Phúc Nữ Nhà Nông

Chương 260: Khả Năng





Tay Chu lão đầu suýt chút nữa run lên, nhặt đồ lại trước cả Mãn Bảo, hỏi: "Phục linh là gì?"
Mãn Bảo trưng vẻ mặt nghiêm túc nói: "Là một loại thuốc, một loại thuốc ăn rất ngon."
Chu lão đầu:.

Thuốc còn có loại ăn ngon hả?
Ông hoài nghi nhìn đoạn rễ trong tay.
Mãn Bảo đã lấy lại từ tay ông, sau đó nhặt hết phục linh ở trong sọt tre ra xếp gọn một bên, bé nói: "Chờ bao giờ con nghỉ tắm gội sẽ mang đến hiệu thuốc bán, tiện thể hỏi đại phu xem phục thần mộc có thể trị bệnh gì."
Chu tứ lang sấn lên hỏi, "Phục thần mộc là cái gì, không phải muội nói đây là phục linh sao?"
"Vâng, đúng vậy, tiên sinh nói, dưới đất vẫn còn nữa, chắc chắn phục thần mộc ở dưới đất, tứ ca, chúng ta phải mang cuốc lên núi đào."
"Vẫn còn?" Chu tứ lang nóng lòng muốn thử, nhỏ giọng hỏi: "Thứ này có đáng tiền không?"
Có đáng tiền hay không bé không biết, nhưng chắc chắn sẽ được rất nhiều tích phân, bé quyết định mỗi dạng đều sẽ đưa cho Khoa Khoa một ít ghi lại, lại cho nó một cây nấm sống, nếu nhân viên khoa học kỹ thuật bên Bách Khoa Quán có thể đào tạo ra được, vậy tích phân bé được phát sẽ càng nhiều.
Nghĩ đến tích phân, Mãn Bảo thấy rất kích động, xắn tay áo nói: "Chắc chắn rất đáng tiền, tứ ca, bây giờ chúng ta đi luôn đi."
"Được!"
Chu lão đầu cũng không ngăn cản bọn họ, chỉ cao giọng nói: "Nhớ gọi mấy ca ca con về nhà ăn cơm."
Chu tứ lang và Mãn Bảo đều đáp vâng.
Người đi rồi, Chu lão đầu bèn ngồi xổm trong sân nhìn hai hàng phục linh xếp thẳng tắp, xoa cằm nghi ngờ nói: "Thứ này trông quen quá mà, thật sự đáng tiền sao?"

Chu đại lang cũng cảm thấy quen mắt, "Cha, con nhớ Chúng Sơn bên kia có rất nhiều cây tùng, hai nhà đốt than bên thôn Đại Lê đều lên núi đó chặt cây, trước kia lúc con lên núi tìm nấm dại với lão tam hình như cũng nhìn thấy loại này rồi."
Lúc trời mưa nhiều, nấm rơm và nấm dại bọn họ hái xuống cho nhà mình ăn lại ít hơn, vì đa phần đã mang lên huyện thành bán.
Thứ này ở huyện thành bán rất chạy, đặc biệt là cho mấy gia đình giàu có, thứ này cũng chỉ có ba mùa xuân hạ thu mưa nhiều mới thỉnh thoảng gặp được thôi.
Nhưng vụ xuân và vụ thu sẽ không có ai có thời gian lên núi tìm, cho nên có rất nhiều thứ đến tận tháng tư mới bắt đầu bán trên huyện thành.
Khi đó vụ xuân đã kết thúc, thỉnh thoảng trời sẽ mưa, ở nông thôn sẽ có người có thể dành ra được chút thời gian lên núi tìm nấm.
Chẳng qua không phải tháng 5 năm nay đã mưa gần một tháng sao, chờ đến khi mọi người bận rộn xong việc ruộng đồng thì cũng sang tháng 6 rồi, nấm dại trong núi cũng già, tìm ra thì quá nửa là để nhà mình ăn, không ai mang đến huyện thành bán nữa.
Nhưng dù sao Chu đại lang cũng có nhiều năm kinh ngiệm tìm nấm dại, Mãn Bảo còn cố ý nhắc đến, thứ này mọc ở gốc cây tùng, Chu đại lang ngẫm lại, thật đúng là nghĩ ra một chỗ.
Chu lão đầu bèn xoa cằm suy tư, nói: "Muội muội con còn mấy ngày nữa thì được nghỉ tắm gội?
" Hình như là ba ngày ạ.

"
" Vậy chờ đến ngày nàng nghỉ tắm gội lên hiệu thuốc hỏi rồi lại nói, nếu đúng là dược liệu, thật sự có thể bán được giá, vậy để lão tam sang Chúng Sơn bên kia nhìn xem.

"
Nói đến đây thì Chu lão đầu khẽ khựng lại, nhỏ giọng nói:" Ta nhớ Chúng Sơn là chia cho thôn Đại Lê đúng không? "
" Vâng, chia từ 5 năm trước, lần đó hai thôn chúng ta còn suýt chút nữa đánh một trận, cuối cùng lí trưởng ra quyết định này.

"
Chu lão đầu:" Vậy các con giấu kỹ việc này cho ta, bao giờ bảo lão tam vác giỏ tre lên đó thử, nếu người ta hỏi, thì cứ nói là đi tìm nấm dại.

