Phúc Nữ Nhà Nông

Chương 163-164




Chương 163:


Mãn Bảo đòi tiền tiểu Tiền thị, tiểu Tiền thị cũng không có không cho, mà là hỏi: "Vậy muội định bán bao nhiêu tiền một cân cho ta?"
Tiểu Tiền thị cười tủm tỉm cò kè mặc cả với bé, "Lúc trước bọn ngũ lang hái củ mài mang đi bán, nhưng Trịnh chưởng quầy ở hiệu thuốc cũng nói chưa từng nghe nói rằng nó có thể ăn được, cũng không bán được ở bên ngoài, cho nên mới để lại cho nhà mình ăn, cho nên muội cũng không thể bán giá cao.

"
Mãn Bảo không kìm được khẽ gãi đầu nhỏ, bé đúng là không hiểu chuyện định giá, lúc trước bé bán đồ, ngoại trừ kẹo, thì mấy đồ khác đều tham khảo theo giá cả thị trường.

Nhưng trên thị trường không có củ mài, đương nhiên sẽ không có giá tham khảo, hơn nữa người mua đồ vẫn là đại tẩu bé quý nhất, nên Mãn Bảo nhất thời thấy khó xử.

Tiểu Tiền thị liền tính cho bé, "Hạt giống củ mài này là lúc trước muội và bọn lão ngũ lấy về đây, lại do đám lão tứ gieo trồng chăm sóc, tính lên thì đám Đại Đầu cũng có phần, số tiền này ai cũng lấy được, đúng rồi, nếu muội muốn thu tiền củ mài từ chỗ đại tẩu, vậy về sau nếu muội ăn kẹo hồ lô củ mài thì cũng phải trả tiền cho đại tẩu.

"
Mãn Bảo liền nhăn mũi nhỏ lại, nói: "Đại tẩu, trước kia ta ăn, tẩu cũng không bắt ta trả tiền.

"
"Đó là trước kia, không phải bây giờ muội cũng đến đòi tiền từ chỗ ta sao?"
Mãn Bảo cúi đầu ngẫm nghĩ thấy cũng phải, nhưng lại luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng.

Tiểu Tiền thị nuôi bé giống như con gái, khi còn nhỏ còn cho bé bú nhiều hơn cả Tam Đầu, thấy bé buồn rầu, nàng liền đau lòng ôm bé vào ngực, chậm rãi dạy, "Mãn Bảo, chúng ta là người một nhà, mặc dù huynh đệ ruột cũng phải tính toán rõ ràng với nhau, nhưng đó là ở việc lớn, việc nhỏ thì cứ phải hồ đồ một chút thì một nhà mới có thể hòa thuận được.


"
Mãn Bảo nghi hoặc nhìn đại tẩu.

Tiểu Tiền thị liền cười hỏi, "Vậy ta hỏi muội, vườn rau trong nhà là do ai chăm bón?"
"Mẫu thân, đại tẩu nhị tẩu tam tẩu và đại tỷ.

"
"Muội xem, muội không trồng rau, lão tứ lão ngũ lão lục cũng không trồng, chẳng lẽ về sau bọn họ muốn ăn đồ trong nhà còn phải đưa tiền hả?" Tiểu Tiền thị cười nói: "Không thể tính tiền như vậy được, một nhà, mấy loại việc nhỏ này căn bản không cần đi so đo.

"
Mãn Bảo giống như hiểu được cái gì, hồi lâu sau bé mới vỗ tay nói: "Ta hiểu rồi, đây giống như lời nàng dâu Đại Viên nói là không thể xử lý mọi việc công bằng.

"
Biểu tình trên mặt tiểu Tiền thị liền có chút một lời khó nói hết, nàng hỏi: "Chừng nào thì muội nói chuyện với Trương đại tẩu?"
Bởi vì chuyện nhà đất, quan hệ nhà họ Chu với nhà Chu Đại Viên có chút căng thẳng, trong khoảng thời gian này tiểu Tiền thị và Trương thị đều là đưa mắt nhìn thẳng đi lướt qua nhau, ngay cả chào hỏi cũng không nói một tiếng.

Mãn Bảo liền vui tươi hớn hở nói: "Ta mới không nói chuyện cùng nàng đâu nhé, nói chuyện với nàng mất sức lắm, là nàng nói chuyện với người ở đầu thôn, thấy ta tan học về nhà, liền cao giọng nói to, nói, nhà bọn họ chỉ có một đứa con trai, mặc kệ bất công thế nào cũng đều thiên vị Đại Lư, không giống nhà nào đó, sinh sáu bảy đứa con trai, nhưng lòng lại cứ thiên vị chân trời nào đó! ! "

Mãn Bảo nheo nhéo giọng bắt chước giống y đúc, làm tiểu Tiền thị nhìn mà sửng sốt, giống như nhìn thấy Trương thị đầy mặt khinh thường đang lắc lư ở trước mặt mình vậy.

