Phúc Nữ Nhà Nông

Chương 216: Dẫn Dắt





Bạch lão gia vội vàng mời mọi người vào sảnh ngoài ngồi, mấy người hầu vội vàng dâng trà, quản gia thì đi xuống sắp xếp làm cơm trưa.

Nói là tới nhà uống nước, nhưng đương nhiên là không thể chỉ mỗi uống nước đơn giản như thế, mà còn phải ăn cơm, trò chuyện.

Phó huyện lệnh đã quen với chuyện này, bởi vì lần nào xuống nông thôn, nếu không phải lí trưởng chiêu đãi hắn, thì cũng là các địa chủ bản địa chiêu đãi, dù sao hắn cũng không thể đến nhà không có điều kiện để ăn cơm, không phải sao?
Bạch lão gia cũng rất có kinh nghiệm chiêu đãi quan viên xuống nông thôn, đầu tiên là hỏi tình hình mấy địa phương khác, sau đó lại hỏi trong huyện hiện giờ tính sắp xếp thế nào, sau đó tỏ vẻ hắn nhất định sẽ phối hợp với chính sách của huyện, làm tốt công tác chuẩn bị trồng trọt vụ hè thu hoạch vụ thu.

Nhắc đến việc thu hoạch thì Phó huyện lệnh liền thấy đau đầu, quay đầu hỏi lí trưởng và trưởng thôn tình hình ngoài ruộng.

Lí trưởng thở dài, bảo trưởng thôn nói.

Mấy thứ trong nhà có thể làm ra vẻ, nhưng hoa màu ngoài ruộng cắm rễ ở chỗ đó, cho dù ông có muốn nói là tình hình rất lạc quan, thì cũng cần Phó huyện lệnh tin mới được.

Cái này chỉ cần hắn ra ngoài ruộng xem, thì sẽ nhìn ra được hết.

Mà thôn Thất Lí có hai khu vực bị hao tổn nghiêm trọng nhất, có một chỗ ở ngay bờ sông, vừa nãy bọn họ mới từ bên sông đó sang bên này, chắc chắn Phó huyện lệnh đã nhìn thấy rồi.

Trưởng thôn thấy lí trưởng thở dài, mặt không chút thay đổi liếc Mãn Bảo một cái, sau đó cũng thở dài theo, bắt đầu than nghèo.

Chu lão đầu cũng không biết tâm địa gian xảo của thằng cháu trưởng thôn này, ông cảm thấy mấy lời trưởng thôn nói đều rất đúng, vì thế ngồi bên cạnh gật đầu liên tục.

Thật ra tình hình ở thôn Thất Lí tốt hơn mấy thôn trấn Phó huyện lệnh từng đến thăm nhiều.

Cũng vì phạm vi thiên tai lớn như thế, nên hắn mới càng thấy sầu.


Ngẫm nghĩ, hắn nhìn về phía Bạch lão gia, thở dài nói: "Châu phủ ra lệnh, bảo các huyện thu nhận nạn dân lưu lạc, tuy huyện La Giang của chúng ta ở khá xa, nhưng cũng có không ít lưu dân ùa vào.

Đều là người Ích Châu với nhau, kiểu gì cũng có người đến nhờ cậy người thân bạn bè, bởi vậy bây giờ trong thành và các nơi thành quản lý đều thu nhận không ít lưu dân.

"
Bạch lão gia gật đầu tỏ vẻ lý giải.

"Có lưu dân mang theo tài sản riêng, có thể tạm thời ứng phó sinh hoạt hằng ngày, nhưng càng nhiều người trắng tay chạy nạn, hồng thủy không giống mấy loại thiên tai khác, tới nhanh, còn mạnh, rất nhiều người không kịp mang được thứ gì ra, cho nên trong thành vẫn luôn nấu cháo cứu tế, nhưng đây cũng phải là kế lâu dài.

"
Bạch lão gia đã từng sai người tặng cho nha huyện hai gánh lương thực ngay sau khi mưa tạnh, mấy địa chủ khác cũng làm như thế, xem như chi viện.

Tuy rằng mấy lần quyên góp tích tiểu thành đại, nhưng đối với lưu dân trong huyện La Giang thì vẫn như muối bỏ biển.

