Phúc Nữ Nhà Nông

Chương 333: Mong Chờ Tiến Sĩ D





Bạch đại lang nhìn chú cháu bọn họ rời đi, luôn cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng mà hắn cũng không tìm ra chỗ nào không ổn.

Bạch lão gia lại không cảm thấy có chỗ nào không đúng, thấy hai đứa trẻ không chỉ mang về hai thùng cá con, còn mang về ba bốn con cá lớn, không kìm được khen ngợi bọn họ: "Tốt lắm, tốt lắm, đúng là nhà họ Chu không tệ đúng không?"
Bạch đại lang gật đầu, tuy rằng cảm thấy có chỗ nào sai sai, nhưng đúng là bốn con cá lớn này là do Chu tứ lang tặng không thật.

Mấy chuyện còn lại cha con nhà họ Bạch không phải quan tâm nữa, trực tiếp đưa ba thùng cá đến phòng bếp.

Đầu bếp nữ chỉ cần gần nửa ngày đã chế biến xong hai thùng cá nhỏ.

Sau khi Bạch nhị lang ngủ trưa dậy đã ăn hết một mâm nhỏ, bởi vì vẫn nóng giòn, cho nên hương vị càng ngon.

Cậu rất vừa lòng, bảo đầu bếp nữ chia một nửa số cá nhỏ đã làm xong, dẫn theo người hầu mang cùng với hai thùng gỗ sang nhà họ Chu.

Đầu bếp nữ nhìn chậu cá nhỏ đã chiên xong, không khỏi lắc đầu, âm thầm nói: "Từng này dầu chiên không biết có thể mua được bao nhiêu món ngon.

.

"
Nhà họ Chu vốn không để ý đến chuyện mấy đứa trẻ đi giăng lưới bắt cá, kết quả ngày đầu tiên Chu ngũ lang đã mang cả một thùng cá to về nhà, buổi chiều Bạch nhị lang lại mang đến một chậu cá chiên nữa.

Cả nhà họ Chu:.

Đại Đầu vô cùng vui vẻ tiếp đãi Bạch nhị lang, hỏi: "Sao ngươi không gọi ta sang lấy, nặng như vậy thì phiền ngươi lắm.

"
Bạch nhị lang không thèm để ý, vung tay lên: "Không phiền gì.


" Dù sao cũng không phải cậu bê, đồ vật toàn do người hầu cầm, cậu còn có thể nhân cơ hội này ra ngoài chơi một lúc.

Bạch nhị lang rất ít khi chơi với mấy đứa trẻ nhà họ Chu, tuy rằng thôn Thất Lí chỉ to từng đấy, nhưng chúng vẫn có vòng quan hệ của riêng mình.

Hơn nữa cậu và Bạch Thiện Bảo và Mãn Bảo không hợp nhau, càng không thể chơi với đám Đại Đầu, mấy lần giao lưu ít ỏi, nếu không phải đánh nhau thì chính là cãi nhau.

Chẳng qua lúc này Bạch nhị lang cảm thấy Đại Đầu cũng không tệ lắm, sau này mọi người có thể chơi với nhau nhiều hơn.

Cậu tò mò nhìn xung quanh, hỏi: "Cô nhỏ ngươi đâu?"
"Cô nhỏ đang làm bài tập, ngươi muốn tìm nàng chơi hả?"
"Không!" Bạch nhị lang quả quyết từ chối, lại nhìn về phía Đại Đầu, "Ta và ngươi cùng đi chơi đi.

"
"Được.

" Đại Đầu cũng cảm thấy Bạch nhị lang hào sảng hiếm có, cậu không ngại dẫn cậu ta đi chơi cùng.

Mà cách một cái sân là Mãn Bảo đang làm bài tập, chờ làm xong bài tập thì bé nằm ngả xuống giường bắt đầu dạo trung tâm mua sắm.

