Phúc Nữ Nhà Nông

Chương 228: Tra Hỏi





Bạch Thiện Bảo: "Lại khỏe rồi ạ."
Trang tiên sinh:.

Bệnh đến mức phải xin cho cháu trai nghỉ để chăm sóc, kết quả chỉ qua một buổi sáng đã khỏe rồi?
Đây là bệnh gì, đến nhanh, đi cũng nhanh như thế?
Trang tiên sinh liếc Bạch Thiện Bảo một cái, không hỏi cậu nữa, chờ đến khi tất cả học sinh đều ngồi vào vị trí, ông mới thông báo sẽ cho toàn bộ học sinh ở thôn Thất Lí nghỉ nửa ngày hôm nay, bây giờ bọn họ đi về tìm cha mẹ, mà tìm cha mẹ để làm gì, cha mẹ bọn họ sẽ nói cho họ.
Trang tiên sinh không thông báo gì nhiều với bọn họ.
Mà chờ đến khi bọn Mãn Bảo nắm tay nhau cõng rương đựng sách đi về rồi, Trang tiên sinh mới nói với mấy học sinh còn lại: "Các con nghỉ trưa ở đây, chiều nay chủ yếu chỉ luyện viết thôi, tự mình lấy giấy bút ra luyện chữ, Lục Phong, con lớn nhất, con quản lý các em nhé."
Lục Phong thường xuyên làm chuyện này, cậu đứng dậy đáp vâng.
Trang tiên sinh cầm sách cất vào trong viện nhỏ, lúc này mới chắp tay sau lưng ung dung nhàn nhã đi về phía trong thôn.
Xác minh tình hình thiên tai, mà lại cần phải thẩm tra đối chiếu từng hộ một?
Còn muốn phát trợ cấp theo đầu người?
Trang tiên sinh không phải là thôn dân có kiến thức thiển cận, tất nhiên sẽ không có khả năng tin tưởng điều này.


Đừng nói thôn Thất Lí chỉ là một khe núi nghèo khó, mà cho dù là kinh thành phồn hoa kia, sau khi gặp thiên tai cũng chưa chắc đã được trợ cấp như vậy.
Huống chi, vì sao chỉ đến thôn Thất Lí, mà không đến thôn Đại Lê trước?
Phải biết rằng, thôn Đại Lê là cái thôn lớn nhất xung quanh đây, hầu như tất cả chính sách bên trên truyền xuống đều sẽ tới thôn Đại Lê trước, sau đó mới có thể xuống thôn Thất Lí.
Hiển nhiên, Lưu thị cũng biết rõ điểm này, bởi vậy bà mới chủ động đưa bọn họ tới nhà trưởng thôn, còn hiếm khi không tránh mặt thôn dân địa phương, ngồi luôn trong sân nhà trưởng thôn, nghe ba người này dò hỏi từng chút.
Thôn dân nghe được tin tức ngày càng nhiều, bọn trẻ tới xem náo nhiệt cùng cũng đông lên.

Chỉ cần là trẻ con sẽ ưa chỗ náo nhiệt, Mãn Bảo và Bạch Thiện Bảo cũng thế.
Vốn dĩ hai người còn cảm thấy việc này có chút nhàm chán, còn chẳng bằng về trường học nghe tiên sinh giảng bài, nhưng bây giờ lại có nhiều trẻ con chạy tới như vậy, bọn họ lập tức thấy hưng phấn, cảm thấy quả nhiên việc này rất thú vị.
Lưu thị mặt không đổi sắc đứng dậy, thấy Trang tiên sinh ở giữa đám đông, bà hơi trầm ngâm một chút rồi đi ra ngoài.
Bà có thể cảm nhận được, sau lưng có một ánh mắt nhìn bà như có như không.
Lưu thị như thể không nhận ra, dẫn theo ma ma đi đến bên cạnh Trang tiên sinh, mỉm cười chào hỏi ông.
Trang tiên sinh đáp lễ, nhìn ba người bị vây giữa đám người kia, thấp giọng hỏi: "Ba người này là do lão phu nhân dẫn đến?"
Lưu thị khẽ gật đầu, thanh âm trùng hợp đủ để mấy thôn dân gần đó đang dựng lỗ tai nghe ngóng có thể nghe thấy được, "Sáng sớm hôm nay, mẫu thân Lập Chi có truyền lời cho tôi, nói là có khách đến nhà, tiên sinh cũng biết mà, Lập Chi đi châu phủ, đang không ở nhà, nên tôi mới không khỏi để ý nhiều hơn."

