Chu lão đầu một nửa là dỗ con gái, một nửa là nói cho đám con cháu phía dưới nghe, ông nói: "Con đi học không cần quà nhập học, đó là bản lĩnh của con, còn dạy người nhà biết chữ, nhà chúng ta bây giờ có ai không nhận được mấy chữ đâu? Đặc biệt là đám cháu trai cháu gái của con, cho dù đưa đến trường học chắc cũng chỉ học được như thế mà thôi.
Sau này bọn họ cũng có thể coi là người có học rồi."
Mỗi khi Chu lão đầu nghĩ đến đây thì lại thấy vô cùng kích động, đi học đâu phải chuyện dễ dàng, nếu không phải thôn Thất Lí bọn họ được hưởng ké ánh sáng của Bạch lão gia, mời được Trang tiên sinh đến, thì thôn bọn họ đúng là một người đi học cũng không có.
Dù vậy, thôn Thất Lí có hơn 60 hộ, nhưng ngoài Mãn Bảo, nhà có thể đưa con đến trường học cũng chỉ có bốn nhà mà thôi.
Hơn nữa năm nay đã có hai nhà quyết định cho con học xong năm cuối này rồi tốt nghiệp, dù sao đứa trẻ đã mười hai tuổi, nhận được chữ rồi, có thể thử lên huyện thành tìm việc làm.
Đứa trẻ biết chữ, lên huyện thành xin làm học việc thu chi, học việc năm sáu năm, biết đâu có thể trở thành một nhân viên thu chi.
Người đi học hiếm đến mức nào chứ?
Còn hiếm hơn cả việc tự nhiên nhặt được một thỏi vàng ngoài đường đó.
Ánh mắt Chu lão đầu liếc qua liếc lại giữa Đại Đầu và Nhị Đầu, uy nghiêm nói: "Đại Đầu, Nhị Đầu, hai đứa phải chăm chỉ học những gì cô nhỏ dạy, chờ bao giờ các con lớn hơn một chút, sẽ bảo cha các con đưa lên huyện thành xin học việc thu chi, về sau các con cũng sẽ làm nhân viên thu chi."
Chu đại lang và Chu nhị lang suýt chút nữa phun cơm trong miệng ra, mở to mắt nhìn cha bọn họ.
Chu lão đầu chạm vào ánh mắt của bọn họ, trừng lại: "Nhìn cái gì mà nhìn, con của chúng mày đã biết được nhiều chữ như vậy rồi, làm nhân viên thu chi thì làm sao, chẳng lẽ hai đứa mày còn muốn bọn họ giống mình, cả đời bán mặt cho đất kiếm cơm, lúc rảnh thì đi làm công cho nhà người ta hả?".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Có Người Yêu Thầm Tôi 11 Năm
2.
Cuộc Hôn Nhân Không Trọn Vẹn
3.
Chiều Hư
4.
Trưởng Lão Ép Tôi Làm Thiên Sư
=====================================
Đại Đầu cướp được trứng gà nhét vào miệng, bấp búng nói: "Ông nội, con thích bán mặt cho đất kiếm cơm, đến lúc con trồng trọt, con sẽ trồng toàn gừng trên ruộng của con, kiếm được nhiều tiền, sau đó mua một đống thịt về nhà ăn, ăn một miếng vứt một miếng."
Chu lão đầu trợn mắt há mồm.
Tiểu Tiền thị trực tiếp đập bốp một phát lên đầu cậu, cả giận nói: "Còn chưa có giàu đâu, mà đã nghĩ lãng phí thức ăn rồi, còn ăn một miếng vứt một miếng chứ, không biết lãng phí thức ăn sẽ bị thiên lôi đánh sao?"
Đại Đầu tủi thân nói: "Con chỉ thuận miệng nói vậy thôi, hơn nữa đây cũng không phải con nói, là cô nhỏ nói."
Mãn Bảo ngẩng mặt lên từ cái bát, quả quyết phủ nhận, "Ta chưa bao giờ nói như vậy."
"Người có nói mà," Đại Đầu tủi thân, "Cô nhỏ nói là, sau này cô có tiền sẽ mua thịt cho chúng ta ăn, để chúng ta ăn một miếng vứt một miếng."
Mãn Bảo nghiêm túc nói: "Vậy cũng là các cháu vứt thôi, ta còn lâu mới vứt, cho dù ta không ăn, thì ta cũng sẽ mang về nhà cho cha mẹ và đại tẩu ăn."
Tiểu Tiền thị quay lại nở nụ cười với Mãn Bảo, sau đó quay đầu nghiêm túc nhìn chằm chằm vào Đại Đầu.
Đại Đầu muốn khóc.
Chuyện đi học việc thu chi cứ bị cho qua như vậy.
Chu đại lang và Chu nhị lang đồng thời thở phào một hơi, bọn họ nào có bản lĩnh tìm nhân viên thu chi chứ.
Người có địa vị cao nhất mà bọn họ quen biết chính là Trịnh chưởng quầy, nghĩ bằng ngón chân cũng biết người ta sẽ chướng mắt hai đứa trẻ nhà bọn họ.
Biết rõ điều này, nhưng mọi người ai cũng biết Mãn Bảo học hành vất vả thế nào, đồng thời cũng hiểu, thảo nào Mãn Bảo luôn biết được nhiều thứ như vậy, có thể tìm ra bao thứ kiếm được tiền cho nhà, xem ra học hành thật sự rất có ích.
Tầm mắt của tiểu Tiền thị không khỏi lướt qua lướt lại giữa Đại Đầu và Tam Đầu, Chu nhị lang cũng nhìn chằm chằm Nhị Đầu, Hà thị thì nhìn Tứ Đầu, sau đó xoa bụng.
