Phúc Nữ Nhà Nông

Chương 250: Vô Tình Gặp Gỡ





Thôn Thất Lí là một thôn khá khép kín, bất kể là đi từ hướng huyện thành hay trấn Bạch Mã Quan đến đây đều phải đi qua một đoạn đường núi.

Cho nên chỉ cần có người canh gác ở trên đường núi, thì cơ bản sẽ không có người ngoài nào có thể lặng lẽ không một tiếng động tiến vào thôn này.

Ngoại trừ thôn dân địa phương, bởi vì sống trong rừng núi, họ sẽ luôn biết một số con đường nhỏ để ra vào, tuy rằng sẽ khó đi hơn.

Cho nên Ngụy Tri ở thôn Thất Lí cũng không che giấu hành tung, ông cắt tỉa một số bồn hoa ở nhà họ Bạch xong, lại ngồi uống hai ly trà với Lưu thị, sau đó dẫn một người thị vệ chắp tay sau lưng đi ra ngoài, tò mò dạo bước dọc theo bờ ruộng.

Ngụy Tri chính trực tráng niên, hiện tại là thư ký giám sát, chức vụ hành chính là thừa tướng, đương nhiên, cấp bậc không quá cao, ngang với sáu bộ thượng thư thôi.

Nhưng trước khi làm thư ký giám sát, ông đã từng bị giáng chức xuống làm huyện lệnh địa phương, tất nhiên có điều hiểu biết với việc đồng áng, huống chi trong vườn nhà ông cũng trồng hoa quả và rau xanh.

Có lẽ ông trời đã trút hết toàn bộ mưa mùa hè cho tháng trước, bởi vì bắt đầu từ nửa tháng này, trời nắng vẫn chiếm đa số, thỉnh thoảng chạng vạng sẽ có mưa rơi một lúc, nhưng không lớn, thời gian cũng ngắn, gần như mới chỉ vừa kịp làm ướt mặt đất thôi là đã tạnh mưa rồi.


Cho nên lúc này, nước trong ruộng nước rất ít, trên cơ bản chỉ có một lớp rất cạn, mà ruộng cạn thì càng khô ráo vô cùng.

Có lẽ vì gần đây ánh nắng quá tốt, nên tốc độ trổ bông của lúa nước nhanh hơn rất nhiều, bông lúa trong ruộng nước hơi cong xuống.

Ngụy Tri đi đến bóp thử một chút, trong một bông, có chừng một nửa là rỗng, một nửa còn lại thì đang dần nẩy lên, mà lúc này, cỏ trong ruộng còn nhiều hơn cả lúa, phóng tầm mắt nhìn một lượt, ngoài cỏ mọc bên cạnh lúa nước đã được nhổ sạch, mấy loại cỏ nước khác đều được mặc cho sinh trưởng.

Ngụy Tri thở dài một hơi, tình trạng ruộng nước như này cũng không ít, cũng khó trách huyện lệnh huyện La Giang lại cố ý sắp xếp người đến trước mặt ông diễn trò.

"Chúng ta đi dọc theo bờ sông xuống dưới đi." Thị vệ lên tiếng đáp, "Vâng ạ".

Hai bên bờ sông đều có đường, thỉnh thoảng còn có mương máng thông ra bên ngoài ruộng, mương không to, nhưng cũng đủ sâu, còn có rất nhiều.

Từ lúc đi xuống đến giờ ông đã nhìn thấy ba cái rồi, Ngụy Tri không kìm được gật đầu, "Thôn này tuy hẻo lánh, cũng nghèo khó, nhưng công tác thủy lợi làm rất tốt, nếu không có thiên tai nhân họa, bá tánh nơi này hoàn toàn có thể an cư lạc nghiệp." Ăn mặc hẳn là không lo, chỉ là thiếu tiền mà thôi.

Thị vệ không đáp lời, hắn chỉ cần bảo vệ đại nhân cẩn thận là được, loại việc như này hắn không hiểu.


Ngụy Tri tiện tay ngắt một cây rau dại, đi dọc bờ sông xuống dưới, đi chưa được bao lâu bỗng nghe thấy bên kia bờ vọng đến tiếng đọc sách lanh lảnh, ông không kìm được dừng bước, nhìn về phía bờ bên kia.

Đứng từ nơi này vừa vặn có thể nhìn thấy Trang tiên sinh đang đứng trong lớp học.

Trang tiên sinh đang dạy đám học sinh đọc , đương nhiên, đây là chương trình học của đám Bạch nhị lang, còn hai bàn học sinh trong phòng học phía đầu thôn bên kia đang vùi đầu cố gắng luyện viết.

Tiên sinh bảo bọn họ chép hai lần phần bài mới học, sau đó đọc nhẩm, lát nữa sẽ phải phân tích ý nghĩa.

Bạch Thiện Bảo đã chuẩn bị bài từ trước, cho nên chép bài rất thong thả.

Còn Mãn Bảo thì nhíu chặt mày nhỏ, lắp bắp đọc nhẩm lại đoạn này một lần, rồi lại đọc nhẩm thêm lần nữa, lúc này mới cầm lấy bút viết.

Bé có chút căng thẳng, bởi vì hai ngày nay đắm chìm với , tất cả môn học bé đều chưa chuẩn bị bài, thậm chí kiến thức lúc trước đã học cũng chưa ôn tập lại.


Chẳng may thầy gọi bé đứng lên trả lời câu hỏi..

Mãn Bảo viết càng thêm nghiêm túc, đang tính viết xong sẽ hỏi Bạch Thiện Bảo cách giải nghĩa của đoạn văn mới này.

