Cả nhà họ Chu trợn mắt há mồm nhìn Mãn Bảo.
Cuối cùng vẫn là Chu lão đầu có kinh nghiệm khá phong phú nắn thử, xác định chỉ cần nắn là đau, tay cũng không có lực, ông mới hoài nghi hỏi: "Gãy tay? Con ngã kiểu gì mà gãy tay?"
Mãn Bảo nhớ lại, phát hiện không nhớ ra được, "Động một cái là ngã.
"
"Vậy phải là đau mông chứ?"
"Con ngã úp mặt xuống, tay chống bên dưới.
" Cái này thì Mãn Bảo nhớ rõ.
Chu lão đầu nghe thế thì cũng không dám kết luận, "Nếu không thì dẫn đến thôn Đại Lê thôn khám thử?"
Dù sao trời cũng chưa tối, đi nhanh một chút, hẳn là buổi tối có thể trở về kịp, còn nếu tay bị gãy thật thì không cần trở về gấp, cứ trực tiếp xin ngủ nhờ nhà Phương thị là được.
Cho nên Chu lão đầu nhìn về phía Chu tứ lang, nói: "Không phải con cũng bị ngã sao, con dẫn cả muội út đi khám thử xem, nếu không bị làm sao là tốt nhất.
"
Chu tứ lang không có ý kiến, duỗi tay xin tiền mẹ hắn.
Tiền thị vào nhà lấy tiền cho hắn, nói: "Đưa cả vợ con đi cùng.
"
Nếu đã xin ngủ nhờ, đương nhiên là phải dẫn con dâu đi cùng mới tốt.
Chu tứ lang càng thêm vui vẻ, bảo Phương thị chuẩn bị đồ đơn giản rồi dẫn Mãn Bảo ra ngoài.
Hắn khập khiễng, đi cũng không nhanh, hiển nhiên đã hạ quyết tâm xin ngủ nhờ.
"Muội có thể tự mình đi không? Ta không cõng muội đâu.
"
Mãn Bảo thoáng nhìn cái mông của hắn, gật đầu thấu hiểu, mặc dù giờ tay bé thõng xuống, nhưng không đau chút nào.
Bé thầm hỏi Khoa Khoa, "Tay của ta bị gãy hả?"
Sức khỏe của ký chủ vẫn rất quan trọng, nó không thể rà quét người khác miễn phí, nhưng rà quét ký chủ thì có thể xin hệ thống chủ hoàn lại năng lượng tiêu hao, bởi vậy nó rà quét một chút rồi nói: "Không gãy.
"
Mãn Bảo nghe thế thì vui vẻ, dứt khoát vung tay đi nhanh về phía trước, vượt qua cả Chu tứ lang.
Chu tứ lang thấy vậy thì trợn mắt há mồm, không kìm được nói với Phương thị: "Không phải nàng gạt chúng ta chứ?"
Vung vẩy thế này, làm gì giống xương bị gãy?
Phương thị liếc xéo hắn một cái, nói: "Chàng nghĩ ai cũng giống chàng hả?"
Tiểu Tiền thị ở nhà thấy hơi lo lắng sốt ruột, còn Chu lão đầu lại rót một chén nước ngồi nhâm nhi trong sân.
Tiền thị cũng không về phòng, ngồi ngoài sân với ông, hỏi: "Tay Mãn Bảo bị gãy thật hả?"
"Quá nửa là trật khớp," Chu lão đầu cười nói: "Bảo lão tứ dẫn đi để đại phu tự tay nắn lại, dù sao cũng chắc hơn mình tự làm.
"
Chút kinh nghiệm này ông vẫn phải có, còn cái việc gãy tay ấy, là dọa Mãn Bảo thôi, miễn cho bé suốt ngày cẩu thả không biết chừng mực.
Chỉ là ngã từ trên giường thôi mà cũng trật khớp.
.
Chu lão đầu nhíu mày, nói: "Mãn Bảo nghịch ngợm như thế, sao vẫn non nớt thế nhỉ?"
Ai mà chưa từng ngã từ trên giường xuống chứ, nhưng cũng chưa thấy ai ngã đến mức trật khớp.
Tiền thị nghe ông nói bình tĩnh như vậy, thì biết ông rất chắc chắn, lúc này mới thấy yên lòng.
Thôn Đại Lê cách thôn Thất Lí không xa, ba người chỉ mang theo chút đồ, đi vừa nhanh vừa nhẹ nhàng, chỉ hơn hai khắc đã đến.
Bọn họ không đến nhà họ Phương, mà trực tiếp đến chỗ đại phu già trước.
Cửa nhà đại phu già vẫn mở, nhưng đã dừng khám bệnh, dù sao cũng qua giờ ăn cơm tối rồi, mọi người tắm rửa xong là có thể lên giường ngủ.
Nhưng có người bệnh tới cửa, ông vẫn sẽ khám cho.
Không chỉ đại phu ở nông thôn như ông mới thế, mà cả trong huyện thành, thậm chí là đại phu ở hiệu thuốc phủ thành cũng sẽ không đuổi người bệnh ra ngoài, trừ khi là biết người bệnh hẳn sẽ chết.
Cho nên đại phu già rất nhanh đã từ dưới sân sau bước ra ngoài nhà chính.
Nhìn thấy ba người bước vào, ông theo bản năng liếc nhìn Mãn Bảo trước, thấy bé không giống người bệnh, lúc này mới nhìn về phía Chu tứ lang đang khập khiễng, hỏi: "Ngã hả?"
