Phúc Nữ Nhà Nông

Chương 217: Nghệ Thuật Nói Chuyện





Phó huyện lệnh và sư gia liếc nhau, trong mắt ánh lên vẻ mừng rỡ, chủ bộ ngồi ở bên cạnh nghe bọn họ nói chuyện, nhíu mày, đây đã là lần thứ ba huyện lệnh nhắc tới chuyện miễn giảm thuế má rồi, hai lần trước đều là lén bàn bạc với bọn họ, mà lần này còn nói trước mặt mọi người luôn, xem ra huyện lệnh rất quyết tâm.

Chủ bộ thoáng nhìn mấy người ngồi phía dưới, khẽ thở dài một tiếng, bắt đầu trầm mặc.

Muốn giảm thuế má cũng chưa chắc là chuyện không thể, nhưng e rằng huyện thừa sẽ rất không vui.

.

Chỉ trong thoáng chốc đó, tâm tư người trên bàn ăn đã chuyển lên chuyển xuống một lượt, lời nói của Mãn Bảo vừa dứt, mọi người cũng yên tĩnh một hồi, sau đó Phó huyện lệnh cất tiếng cười, nhìn Mãn Bảo, lại nhìn Thiện Bảo.

Cuối cùng xoa đầu hai bọn họ, quay đầu hỏi Bạch lão gia: "Tiểu công tử năm nay mấy tuổi rồi?"
Bạch lão gia lập tức nói: "Tám tuổi.

"
Đây là tuổi mụ, trước khi con trưởng thành, người lớn đều thích tính tuổi mụ của con, như thể làm vậy thì có thể làm bọn họ lớn nhanh hơn vậy.

Tất nhiên Phó huyện lệnh cũng biết điều này, tự mình trừ đi một tuổi, không kìm được hâm mộ, "Hồi gặp hắn năm ngoái, chắc còn chưa đầy bảy tuổi đúng không? Lúc ấy hắn cầm một bài văn cho ta xem, ta đã thấy hắn bất phàm, hôm nay nhìn lại, đúng là kiến thức không giống người thường, Lập Chi không suy xét đến việc đưa hắn lên huyện học sao?"
Lập Chi là tên chữ của Bạch Lập, tên chữ này là do tiên sinh của hắn và Bạch Khải đặt cho, bọn họ không có phụ thân, cho nên lúc hai người cập quan, tên chữ đều do tiên sinh đặt.

Phó huyện lệnh gọi tên chữ của hắn, đó là một xưng hô rất thân quen.

Bạch Lập vui mừng cười, cũng thấy hơi động lòng, nhưng vừa cúi đầu nhìn thấy đứa trẻ đang dùng sức nháy mắt cho hắn như thể mắt bị rút gân, Bạch Lập liền lắc đầu nói: "Con nó còn nhỏ, chờ hắn lớn lên lại tính.


"
Hắn nói: "Với lại chuyện của hắn đều do thím tôi làm chủ, hắn chính là đứa con độc đinh của em họ tôi, chỉ sợ người nhà không yên tâm để hắn ở ngoài một mình.

"
Phó huyện lệnh nghe thế thì cười, "Huyện học cũng ở ngay trong thành thôi, cách đây không xa lắm, đến lúc đó các ngươi phái người hầu đắc lực đi là được, dù không muốn, thì dọn nhà vào thành cũng không phải là không có khả năng.

"
Phó huyện lệnh nhắc tới chuyện này, tinh thần rung lên, cực lực khuyến khích Bạch lão gia dọn vào trong thành.

Cũng không chỉ vì mỗi Bạch Thiện Bảo, quan trọng hơn là nếu Bạch lão gia dọn vào huyện thành, đợi đến lúc hắn cần mời người đến làm việc thì sẽ tiện hơn rất nhiều.

Sở dĩ năm đó Bạch Lập xây nhà định cư ở thôn Thất Lí, chính là bởi vì nơi này an tĩnh, đương nhiên sẽ không luẩn quẩn dọn về huyện thành, bởi vậy mỉm cười từ chối.

Phó huyện lệnh thấy tiếc nuối, hơi suy tư rồi nói: "Không bằng để ta nhận hắn làm đệ tử của ta, đến lúc đó để hắn đi theo ta học tập.

"
Bạch Thiện Bảo không vui, tuy rằng Trang tiên sinh không chính thức nhận cậu làm đồ đệ, nhưng đãi ngộ của cậu và Mãn Bảo giống nhau, cậu cũng rất thích Trang tiên sinh, không muốn lên huyện thành học tí nào.

Vì thế giơ tay túm góc áo Bạch Lập.

Mãn Bảo cũng sốt ruột, nhưng đây là chuyện nhà người ta, còn là người lớn đang nói chuyện, bé không thể tùy tiện xem mồm vào.

Sắc mặt Bạch Lập không chút thay đổi, tay rất tự nhiên để xuống vỗ tay Bạch Thiện, cười nói với huyện lênh: "Đại nhân nhìn trúng hắn là phúc khí của hắn, nhưng chỉ sợ thím tôi không nỡ, ngài không biết đâu, có lần đứa trẻ này chỉ đi đến thôn Đại Lê xem chợ một buổi thôi, thím tôi đã phải nhắc ba lần.


Mà đại nhân thì đang lúc tráng niên, chiến tích mấy năm nay còn ấn tượng, có khi qua một khoảng thời gian nữa là lên chức rồi, đến lúc đó chắc chắn thím sẽ không nỡ để cháu đi cùng đại nhân, lần này bảo hắn bái thầy, chẳng phải là phí một suất sao?"
Bạch Lập cười nói: "Nếu đại nhân không chê, thì sau này xin phép cho hắn khi có thắc mắc được tìm ngài giải đáp, mong ngài chỉ giáo.