Ngụy Tri chắp tay đứng bên kia sông nghe một lúc lâu, khẽ gật gù: "Không ngờ ở đây còn có trường học, cuộc sống này càng thêm an ổn rồi, thảo nào Lưu lão phu nhân lại dẫn cháu trai dọn đến chỗ này." "Đại nhân muốn qua đó nhìn không ạ?" Ngụy Tri lắc đầu, "Không vội, tiên sinh đang dạy học, chúng ta không nên quấy rầy, chờ muộn chút nữa rồi đi." Ông tiếp tục đi dọc theo đường sông, cứ đi mãi, con đường xuất hiện một khúc cong, rẽ sang bên đó là một vịnh nhỏ.

Chu Hỉ và ba cô em dâu đang ở đó nhổ cỏ tưới nước trồng rau.

Rau mọc khá tốt, tất cả hạt giống bọn họ gieo đều nảy mầm, bọn họ cần nhổ một ít cây con ra trồng riêng, như vậy nó sẽ lớn nhanh hơn một chút.

Nhưng trời đang nắng như vậy, đương nhiên các nàng không thể trồng luôn bây giờ, nên lúc này chỉ xới lỏng đất, tưới nước cho rau, rồi cuốc đám cỏ dại đi thôi.

Chu Hỉ dự tính tầm mười ngày nữa là chỗ rau này có thể hái mang lên huyện thành bán được rồi.

Chu thị đỡ eo đứng lên, gỡ mũ rơm xuống quạt gió, thấy Hà thị cũng đỡ eo đứng dậy, bèn nói: "Tam đệ muội, muội đi về trước đi." Phùng thị cũng nói: "Đúng vậy, bên này còn có chúng ta, muội mang thai, không thể phơi nắng quá lâu." Thấy Hà thị do dự, Phương thị cũng cười nói: "Tam tẩu về trước đi ạ, nếu không tí nữa Tam bá lại phải đến đón tẩu." Chu Hỉ và Phùng thị đều không kìm được cười rộ lên, Hà thị đỏ mặt nói: "Ta thấy chắc là muội mong lão tứ tới đón muội chứ gì, tên gà mờ đó không hiểu gì đâu." Nói xong, nàng ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Ngụy Tri, hơi có chút kinh ngạc.


Nàng vội vàng ra hiệu cho cô cả và mấy chị em dâu quay lại nhìn, mọi người quay đầu nhìn sang, đối diện với ánh mắt tò mò của Ngụy Tri, không khí bỗng có chút ngưng đọng.

Ngụy Tri thấy trên mặt các nàng có vẻ đề phòng, ông đã biết tin từ chỗ thị vệ, trước đó không lâu người thôn này mới vừa có xung đột với ba người kia, bây giờ cảnh giác với người xa lạ cũng là bình thường.

Ông bèn tự cười giới thiệu, "Tại hạ là bạn của Bạch lão gia, đến nơi đây ở nhờ mấy hôm, đang lúc rảnh rỗi nhàm chán nên ra ngoài đi dạo một lúc, có quấy rầy mọi người làm việc không?" Chu Hỉ nắm chặt cuốc hỏi, "Ông là khách của Bạch lão gia?" "Đúng vậy." Ngụy Tri dừng một chút rồi cười nói: "Nếu mọi người không tin thì cứ đi hỏi Bạch lão gia, tối qua tôi còn ăn cơm với hai vị tiểu công tử nhà họ Bạch đấy." "A, hóa ra tối qua nhà họ Bạch làm tiệc tẩy trần là làm cho ngài ạ?" Nghe ông ấy nói vậy thì đám Chu Hỉ lập tức buông lỏng cảnh giác, cười nói: "Sao đại nhân lại đi sang bên này, trời nắng như vậy, bên sông còn nhiều muỗi nữa.." Ngụy Tri lại trố mắt ngạc nhiên, hỏi: "Sao các vị biết hôm qua Bạch lão gia làm tiệc tẩy trần?" Chu Hỉ cười nói: "Là muội út của chúng tôi về nhà nói vậy." Thật ra là Mãn Bảo tò mò không biết tiệc tẩy trần là như thế nào, cho nên cố ý hỏi Chu lão đầu, hỏi ông đã từng ăn bữa tiệc tẩy trần nào chưa.

Đương nhiên Chu lão đầu nói là mình đã ăn rồi, còn lấy một ví dụ cho bé, mỗi lần nhị ca bé từ huyện thành về muộn, cơm tối còn thừa cả nhà phần lại cho hắn chính là bữa tiệc tẩy trần.

Cho nên người nhà họ Chu đều biết, ngày hôm qua có một vị khách quý tới nhà họ Bạch, Bạch lão gia còn cố ý thiết một bữa tiệc cho khách tẩy trần.

Trí nhớ Ngụy Tri vẫn luôn rất tốt, chỉ cần hơi ngẫm nghĩ là nhớ ra, ông cười hỏi, "Muội út của cô tên là Mãn Bảo?" "Đúng vậy, đúng là tên là Mãn Bảo, đại nhân gặp rồi ạ?" Chưa từng gặp, nhưng từng nghe nhắc đến, nghe Bạch lão phu nhân kể là một đứa trẻ rất thông minh, thông minh như Bạch Thiện.

Nghe nói tuổi hai bé cũng xấp xỉ nhau, không chỉ là bạn học, còn là bạn cùng bàn.

Cho nên ông vẫn luôn cho rằng Mãn Bảo là một bé trai, chẳng lẽ lại là một cô nhóc? Ngụy Tri hỏi, "Muội út là nhũ danh của hắn?"