Mãn Bảo còn bắt chước Trương thị xoay người một cái, tiếp tục cao giọng nói: "Một bát nước này không thể giữ cân bằng, bây giờ trẻ con còn nhỏ thì không sao, chờ đến khi sáu đứa con trai đều thành thân sinh con, bọn họ cũng già rồi, xem đến lúc đó thì bọn họ sống kiểu gì.

"
Mãn Bảo thả tay xuống, một lần nữa sà vào lòng đại tẩu ngồi, cười tủm tỉm hỏi, "Đại tẩu, có phải là giống như nàng dâu Đại Viên nói không, người trong nhà nhiều lúc vẫn không thể xử lý sự việc công bằng, hơn nữa chúng ta cũng phải học được cách hồ đồ, bằng không nếu so đo quá mức, thì trong nhà sẽ không hòa thuận.

"
Tiểu Tiền thị cũng phải sửng sốt một hồi lâu mới lý giải được rõ ràng mối quan hệ nhân quả bên trong này, đừng nói, chẳng lẽ thật là đúng như Mãn Bảo nói, cho nên Trương thị nói cha mẹ chồng nhà bọn họ bất công là chính xác?
Tiểu Tiền cúi đầu nhìn bé con trong lòng mình, không kìm được "Ai ui" một tiếng, ôm bé nói: "Mãn Bảo nhà chúng ta sao lại thông minh như vậy chứ, làm đại tẩu yêu chết mất thôi.

"
Mãn Bảo liền cười ha ha, kiêu ngạo nói: "Ta biết là đại tẩu thương ta nhất mà, còn thương hơn Tam Đầu, cho nên đại tẩu cũng bất công.

"
Nếu như vậy, đương nhiên Mãn Bảo cũng muốn thiên vị đại tẩu, cho nên bé quyết định không lấy tiền nữa, củ mài trong đất cứ thoải mái lấy, thoải mái hái.

Lúc tiểu Tiền thị và Mãn Bảo nói chuyện ở phòng trong, Chu đại lang đã ở gian ngoài làm cho con trai nhỏ của hắn một cái xe đẩy đồ chơi, đây là hứa hẹn hắn đã hứa từ rất lâu trước kia.

Nghe được đối thoại ở bên trong, lần đầu tiên Chu đại lang cảm thấy hóa ra tài ăn nói của vợ hắn tốt như vậy, thế mà lại có thể nói cho Mãn Bảo phục.

Phải biết rằng cái miệng kia của Mãn Bảo giống cha bé y như đúc, từ nhỏ chỉ có bọn họ thuyết phục người khác, nào có ai có thể nói cho bọn họ phục?
Chờ Mãn Bảo vui vẻ rời đi, lúc này Chu đại lang mới để đồ gỗ trên tay xuống, đi vào bên trong, "Nàng cũng thông minh thật, thế mà có thể moi tiền từ trong tay con nhóc kia ra.

"
Tiểu Tiền thị liền ném quần áo vào người hắn, giận dữ nói: "Chàng câm miệng đi, có ai nói muội muội mình như chàng sao? Mãn Bảo hiếu thuận lắm đó.

"
Đó là sự thật, từ thái độ của bé đối với mẫu thân và tiểu Tiền liền có thể nhìn ra được, đứa nhỏ này quả là rất tinh ranh.

Chuyện cứ như vậy định ra, không ai đề cập đến vấn đề giá củ mài nữa.

Bên chỗ Mãn Bảo không có vấn đề, bên chỗ Chu tự lang tự nhiên lại càng không có vấn đề, trong thâm tâm, bọn họ cũng cảm thấy việc này rất bình thường, giống Mãn Bảo lần nào cũng phải chia chác thật rõ ràng mới là điều mới mẻ đối với bọn họ.

Chẳng qua như vậy cũng có chỗ lợi, tránh cho bọn họ mỗi lần nộp quỹ chung xong lại không biết chia tiền kiểu gì.

Nguyên tắc phân chia đã lập ra, mỗi lần bọn họ nộp quỹ chung xong, tiền còn thừa cứ chia theo tỷ lệ là được.