"
Đừng thấy mấy vùng núi này đều được coi như đất chia theo nhân khẩu mà phân chia hết xuống, thật ra ngoài mấy cái cây cực kỳ tốt, cực kỳ thẳng ra, chẳng có ai lại thật sự coi mấy mảnh rừng núi này là sản nghiệp là của mình.
Cho nên các thôn dân vẫn lên đó nhặt củi, hái rau dại, tìm quả dại, nấm dại, mọi người đều không ngại.
Thỉnh thoáng chặt một hai cây tùng lấy củi đốt, nhà chủ cũng không để ý.
Nhưng muốn làm chuyện mất não giống như hai nhà ở thôn Đại Lê bên cạnh kia, chuyên môn chạy đến chỗ núi nhà người khác chặt cây tùng về đốt than, vậy đúng là muốn ăn đánh.
Mâu thuẫn năm đó giữa hai thôn cũng bắt nguồn từ đó, lúc ấy còn suýt nữa đã đánh nhau rồi, tuy rằng đất là của nhà Chu Đại Lư bọn họ không quá ưa, nhưng năm đó mấy huynh đệ Chu đại lang vẫn vác cuốc đi theo cùng xuất chiến.
Chỉ là cuối cùng vẫn không đánh nhau, bởi vì lí trưởng ngăn cản, cách giải quyết là thu lại phần ruộng chia theo nhân khẩu ở thôn Đại Lê của hai nhà kia về, chia 80 mẫu ở Chúng Sơn cho hai nhà đó, còn 80 mẫu ở thôn Đại Lê của bọn họ thì cho sang thôn Thất Lí bên này, sau đó chia lại cho nhà Đại Lư, lúc ấy mới coi như xong.
Chẳng qua mảnh bên đó có khá nhiều cây tùng, cây tùng thích lá rụng, đất màu mỡ, nấm cũng khá ưa mọc trong rừng thông, cho nên ngoại trừ năm nay, mấy huynh đệ Chu đại lang đều thích sang bên đó tìm nấm.

Chu đại lang có thể nghĩ đến, đương nhiên Chu tứ lang cũng nghĩ đến, trước khi thành thân, hắn chính tên vô công rồi nghề nổi tiếng trong thôn Thất Lí, mấy chuyện như trèo đèo lội suối này rất hay làm, đương nhiên cũng biết Chúng Sơn có rất nhiều cây tùng bị chặt.
Nếu hai đám phục linh này đều tìm được dưới gốc cây tùng, vậy chắc chắn đi Chúng Sơn tìm sẽ không thành vấn đề.
Chu tứ lang nhỏ giọng bàn bạc với Mãn Bảo," Muội đưa một cây cho ta đối chiếu, ngày mai ta sẽ dẫn theo lão ngũ lão lục lên Chúng Sơn, xem có thể tìm thêm được ít nào không, chờ muội nghỉ tắm gội, chúng ta cùng lên huyện thành.

"
Hai mắt Chu tứ lang sáng lấp lánh," Mãn Bảo, nếu thứ này có thể bán được, muội chia cho ta một ít tiền nhé.

"
" Huynh muốn tiền làm gì? "
Chu tứ lang ho nhẹ một tiếng, nhìn trái nhìn phải, nhỏ giọng nói:" Ta nói, nhưng muội đừng có nói cho người khác.

"
Mãn Bảo thích nhất là nghe bí mật, hung hăng gật đầu, đôi mắt sáng lấp lánh nói:" Huynh nói đi, huynh nói đi.

"
" Ta cảm thấy chị dâu muội mang thai rồi, ta phải mua ít thứ cho nàng, trên người không có tiền làm sao được? "
" Tam tẩu có thai từ lâu rồi mà.

"
Đầu Chu tứ lang đầy vạch đen," Tam tẩu mang thai liên quan gì đến ta, đó là chuyện của tam ca, ta đang nói tứ tẩu của muội, tứ tẩu, muội hiểu không? Là vợ của ta! "

Mãn Bảo có chút xấu hổ, sau đó lại cảm thấy không đúng, có chút hoài nghi nói:" Tứ tẩu gả vào nhà chúng ta còn chưa được hai tháng nữa.

"
" Đúng vậy, cho nên việc này muội biết ta biết, đừng có nói cho người khác, chờ chắc chắn rồi hẵng nói biết chưa? "
Mãn Bảo tưởng tượng đến việc mình lại sắp có thêm một cháu trai hoặc một cháu gái, bỗng thấy áp lực hơi lớn," Vậy năm sau muội phải chuẩn bị hai phần quà đầy tháng à.

"
" Ai da, muội còn biết phải tặng quà đầy tháng cho vãn bối hả? "
Mãn Bảo ưỡn ngực nói:" Đó là đương nhiên, không phải tháng trước nhị biểu ca nhà bác cũng sinh một cậu con trai sao, đại tẩu đã đang chuẩn bị quà đầy tháng rồi, làm cô cô, đều phải chuẩn bị quà đầy tháng cho cháu trai cháu gái.

"
Chu tứ lang chép miệng," Không phải chứ, nhị biểu ca lại sinh con trai à? Hắn đã có bốn đứa con trai rồi, đây là đi theo con đường của cha chúng ta à."
Mãn Bảo cười khanh khách.
Chu tứ lang vác cuốc, bởi vì không quá chắc phục linh dưới đất mọc ở đâu, người đã buôn bán không ít như hắn biết, bán đồ rất chú ý vẻ ngoài, cho nên hắn quyết định đào xa một chút, sâu một chút, nhất định phải tận hết khả năng đảm bảo cho phục linh đào ra được hoàn chỉnh.
Mãn Bảo không hiểu chuyện này, tất nhiên là nghe theo Chu tứ lang..