Trong giỏ mua hàng đã để rất nhiều hạt giống lúa mạch, nhưng bé vẫn chưa mua.

Mãn Bảo muốn đổi một ít lúa mạch trong nhà, như vậy qua một thời gian nữa có thôn dân tới nhà bọn họ đổi hạt giống là có thể dùng được hạt giống tốt hơn.

Việc này không hề khó với bé, bởi vì bây giờ lúa mạch vẫn đang phơi nắng, phòng mà Chu lão đầu dành để chuyên cất lúa mạch đã được dọn sạch để phơi nắng, cho nên bây giờ lúa mạch đều để tạm ở trong phòng của Chu ngũ lang và Chu lục lang.

Trên sàn phòng nào cũng để mấy tảng đá xếp thành hàng, lại đặt mấy tấm ván gỗ ở bên trên, sau đó dùng cây trúc dựng thành kho lúa, sau đó đổ lúa mạch vào.


Không còn cách nào, vì trong nhà không có đủ bao tải, nên trên cơ bản nhà nào cũng có một kho lúa như vậy
Cho nên Mãn Bảo muốn tráo đổi lúa mạch rất đơn giản, nhân lúc ngũ ca và lục ca không ở đây, lặng lẽ trèo lên khó lúa, bảo Khoa Khoa đổi một trọng lượng lúa mạch bằng nhau là được.

Nhưng vấn đề bây giờ là, bé không mua được nhiều lúa mạch như vậy.

Tối qua, khi biết hai ngày nữa sẽ có thôn dân đến đổi hạt giống, trước khi ngủ Mãn Bảo đã vào đặt những hạt giống lúa mạch trước đó đã chọn rồi cho vào trong giỏ hàng.

Bởi vì mơ màng buồn ngủ, nên bé đã không nhìn rõ mấy hàng chữ hiện ra, chờ đến khi bé phản ứng lại, tài khoản đã bị khóa.

Dưới sự trợ giúp của Khoa Khoa, bé phí rất nhiều thời gian mới hiểu đã xảy ra chuyện gì.

Bởi vì bé mua quá nhiều hạt giống lúa mạch, mà chênh lệch khoa học kĩ thuật giữa hai thế giới quá lớn, nên hành vi này của bé bị nghi ngờ là có liên quan đến đảo lộn khoa học và công nghệ của hành tinh này, vì thế bị tạm khóa tài khoản.

Phải chờ đến khi nào thông qua xét duyệt mới được mở lại.

Mãn Bảo thấy hơi tức giận, chỉ trích: "Ngươi đã nói trong trung tâm mua sắm không bị giới hạn số lượng mua, chỉ cần giao thuế khoa học kỹ thuật là được.

"
"Đúng vậy, nhưng tối qua ngươi đã từ chối trả thuế khoa học kĩ thuật.

"
Mãn Bảo: ".

.

Thế hả?"

"Đúng vậy, vốn dĩ hạt giống lúa mạch đã có một khoản thuế khoa học kỹ thuật nhất định, mà ngươi còn mua với số lượng lớn, nên số tiền thuế phải nộp càng cao.

Nhưng ngươi đã từ chối.

"
Mãn Bảo ủ rũ hạ vai, "Tối hôm qua ta mệt quá, chắc chắn là chưa nhìn rõ đã nhấn chọn, ngươi nói xem giờ phải làm sao đây, hai ngày nữa là người ta đến đổi hạt giống rồi, chúng ta mà không đổi lại, thì cho dù từ năm nay đến năm sau đều mưa thuận gió hòa, sản lượng trên mẫu cũng không thể quá hai gánh, hơn nữa nếu độ phì nhiêu của đất không thể khôi phục, thì thu hoạch vụ thu năm sau còn sẽ chịu ảnh hưởng lớn hơn nữa.