Lưu thị cười nói: "Lúc đầu còn tưởng là thân thích tới nhà, đến gặp mới biết đó là ba vị quan viên.

Bọn họ có thủ lệnh* của nha môn Ích Châu, nói là muốn tiến hành thống kê tình hình thiên tai của các thôn trấn phía dưới, để triều đình dễ phát trợ cấp."
* Là lệnh được viết bằng tay
"Chỉ là đây là lần đầu tiên bọn họ vào thôn, không biết chỗ nào với chỗ nào, thấy nhà cửa của nhà họ Bạch chúng tôi trông khí thế, nên mới gõ cửa." Lưu thị cười nói: "Nhưng đây là việc do lí trưởng và trưởng thôn phụ trách, giờ hai nhà chúng tôi chỉ toàn là phụ nữ và trẻ em, nào có chủ kiến gì, nên chỉ có thể dẫn đường cho bọn họ thôi."
Trang tiên sinh gật đầu, nhìn cách ăn mặc của ba người kia, hỏi: "Lão phu nhân chắc chắn bọn họ cầm ấn tín* của nha môn Ích Châu?"
Ấn tín: Con dấu để làm tin của quan lại thời xưa
Lưu thị đưa lưng về phía đám người, trên mặt cũng có thêm hai phần trịnh trọng, gật đầu nói: "Tôi chắc chắn."
Vậy thì quái lạ, bây giờ Ích Châu thiên tai nghiêm trọng, sao còn có thể rảnh rỗi quan tâm tới chỗ thôn núi nhỏ như bọn họ?
Nhưng nếu không phải, thì chẳng lẽ là làm giả ấn tín?
Nhưng bọn họ muốn mưu đồ?
Lưu thị cũng rất muốn biết bọn họ đang mưu đồ cái gì.
Nếu thật sự muốn thẩm tra đối chiếu tình hình thiên tai, thì không nên đi tìm chủ bộ trong huyện trước sao?