Vốn dĩ nàng muốn sinh một bé gái, như vậy thì sẽ đủ nếp đủ tẻ, nhưng lúc này lại cảm thấy con trai cũng khá tốt, nếu hắn có thể thông minh chút, chờ bao giờ lớn cũng sẽ cho đi học..
Phương thị cũng xoa bụng, càng nhìn Mãn Bảo càng thích, quyết định bao giờ lại nhờ Mãn Bảo đến lăn giường một lần, nói không chừng cũng có thể sinh được một đứa thông minh như Mãn Bảo.
Học hành có tác dụng rất lớn!
Đây là nhận thức chung của người lớn nhà họ Chu sau ba năm, giờ nhận thức này còn khắc sâu hơn trước kia nhiều.
Tuy rằng Mãn Bảo không muốn ăn trứng gà, nhưng ngày hôm sau tiểu Tiền thị vẫn mang một quả trứng gà từ nhà đến trường học, chờ nấu cơm xong, trứng cũng trưng chín.
Nàng lấy bát trứng chưng ra, xới cơm lên bên trên, lại để thức ăn trên cùng, sau đó để bát sang một bên.
Chờ đến khi Mãn Bảo từ lớp học lao tới, Tiền thị liền cầm bát đưa cho bé, bảo bé ra chỗ ngồi ăn.
Mãn Bảo thích ăn cơm trộn với thức ăn, vừa ăn vừa trộn thì thấy trứng trưng, bé đảo lên, ăn thử một miếng, mắt hơi sáng lên.
Đúng lúc tiểu Tiền thị cũng chia hết thức ăn rồi, ra bên này thấy thế thì không nhịn được cười, "Thế nào, ăn ngon không?"
Mãn Bảo gật đầu thật mạnh, "Chị dâu, sau này buổi sáng cũng đổi nước trứng gà thành trứng trưng được không ạ?"
Tiểu Tiền thị cười xoa đầu bé, "Đại phu già nói, tuy rằng nước trứng gà hơi tanh, nhưng lại hàm chứa nhiều dinh dưỡng nhất."
Mãn Bảo thấy hơi thấy vọng, nhưng cũng không nói gì nữa.
Bé hài lòng ăn trứng trưng, sau đó ngẩng đầu nhìn con sông trước trường học, nói: "Cũng không biết Bạch Thiện Bảo đi đến đâu rồi, có trứng trưng để ăn không."
Đương nhiên Bạch Thiện Bảo không có trứng trưng để ăn, trứng gà dễ vỡ, nhà họ Bạch căn bản không mang theo những đồ kiểu này lên đường.
Lúc này cậu đang ngồi dưới một gốc cây gặm bánh nướng áp chảo, đây là do nữ đầu bếp làm, cậu luôn cảm thấy không được ngon bằng chị dâu Mãn Bảo làm, cũng có thể là do đi nắng nhiều nên khẩu vị không tốt lắm, cậu thở dài, bảo Đại Cát mang rương đựng sách của cậu tới, tí nữa cậu sẽ đọc sách.
Đại Cát đồng ý, xoay người lên trên xe lấy rương đựng sách.
Lưu thị rất hài lòng với điều này, cảm thấy cháu trai ngày càng hiếu học, nhưng vẫn khuyên cậu, "Buổi trưa thì ngủ một lát, đến buổi chiều còn phải lên đường."
Bạch Thiện Bảo nói: "Không sao ạ, con chỉ đọc một lúc thôi, chiều con ngủ bù trên xe là được."
Phải biết rằng cậu còn có nhiều bài tập phải làm lắm, còn phải học thuộc bài khóa nữa.
Giờ cậu cứ đọc trước mấy lần, nhớ bài xong thì lên xe nhắm mắt nhẩm lại, bây giờ cậu có ít thời gian học hơn, chắc chắn sẽ không đuổi kịp tiến độ của Mãn Bảo, không biết sau này trở về có bị bé chê cười hay không.
Mà cách một đoạn đường xa, Mãn Bảo cũng đang nghiêm túc nghe Trang tiên sinh dạy thêm cho bé, bé cảm thấy bây giờ Thiện Bảo chỉ ngồi xe, một ngày cũng chẳng có việc gì khác để làm, vậy chắc chắn là chỉ đọc sách, học bài, rồi lại đọc sách.
Cậu có nhiều thời gian như vậy, còn thông minh hơn bé một xíu, giờ bé mà không cố gắng, chờ cậu trở về, trình độ hai người chênh lệnh quá lớn, cậu cười nhạo bé thì phải làm sao?
Cho nên phải thật cố gắng.
Trang tiên sinh thấy thế thì vô cùng hài lòng, không khỏi gật đầu, vốn hôm qua bé đi học còn hơi thất thần, hiển nhiên là còn chưa quen với sự rời đi của Bạch Thiện Bảo, nhưng hôm nay đã nghiêm túc trở lại rồi.
Trang tiên sinh rất vừa lòng với điều này, ừm, không cần phải tâm sự với đệ tử nhỏ nữa.
Dạy thêm xong rồi, Trang tiên sinh nhìn đồng hồ cát, nói với bé: "Đã tiêu thực rồi, giờ con đi ngủ ba mươi phút đi, ba mươi phút sau ra lớp học."
Mãn Bảo đáp vâng, cất sách cẩn thận, sau đó nằm lên giường nhắm mắt lại, nhưng lúc này bé không ngủ được, nên nhẩm lại trong đầu một lượt những tri thức vừa học..