Tuy rằng có đôi khi có mấy người cũng chỉ có thể được chia mấy văn tiền, nhưng ngày nào cũng có mấy văn tiền vào tay, cứ tích lũy xuống cũng được rất nhiều.

Đặc biệt là nơi này còn là nông thôn, muốn mua đồ gì còn phải đi rất xa mới lên được chợ lớn, hoặc là chờ đến khi người bán rong vào đây.

Trước kia, trong thôn chỉ cần có người bán hàng rong tới đây mua đồ, đám Đại Đầu Đại Nha liền sẽ đi sau mông người lớn vây xem, nhìn các loại đồ vật ở chỗ người bán hàng rong ch4y nước miếng mà không có tiền mua, nhưng bây giờ không giống vậy, mỗi lần người bán hàng rong đến đây, bọn họ chính là một đội quân mua hàng đầy đủ sinh lực.

Kẹo thì không cần mua, dù sao cũng chẳng ngon bằng kẹo cô nhỏ cho, nhưng mấy món đồ chơi hoặc đồ ăn vặt khác thì rất được hoan nghênh.

Thậm chí có lần Mãn Bảo còn khuyến khích Chu tứ lang cũng đi làm người bán hàng rong, theo lời Mãn Bảo nói là, "Rất thú vị nha, ngày nào cũng có thể đi ra khỏi thôn, muốn đi chỗ nào thì đi chỗ đó, có thể nhìn thấy rất nhiều người, còn có thể nhìn thấy thật nhiều thực vật và động vật hiếm lạ.

"
Chu tứ lang đối với chuyện này khịt mũi coi thường, nói với bé: "Muội cho rằng bán hàng rong là đi chơi hả, phải chọn hàng hóa gánh đi thôn phía tây, dạo thôn phía đông, mệt lắm, một khi không cẩn thận còn có thể sẽ gặp cướp, đến lúc đó nếu ta mà anh dũng bảo hộ hàng hóa không giao tiền, thì muội sẽ không còn tứ ca nữa.

"
Mãn Bảo nghe thấy mà sửng sốt vô cùng, hỏi: "Trên đường còn có người cướp sao?"
"Có chứ, thổ phỉ ấy.

"
Mãn Bảo òa một tiếng, vội vàng tò mò hỏi: "Thổ phỉ ở chỗ nào, bọn họ trông như thế nào?".

Chương 164:


Ngày hôm sau, Mãn Bảo thần thần bí bí nói với Bạch Thiện Bảo: "Trên núi có thổ phỉ."


Bạch Thiện Bảo lập tức quay mặt lại, hai mắt tóe lửa, nắm chặt tay hỏi: "Ngọn núi nào? Ngươi gặp được hả?"


"Không, là tứ ca ta nói cho ta," Mãn Bảo nghi ngờ nhìn cậu, "Sao ngươi lại tức giận như thế?"


Bạch Thiện Bảo liền hừ một tiếng nói: "Ta ghét thổ phỉ nhất, sau này ta nhất định sẽ giết hết tất cả thổ phỉ trên thiên hạ."


Mãn Bảo gật đầu, "Thổ phỉ cướp đồ là sai, nhưng ngươi cũng đến mức phải giết hết sạch chứ, hơn nữa ngươi giết sạch được sao? Không phải ta khinh thường ngươi đâu, mà là ngươi đánh nhau còn chẳng lợi hại bằng ta."




"Đó là bởi vì ngươi là con gái nên ta mới nhường ngươi." Bạch Thiện Bảo kích động la lên: "Nếu mà ta dùng sức, chắc chắn ngươi sẽ không đánh lại ta."


"Hừ, có dám ra ngoài đánh một trận không."


"Ngươi phải đồng ý với ta là sẽ không cắn người trước." Bạch Thiện Bảo rất ghét đánh nhau với Mãn Bảo, bởi vì lần nào nàng đánh không lại cũng cắn cậu, cậu lại không thể cắn trả, cho nên luôn bị thua.


Mãn Bảo cũng thấy hơi xấu hổ, nhưng vẫn mạnh miệng nói: "Đánh nhau là phải không từ thủ đoạn, ta cũng đâu có cấm ngươi không được cắn ta."


Bạch Thiện Bảo liền nghiến răng, rất muốn cắn bé ngay bây giờ.


Bạch Thiện Bảo hừ một tiếng, quay đầu đi không để ý đến bé nữa, còn lấy sách đang để ở chỗ bé về, sau đó moi cục đá dự phòng ra, tô lại đường thẳng giữa bàn thêm lần nữa, cho nó càng rõ ràng hơn, "Ngươi không được vượt qua đường thẳng này."