Được rồi, cho dù không tìm chủ bộ, muốn vòng qua huyện thành, vậy thì sau khi xuống nông thôn cũng nên tìm lí trưởng, bọn họ lại bỏ qua lí trưởng tự đi tìm thôn.
Tự tìm thôn còn chưa tính, còn không nghĩ đi hỏi ai đó để tìm trưởng thôn, mà trực tiếp đén gõ cửa nhà họ Bạch.
Đừng có nói là không tìm được trưởng thôn, lúc này, ngay đầu thôn và dưới ruộng trong thôn Thất Lí đều có đầy người, tùy tiện chặn một người lại hỏi, chẳng lẽ người ta không nói cho.
Thôn dân thôn Thất Lí đều rất nhiệt tình hiếu khách, loại việc nhỏ như chỉ đường này, ai sẽ thoái thác chứ?
Nhưng bọn họ lại vào nhà họ Bạch, trò chuyện với Bạch lão phu nhân cả nửa ngày, suýt chút nữa hỏi hết cả mười tám đời tổ tông nhà họ Bạch.
Cũng là bởi vì bọn họ hỏi chuyện quá mức hùng hổ dọa người, Bạch lão phu nhân sợ bọn họ là kẻ lừa đảo, bản thân không chống đỡ được, nên mới sai người mời Lưu thị đến đây.
Lưu thị không giống mấy chị em dâu bà, trước kia bà ấy từng sống ở Lũng Châu, ở trong gia tộc lớn, không dám nói là hiểu biết rất rộng, nhưng ít ra cũng không đến nỗi chút thường thức* này cũng không có.
Thường thức: Hiểu biết thông thường, kiến thức phổ thông.
Bà chưa bao giờ thấy, chưa bao giờ nghe có kiểu gặp thiên tai lại được phát trợ cấp theo đầu người thế này, mỗi hộ có thể được nhận một phần, đã là điều không có khả năng.
Không thấy Phó huyện lệnh keo keo kiệt kiệt, sau khi thu không ít tiền quyên góp của địa chủ xong mới có thể trợ cấp cho mấy nhà bị thiệt hại nghiêm trọng nhất, bị sập phòng đó sao?
Lưu thị và Trang tiên sinh đều không đi, mà đứng ở bên ngoài đám người, lẳng lặng nhìn ba người bên trong dò hỏi đủ loại vấn đề.
Dường như là để đảm bảo tuyệt đối không có sai sót, bọn họ hỏi gì cũng rất kỹ càng tỉ mỉ, nhưng trưởng thôn không mảy may phát hiện, phàm là hỏi điều gì ông cũng trả lời, hận không thể lôi cả mấy tổ tiên đã nằm dưới đất lên để xác minh cho bọn họ.
Chỉ cần có thể có trợ cấp là được.
Phải đến tận lúc chạng vạng mới hỏi đến nhà Mãn Bảo.
Chu lão đầu đã chờ từ sớm, cả gia đình họ đều đang chờ, ba người đang bị các thôn dân vây quanh vừa mới bước vào sân, Chu lão đầu đã bày vẻ mặt niềm nở ra đón tiếp, "Quan gia, nếu không để tôi đưa các vị xuống ruộng nhìn thử một cái? Các vị đừng thấy nhà tôi trông khá ngay ngắn, thật ra nhà tôi cũng bị thiệt hại nghiêm trọng lắm."
Đám người Chu đại lang liên tục gật đầu.

Chu lão đầu: "Mấy phòng này đều là vay tiền để xây đó, không xây không được, bọn trẻ đều lớn cả rồi, không xây phòng thì bọn họ không thể thành thân, cho nên nhà của chúng tôi cũng rất khó khăn."
"Nhà các ông có tổng cộng bao nhiêu người?" Người dẫn đầu cắt ngang lời nói của ông.
Chu lão đầu khựng lại một chút, theo bản năng nhìn về phía con gái nhỏ đứng bên cạnh.
Mãn Bảo bất đắc dĩ nói: "Cha, có tất cả 21 người."
"22 người," Chu lão đầu nói: "Con dâu thứ ba của tôi lại có thai, quan gia ngài xem, hoài thai đúng lúc này, là làm trong nhà thêm khó khăn lắm, sức khỏe nàng còn không tốt, chắc sau này nhà tôi lại phải thắt lưng buộc bụng mới qua được.."
"Đều là con cháu của ông?" Người tới nhìn đám người đông nghịt phía sau ông, lần đầu thấy kinh ngạc hỏi.
"Đúng đúng đúng, tôi giới thiệu cho ngài, đây là thằng cả nhà tôi.." Chờ tới khi giới thiệu đến Mãn Bảo, ông lập tức cười nói: "Đây là con gái nhỏ nhà tôi."
Người tới chỉ thoáng nhìn Mãn Bảo một cái, rồi hỏi, "Ông có con trai nào ra ngoài không?"
"Ra ngoài ạ?" Chu lão đầu lập tức nói: "Có ra, có ra ạ, ngày nào cũng đi ra ngoài."
"..

Ta hỏi là ra ngoài huyện La Giang."
Chu lão đầu mơ hồ cảm thấy không đúng, lắc đầu nói: "Vậy thì không có, chúng tôi ra ngoài huyện La Giang làm gì, đường rất khó đi.."
"Ta thấy trên hộ tịch ghi, ông đã từng có một đệ đệ, tính theo tuổi tác đăng ký trên đây, bây giờ hẳn là hắn đã 27 tuổi rồi, người đấy đâu?".