Cho nên Phó huyện lệnh ám chỉ, kho lương của nha phủ cũng tiêu hao gần hết rồi, chuyện cứu tế kế tiếp, chỉ có thể xin mở kho lúa của huyện thôi.

Huyện nào cũng cần phải làm một kho lúa, dùng để ứng phó thiên tai, nhưng muốn mở kho mang lương ra thì cần phải xin châu phủ trước.

Nếu đối tượng cứu tế là bá tánh trong vùng thì không nói, nhưng bây giờ lại là xin cứu tế cho lưu dân ngoại lai, chỉ sợ bá tánh địa phương sẽ có ý kiến.

Cho nên Phó huyện lệnh bảo bọn họ chú ý đến thái độ lời nói việc làm của các thôn dân, tốt nhất có thể khuyên nhủ bọn họ, không phải có câu nói tình thương lớn thì không có giới hạn sao?
Đương nhiên, hắn cũng phải chỉ lo mỗi lưu dân, mặc kệ dân bản địa, lần này, phàm là những nhà bị sập phòng ốc bởi mưa lũ, nha huyện đều đưa một phần trợ cấp.


Thóc và lúa mạch mốc meo kia hắn cũng thấy, trên cơ bản thì mấy chỗ khác cũng bị thế, chỉ cần phòng ốc sập, thì hầu như tất cả lương thực đều bị ẩm mốc.

Tuy rằng trên lý thuyết thì ăn loại lương thực này sẽ không chết người, nhưng ăn nhiều cũng không tốt.

Xét tình hình tài chính của nha huyện bây giờ, cũng chỉ trợ cấp được mấy nhà bị sập phòng đấy thôi, muốn mở rộng phạm vi trợ cấp, chỉ sợ cũng chỉ có những người như Bạch lão gia này mới giúp được.

Bạch lão gia nghe ra ám chỉ của hắn là muốn mấy người địa chủ bọn họ lại quyên lương thêm lần nữa, lần này chủ yếu là nhắm vào bá tánh địa phương.

Hắn trầm ngâm một lát, thật ra việc này cũng có cái lợi đối với mấy người địa chủ bọn họ.

Ví dụ như hắn là người của thôn Thất Lí, hơn nữa chỗ lương thực hắn quyên góp hẳn sẽ chia cho thôn dân thôn Thất Lí, cái này không chỉ giúp được cho bà con thôn xóm, cũng có thể tích góp đức vọng cho hắn và nhà họ Bạch của hắn.

Dù sao vốn cũng đang tính quyên thêm một lần nữa, lần này có thể quyên cho mấy bà con quê nhà thì càng tốt hơn, cho nên Bạch lão gia gật đầu, tỏ vẻ nhất định sẽ phối hợp với chính sách của nha huyện.

Đề tài mở ra, Bạch lão gia cũng thoải mái hơn chút, trầm ngâm một lúc, cuối cùng cũng không nhịn được hỏi về vấn đề thu thuế.

Tuy rằng của cải của nhà họ Bạch dày đấy, nhưng hậu quả của thiên tai cũng vô cùng nghiêm trọng.

Đất nhà họ Bạch sở hữu không chỉ ở mỗi thôn Thất Lí, mà còn có ở trấn Bạch Mã Quan, mấy thôn trấn khác trong huyện La Giang, thậm chí là quận Ba Tây, hay trên Ích Châu cũng đều có ruộng đất của hắn.

Cũng bởi thế, nên mức độ hậu quả thiên tai trên ruộng của hắn không đều, nhưng phạm vi gặp thiên tai thì cực lớn.

Được rồi, tuy rằng nhà hắn ít người, nhưng cũng phải nuôi không ít người hầu, nô tịch cũng phải giao một khoản thuế nhất định, gặp thiên tai nghiêm trọng như thế, triều đình thật sự không suy xét đến việc miễn, giảm một ít thuế sao?

Phó huyện lệnh dừng lại một chút, vốn dĩ định lén nói chuyện này với Bạch lão gia, nhưng thấy sư gia đưa cho hắn một ánh mắt, Phó huyện lệnh suy tư một chút liền hiểu ra.