"Không vượt thì không vượt, hừ!" Mãn Bảo kéo ghế ngồi xa ra một chút, hừ một tiếng với cậu, sau đó nói: "Thổ phỉ người ta ai cũng có võ công, chính là cái kiểu võ bay qua bay lại vù vù ở trên trời ấy, ngươi đến nhảy thôi còn chẳng cao, sao có thể đánh lại người ta chứ?"


Bạch Thiện Bảo sợ ngây người, "Thổ phỉ lợi hại như vậy sao?"


"Đó là đương nhiên!"


Khoa Khoa dụ dỗ ký chủ mua mấy quyển truyện:...... Chắc chắn là do quyển truyện nào đó viết về tiểu thuyết võ hiệp thời cổ, xong đời!


Bạch Thiện Bảo không rảnh tức giận với bé nữa, kéo ghế lại gần hỏi: "Sao ngươi biết được?"


"Ta, ta nghe người ta nói, người kể chuyện kể từ sách ra, nếu đã viết thành sách, vậy hẳn là sự thực."


Bạch Thiện Bảo không tin, bởi vì nhà bọn họ cũng có hộ vệ, lúc trước từ Lũng Châu chuyển tới đây, bà nội còn cố ý mời người ở tiêu cục* tới hộ tống, cậu cũng không thấy bọn họ bay tới bay lui.





* Tiêu cục: Một đơn vị chuyên hộ tống khách buôn cùng hàng hoá, những người tiêu cục cử đi bảo vệ gọi là tiêu sư hoặc bảo tiêu.


Chẳng qua, trên đường đi bọn họ cũng không gặp cướp, cả đoạn đường vô cùng bình an, có lẽ là do vậy nên bọn họ mới không có cơ hội thi triển?


Bạch Thiện Bảo tiếc nuối vô cùng, nếu khi đó bọn họ gặp cướp thì đúng là tốt quá, như vậy có thể nhìn thấy người ở tiêu cục đánh nhau.


Mãn Bảo thấy cậu không tin, liền chọn một câu chuyện mình thích nhất kể cho cậu nghe, thường ngày bé thích nhất nghe kể chuyện, đọc chuyện, đương nhiên, cũng thích nói.


Rõ ràng trên sách chưa chắc đã đã miêu tả được sinh động như vậy, nhưng bởi vì bé cho thêm lý giải của mình, lúc kể chuyện còn hơi tí lại quơ chân múa tay, không nói đến Bạch Thiện Bảo, ngay đến mấy bạn học ngồi bên cạnh còn nghe đến ngây người.


Bạch nhị lang cũng không biết từ lúc nào đã kéo ghế đến ngồi ngay cạnh Mãn Bảo, chống cằm nghe đầy say sưa.


Trang tiên sinh cầm sách vào lớp dạy bọn trẻ học phát hiện học sinh cả lớp đều đang vây quanh Mãn Bảo, mà Mãn Bảo bị mọi người vây ở giữa, không chỉ không thấy hoảng hốt, còn vô cùng phấn khích, bé hận không thể đứng lên trên bàn để kể chuyện.


Chẳng qua nghĩ đến sự uy nghiêm của tiên sinh, bé không dám làm thế, chỉ càng tăng thêm số lần biểu đạt động tác tay chân.


Trang tiên sinh đang định gõ cửa nhắc nhở bọn họ đúng lúc nghe thấy Mãn Bảo nói, "Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Úy Trì Cung vung roi quét ngang, liền làm cả tướng lãnh quân địch và ngựa ngã xuống......."


Bạch nhị lang không kìm được vỗ tay trầm trồ khen ngợi, liên tục hỏi: "Sau đó thì sao, sau đó thì sao?"


Mãn Bảo lấy ống trúc từ trong rương đựng sách của mình ra, sau khi uống một ngụm xong liền nói: "Chờ ta nghỉ một chút đã."


Trang tiên sinh chờ Mãn Bảo nói xong một chương, qua một hồi cao trào mới gõ cửa.


Bọn học sinh quay đầu lại liền nhìn thấy Trang tiên sinh đang đứng trước cửa, cũng không biết đã đứng bao lâu rồi, bọn trẻ lập tức chấn kinh như con cá nhỏ bơi đi bốn phía, chỉ chốc lát sau đám trẻ tụ cạnh Mãn Bảo đã tản ra không còn một ai.


Trang tiên sinh nhìn Mãn Bảo nói: "Sau khi tan học con đừng về vội, tới tiểu viện của ta."