"
Khoa Khoa tỏ vẻ thương mà không giúp được gì, nó chỉ là một hệ thống, chỉ có thể liên tục khiếu nại, để giúp ký chủ được bỏ lệnh cấm nhanh hơn.

"Cứ mỗi hai canh giờ ta sẽ khiếu nại với hệ thống chủ một lần, thúc giục nhân viên điều tra của liên minh đẩy nhanh tốc độ hơn.

"
"Thời gian bị khóa ngắn nhất là bao nhiêu?"
Khoa Khoa trầm mặc một chút rồi nói: "72 tiếng đồng hồ.

"
Mãn Bảo đổi thành canh giờ, im lặng một lúc mới hỏi: "Lâu quá, ta có thể thông qua biện pháp khác để đổi hạt giống lúa mạch không?"
"Ví dụ như?"
"Giao dịch trong diễn đàn?"
"Ký chủ, bài đăng trên diễn đàn là do ký chủ căn cứ ý nghĩ của mình đăng lên, thù lao cũng tùy theo ý của ký chủ.

"
Mãn Bảo tung tăng, "Nói cách khác là có thể?"
"Nhưng ký chủ, ai lại bằng lòng phí mấy ngàn tích phân để mua một lượng lớn hạt giống lúa mạch, lại trả nhiều phí chuyển phát để gửi tới đây cho ngươi? Đặc biệt là khi bọn họ đều là những nhân viên nghiên cứu giá trị.

Vật mục tiêu của ngươi là gì?"
Mãn Bảo nói: "Rõ ràng là ba mươi sáu nghìn tám trăm.

"
"Đó là vì có thêm phí khoa học kỹ thuật và phí chuyển phát nhanh.


"
Hóa ra thuế khoa học kỹ thuật và phí chuyển phát nhanh còn đắt hơn vật phẩm đó mấy lần.

Mãn Bảo còn đang lướt lướt diễn đàn, im lặng nhìn mấy hàng chữ đầy màu sắc trên này.

Trên những bài đăng này viết rất nhiều thứ bé không biết, chỉ có mấy thứ đã từng nghe nhưng cũng chưa từng thấy, mà trong ấn tượng của bé mấy thứ đồ này cũng rất đắt.

Bất kể là bán ra, hay là tìm mua, trên tay bé đều không có đồ gì tương xứng để đổi được.

Huống chi, mấy thứ quý hiếm như chim sẻ, phục linh đều có giá khởi điểm từ hơn trăm nghìn tích phân, cho dù bé có thể lấy ra, thì bé cũng không nỡ cầm đi đổi hạt giống lúa mạch có mấy nghìn tích phân.

Cho dù là giao dịch trên diễn đàn, cũng nên đổi thứ có giá trị tương đương, ít nhất không thể quá chênh lệch.

Mà thứ có giá trị mấy ngàn tích phân của bé, không, tính cả tiền chuyển phát nhanh, thì phải là thứ có giá trị trên một mười nghìn, dưới hai mươi nghìn.

Ánh mắt Mãn Bảo lướt qua cành lá nữ trinh tử, cuối cùng dừng trên mấy đống đất trong góc.

Tuy rằng tiến sĩ D có vẻ rất coi trọng nữ trinh tử, nhưng bé nhìn ra được, dường như nàng ấy càng để ý phục linh hơn.

Hơn nữa sự thật chứng minh, phục linh đắt hơn nữ trinh tử.

Không biết nàng ấy còn cần đất phục linh không, cứ luôn rút lông dê của một người* thì không tốt lắm, nhưng bây giờ bé cũng không thể tìm được "Người quen" khác.

* Kiếm tiền từ một người.

Rốt cuộc khi nào tiến sĩ D mới được bỏ lệnh cấm đây, thật là, không có chuyện gì lại cứ tìm hiểu tin tức của bé làm gì chứ, làm hại chính mình bị cấm ngôn?
Mãn Bảo chọc màn hình, ngóng trông tiến sĩ D mau chóng online.

.