Chu tứ lang sửng sốt, sau đó vội vàng đáp "Đúng ạ", chẳng qua vẫn đẩy Mãn Bảo lên trước, "Nhưng mà không phải cháu khám, là muội út cháu khám, đại phu, ngài xem thử xem có phải tay nàng bị gãy không ạ?"
Đại phu già không khỏi bước lên phía trước, "Cháu cũng bị ngã?"
Mãn Bảo liền giơ tay phải ra, nói: "Cháu ngã từ trên giường xuống, bị đè vào tay.
"
Đại phu già ngồi thẳng người dậy, nắm tay bé buồn cười hỏi, "Ngã từ trên giường xuống mà cũng gãy tay được?"
Ông sờ nắn, lại hỏi mấy câu, cuối cùng cười nói: "Không phải gãy tay, là bị trật khớp, lát nữa ta sẽ nắn lại cho cháu.
"
Vừa nói, ông vừa khẽ nắn tay Mãn Bảo, rắc một tiếng là nắn xong, sau đó lấy từ tủ thuốc ra một lọ rượu thuốc, nói: "Đây, mang về xoa lên, mỗi ngày hai lần, xoa hai ngày là khỏi rồi.
"
Mãn Bảo thử xoay cổ tay mình, phát hiện không đau như lúc trước nữa, nhưng vẫn có chút nhức mỏi.
Đại phu già không để bụng, ông cũng không phải đại phu quá cao siêu gì, sao có thể rắc một cái là làm cho cánh tay trật khớp khôi phục được như ban đầu chứ?
Đại phu già xoa thuốc cho Mãn Bảo một lần trước, sau đó đưa số thuốc còn thừa cho Chu tứ lang, cuối cùng nhìn chằm chằm vào hắn.
Chu tứ lang nhỏ giọng hỏi trước một câu, "Đại phu, muội út của cháu hết bao nhiêu tiền ạ?"
Nếu mà đắt quá, thì hắn không khám nữa.
Đại phu già đã quen với việc này, nói: "Muội út của cháu là khách quen, ta chỉ lấy tiền thuốc thôi, đưa 30 văn là được.
"
Biểu tình Chu tứ lang lập tức thả lỏng, sờ eo nói: "Cháu bị ngã một cái, mông đau, eo cũng đau.
"
Đại phu già liền đưa Chu tứ lang vào trong phòng trong xem xét, chỉ chốc lát sau đã ra rồi, đối diện với ánh mắt trông mong của Mãn Bảo, ông thong thả nói: "Không sao, không bị gãy, cũng không bị trật, chỉ là bầm tím hơi ghê thôi, nghỉ ngơi hai ngày, xoa rượu thuốc là được.
"
Đại phu già nói: "Có lấy thêm một lọ rượu thuốc không?"
Chu tứ lang vội vàng mặc quần áo từ bên trong phòng ra, nói: "Không ạ, không cần đâu ạ, cháu dùng chỗ còn thừa của Mãn Bảo là được, hơn nữa nhà cháu cũng vẫn còn rượu thuốc.
"
"Được, vậy đưa năm văn tiền là được.
"
Chu tứ lang vui vẻ, nhưng không lấy tiền ra ngay, mà là đẩy Phương thị lên phía trước, cười hì hì nói: "Đại phu, không thì ngài cũng thuận tiện khám giúp vợ cháu luôn?"
Lần này đại phu già không giấu được kinh ngạc nữa, đánh giá Phương thị từ trên xuống dưới cả nửa ngày mới hỏi: "Cháu cũng bị ngã? Ngã ở chỗ nào?"
Sắc mặt Phương thị đỏ lên.
"Xem ngài nói kìa, chẳng lẽ cứ phải bị ngã mới có thể đến tìm ngài sao," Chu tứ lang cười hì hì, nói: "Cháu muốn ngài xem thử xem vợ cháu có phải là đang mang thai không.
"
Đại phu già tính thử, Phương thị gả qua đó cũng được hai tháng rồi, bèn duỗi tay ra nói: "Ngồi xuống ta xem.
"
Phương thị vội vàng ngồi xuống cho ông bắt mạch.
Hai mắt đại phu già khép hờ, tay nhẹ nhàng đặt lên tay Phương thị, sau một hồi thì đổi tay khác để bắt lại lần nữa.
Sau đó đại phu già thu tay lại, nói: "Đúng là hơi giống mạch hoạt*, chẳng qua giờ vẫn còn sớm, cứ về bồi bổ trước đi, chờ thêm một tháng nữa lại đến khám.
Nhưng hằng ngày vẫn phải chú ý chút, đừng làm việc nặng, đặc biệt là mấy việc như gánh nước, khiêng lúa mạch gì đó.
"
*Mạch hoạt: Là mạch đến đi rất lưu lợi, có cảm giác như dưới ngón tay có những hạt châu lăn.
Thường gặp ở trẻ em, phụ nữ khi có kinh hay có thai.
Chu tứ lang lập tức nói: "Xem ngài nói kìa, nhà chúng cháu là nhà sẽ để phụ nữ đi gánh nước khiêng lúa mạch sao?"
Đại phu già chỉ hơi mỉm cười.
Ở nông thôn, phụ nữ mới là lực lượng đi gánh nước chính, còn những người đàn ông sức lớn hơn lại rất khi đi gánh nước, bởi vì cái này liên quan đến chuyện mặt mũi.
Rất ít nhà có quy định để đàn ông đi gánh nước giống nhà họ Chu.
.