Nhìn đến Bạch Thiện Bảo đứng bên cạnh bé, liền bổ sung thêm một câu, "Bạch Thiện, con cũng tới."


Hai đứa trẻ liếc nhau, yên lặng cúi đầu, vô cùng chột dạ.


Trang tiên sinh cũng không mắng bọn họ, chỉ hỏi đầu đuôi câu chuyện xong mới hỏi Mãn Bảo, "Câu chuyện con kể là từ đâu ra?"


"Tất cả đều ở trong một quyển chuyện xưa ạ."


Trang tiên sinh hỏi, "Có thể cho ta xem thử không?"





Mãn Bảo hỏi thử Khoa Khoa trong lòng, Khoa Khoa đã nhanh chóng rà quét quyển truyện bé mua, xác định không có nội dung không thích hợp mới nói: "Có thể."


Đến nỗi mấy triều đại không tồn tại kia, thì đúng là quá dễ giải thích, bởi vì theo Khoa Khoa thấy, mấy quyển truyện này viết vô cùng khoa trương, là người ở kỷ nguyên trái đất thế kỷ hai mươi hai phỏng theo cách viết của người ở thế kỷ mười chín hai mươi, biên soạn lại phần lớn chuyện cũ ở thế kỷ mười sáu.


Mấy câu chuyện này ngoại trừ tên nhân vật là chính xác, theo Khoa Khoa thấy, thì mấy chuyện khác đều là do họ tự tưởng tượng, chắc chắn là trong khoảng thời gian này ký chủ mua quá nhiều sách, thế nên nó mới không lưu ý đến ký chủ thế mà lại mua mấy quyển sách không có giá trị dinh dưỡng như này.




Xem ra về sau phải cẩn thận hơn chút, ký chủ vốn đã keo kiệt, không quá thích tiêu tích phân, nếu đã như thế, thì đương nhiên tích phân phải tiêu vào những cái quan trọng.


Ví dụ như mấy quyển sách viết về khoa học kỹ thuật gieo trồng kia?


Khoa Khoa yên lặng nghĩ thầm, Mãn Bảo đã ngồi xổm xuống giả vờ tìm kiếm trong rương đựng sách, sau đó lấy quyển truyện kia đưa cho Trang tiên sinh.


Trang tiên sinh mở ra đọc thử một chút, phát hiện mấy triều đại được viết trong đó chẳng có cái nào là thật, ngay cả thời gian cũng lung tung rối loạn, xem ra chính là mấy quyển tiểu thuyết con người bịa ra.


Trẻ con sao có thể xem mấy thứ như này được chứ?


Trang tiên sinh day trán, hỏi Mãn Bảo: "Nhà con mua cho con hả? Bây giờ nhà con có nhiều tiền như vậy?"


Bây giờ sách Mãn Bảo dùng vẫn là bản viết tay của Trang tiên sinh, dù sao số lượng từ trong sách bây giờ còn chưa nhiều lắm, lúc Trang tiên sinh luyện chữ thì đã thuận tay chép ra cho bé.




Cũng là bởi đây là chép cho đồ đệ yêu quý, Trang tiên sinh cũng không dùng chữ khải, mà là dùng thể loại chữ hành giai mình thích nhất để viết, mặc dù nhìn có chút qua loa, nhưng rất đẹp mắt, Mãn Bảo cũng rất thích.


Mãn Bảo nói: "Không phải là nhà con mua cho, đây là do con tự mình đổi ạ."


Trang tiên sinh hỏi, "Đổi bằng cái gì?"


"Đổi bằng cỏ ạ!"


Khoa Khoa thầm nghĩ: Không sai, cỏ đổi tích phân, tích phân đổi sách.


Trang tiên sinh liền cho rằng bé lấy cỏ tích tuyết nhổ lúc hè đi đổi, vậy thứ này cũng không đắt đến đâu, Trang tiên sinh không chỉ trích bé, chẳng qua vẫn nhắc nhở bé: "Sau này không được lỗ m4ng như vậy nữa, cận thận bị lừa, sách của con không phải chuyện xưa, mà là tiểu thuyết bịa đặt thôi, mấy triều đại bên trong còn chưa từng nghe thấy bao giờ, đọc xong cũng chỉ vô ích, còn dễ bị nghiện, sau này đừng đọc nữa."


"Nhưng mà người trong này đúng là lợi hại quá ạ, tiên sinh, mấy người biết võ công có phải cũng giống như trong sách viết không, khinh công giỏi có thể đạp tuyết vô ngân*, dẫm nước mà bay?"


* Khinh công đi trên tuyết không để lại dấu chân.