Lén nói với Bạch lão gia, thì mang tính bảo mật, nói ở chỗ này, lại là nửa công khai, đối với hai người đều có chỗ lợi, mà cái lợi của người sau chính là có thể tích góp được uy vọng và thiện cảm nhất định cho hắn ở nơi quê nhà.

"Ở vùng Ích Châu, mấy châu huyện trực tiếp bị thiên tai thì chắc chắn có thể được miễn thuế," Cho dù bây giờ triều đình vẫn chưa truyền lệnh xuống, thì Phó huyện lệnh vẫn biết là chắc chắn sẽ được, không chỉ là bởi vì hậu quả của lần thiên tai này nghiêm trọng, còn bởi vì người tới cứu tế là Ngụy Tri.

Ngụy Tri là thư ký giám sát, ở trong triều có tiếng là người công chính liêm khiết.

"Nhưng mấy châu huyện có mức độ thiên tai không quá nghiêm trọng, ví dụ như huyện La Giang chúng ta, nếu bên châu phủ không báo cáo, thì muốn miễn giảm thuế, chỉ sợ là khó.

"
So sánh với Ích Châu, hậu quả thiên tai của quận Ba Tây cũng không quá nghiêm trọng, lần này mọi người hoảng sợ, Phó huyện lệnh suy đoán thứ sử sẽ vì mặt mũi của mình mà không miễn giảm thuế.

Suy đoán này, là trong hai lần Phó huyện lệnh đến Ba Tây dự họp đã nghiền ngẫm ra được.

Có thể nói, đối với yêu cầu chiến tích, thì nguyện vọng của Phó huyện và Vương thứ sử vừa lúc tương phản nhau.

Mà không khéo, Vương thứ sử lại là cấp trên của Phó huyện lệnh.

Nghe được mấy lời đề cập tới việc miễn giảm thuế, Chu lão đầu vẫn luôn cúi đầu cũng không kìm được run lên, lén lút nhìn Phó huyện lệnh.

Nếu năm nay có thể miễn giảm thuế má, nhà khác hắn không biết, nhưng nhà họ Chu của bọn họ chắc chắn có thể cố nhịn qua được, sinh hoạt sẽ không quá khổ.

Nhưng nghe đến chỗ thứ sử đại nhân không muốn báo cáo lắm, trên mặt Chu lão đầu và trưởng thôn lại hiện lên vẻ thất vọng.

Lí trưởng thoáng nhìn qua hai người cái gì cũng viết lên mặt, không nói gì.

Mà Mãn Bảo và Bạch Thiện Bảo thì nghe đến say sưa, bé cũng đã biết được một ít đạo lý đối nhân xử thế, biết sẽ không thể có chuyện Phó huyện lệnh bỏ qua thứ sử để báo cáo lên được.


Nên bé cũng thở dài một hơi.

Bạch Thiện Bảo cũng thở dài một hơi.

Âm thanh thở dài của hai đứa trẻ không nhỏ, Phó huyện lệnh nhìn mà buồn cười, cười hỏi, "Hai đứa thở dài cái gì?"
Mãn Bảo nói: "Nếu chúng ta có thể đổi được một thứ sử đại nhân thì tốt, đổi một người muốn giảm miễn thuế má giống ngài.

"
Chu lão đầu sợ không nhẹ, giơ tay che miệng bé, liên tục thỉnh tội, "Đại nhân thứ lỗi, con nó không biết trời cao đất dày nên mới nói xằng nói xiên.

.

"
Phó huyện lệnh cũng thấy hoảng sợ, chẳng qua hắn không quá để ý, cười nói: "Lời trẻ con nói không cần để trong lòng.

"
Bạch Thiện Bảo cũng nói với bé, "Đổi thứ sử khó lắm, mong đổi thứ sử, thì chẳng bằng mong một vị quan lớn hơn hắn tới chỗ chúng ta còn hơn, đến lúc đó có thể trực tiếp nói với hắn.

"
Mãn Bảo gạt tay phụ thân ra, liên tục gật đầu, "Đúng vậy, huyện lệnh nhỏ hơn thứ sử, cho nên huyện lệnh phải nghe theo thứ sử, vậy nếu có một vị quan còn lớn hơn thứ sử thì được rồi, quan nhỏ phải nghe theo quan lớn.

"
Phó huyện lệnh và Bạch lão gia như đồng thời nghĩ đến gì đó.

.