Cũng để hắn hầu ngài như thầy, tuy rằng không có danh nghĩa thầy trò, lại thật sự giống như thầy trò.

"
Phó huyện lệnh không chút do dự cười ha ha đồng ý luôn, cũng không phải là hắn bị thuyết phục, mà bởi vì mấy lời này của Bạch Lập làm hắn vui vẻ.

Bây giờ điều hắn mong mỏi nhất chính là chuyện lên chức, Bạch Lập đã vuốt đúng chỗ ngứa của hắn.

Bạch Lập cười rót rượu kính hắn, thầm nghĩ trong lòng: Hắn cũng chẳng phải đồ ngốc, tuy Phó huyện lệnh xuất thân tiến sĩ, có vẻ giỏi hơn Trang tiên sinh xuất thân phủ học, chưa thi được Quốc Tử Giám và không đậu tiến sĩ.

Nhưng quan trọng là, Phó huyện lệnh có thể có thời gian, một ngày có thể dành ra sáu canh giờ để dạy dỗ Thiện Bảo sao?
Hiển nhiên là không thể.

Làm huyện lệnh, không dám nói đến mức bận không chạm đất, thì ít nhất cũng chẳng thể nhẹ nhàng.

Thiện Bảo đi theo hắn học có thể học được bao nhiêu?
Nếu hắn hỏi vấn đề này muộn hơn mười năm, chắc chắn Bạch Lập sẽ chẳng chút nghĩ ngợi đồng ý thay Thiện Bảo, vì Thiện Bảo 17 – 18 tuổi đúng là cần một người ở triều làm quan như Phó huyện lệnh chỉ điểm.

Bái hắn làm thầy, không những có thể học được kiến thức, tri thức trên quan trường, còn có thể ké ít mạng lưới giao thiệp của Phó huyện lệnh.


Nhưng bây giờ Thiện Bảo chỉ mới tám tuổi, không, nếu tính tuổi thật thì mới có bảy tuổi rưỡi.

Giờ mà để hắn đi theo huyện lệnh, tệ lớn hơn lợi.

Tuy rằng hắn cũng có thể lấy được một ít thứ tốt từ chỗ Phó huyện lệnh, nhưng ở giai đoạn này, chắc chắn sẽ không học được nhiều bằng từ chỗ Trang tiên sinh.

Hơn nữa.

.

Bạch Lập cụp mắt uống một hơi cạn sạch chén rượu, hắn kính nể Trang tiên sinh, không chỉ bởi học thức của ông, còn kính nể cả cách ông làm người.

Uống hết chén rượu, việc này coi như qua, Phó huyện lệnh đặt chén xuống dặn dò Bạch Thiện Bảo, "Bao giờ rảnh thì đến nha huyện gặp ta, lúc nào ta cũng có thể kiểm tra bài cho con.

"
Bạch Thiện Bảo ngoan ngoãn gật đầu, Mãn Bảo bên cạnh cậu cũng yên lòng ngẩng đầu mỉm cười ngọt ngào với cậu, thầm nghĩ: Nếu Thiện Bảo đi rồi, bé sẽ không còn người bạn nào cực kỳ thân nữa, may mà cậu không đi.

Phó huyện lệnh nhìn thấy vẻ tươi cười của bé, liền nói: "Đến lúc đó con đến cùng Chu Mãn luôn, ta nhớ con là bạn của con gái ta phải không?"
Nửa câu cuối kia là nói với mãn Bảo.

Mãn Bảo gật đầu.

Phó huyện lệnh cười hỏi, "Bây giờ các con còn gửi thư cho nhau không?"
"Vẫn gửi ạ, có phải nàng không biết đại nhân đến thôn của chúng con không, nếu không sao nàng lại không gửi thư cho con chứ?"
Phó huyện lệnh: ".


.

Đúng là không biết.

"
Ta đến đây để thị sát, không phải là đến gửi thư cho con.

"Con biết ngay mà, vậy đại nhân, tí nữa con sẽ viết thư cho Phó nhị tỷ tỷ, lúc nào ngài về thì ngài giúp con mang về cho nàng được không ạ?"
".

.

Được.

"
Mãn Bảo vui vẻ, kề tai nói nhỏ với Bạch Thiện Bảo, "Phó nhị tỷ tỷ tốt lắm, ngươi có muốn viết thư cho Phó nhị tỷ tỷ với ta không, sau khi hai người thư từ qua lại với nhau thì có thể trở thành bạn tốt.

"
Tuy rằng là nói nhỏ, nhưng tất cả người ngồi trên bàn cơm đều nghe thấy.

Lí trưởng, trưởng thôn và Chu lão đầu đều không cảm thấy có gì không ổn, nhưng gân trán của đám người Phó huyện lệnh đều đồng thời giật một cái.

Phó huyện lệnh ho nhẹ một tiếng, Bạch Lập vội vàng nói với Bạch Thiện Bảo: "Thiện Bảo, khoảng cách từ thôn mình đến huyện thành cũng không xa lắm, nếu muốn kết bạn, về sau con lên huyện thành bái kiến đại nhân là có thể gặp được, tôi nhớ tiểu công tử nhà đại nhân cũng xấp xỉ tuổi Thiện Bảo đúng không?"
Phó huyện lệnh cười nói: "Đúng vậy, năm nay tuổi mụ của hắn cũng là tám tuổi, mỗi tội nghịch lắm, không đọc được mấy quyển sách, chờ bao giờ Bạch Thiện đến, có thể học với thằng nhóc kia, tiện thể dạy hắn.

".