Phúc Nữ Nhà Nông

Chương 146: Hối lộ




Phụ trách việc này là huyện úy và lí trưởng của địa phương, lúc ấy hắn đã dò hỏi rồi, đều nói vô cùng kiên cố, mà đây cũng không phải chỗ sông hay gặp thiên tai, đê đập mới xây thường chịu được mười năm cũng không có vấn đề gì, kể cả có không tốt lắm, thì ít nhất cũng phải được bảy tám năm chứ?

Kết quả chưa tới năm năm đã sụp rồi, may là còn qua mùa lũ định kỳ rồi đấy, nếu mà chưa qua......

Phó huyện lệnh chỉ cần nghĩ đến cái hậu quả này liền không nhịn được rùng mình một cái.

Triều đình cũng chẳng cần biết cái đê kia là ai xây ai sửa, chỉ cần có chuyện xảy ra trong nhiệm kỳ của hắn, thì hắn phải chịu trách nhiệm.

Cho nên cái đê này hắn phải sửa lại, còn phải sửa cho thật chắc!

Nhưng lấy tiền từ đâu đây?

Trang tiên sinh khó có lúc ngồi ăn cơm uống rượu với Bạch lão gia, hai người cũng đang nói đến chuyện đê đập, "Hôm nay lí trưởng đã tới tìm ta, nói là nha huyện có thể sẽ phát dịch lệnh."


Trang tiên sinh gật đầu, "Bây giờ đã là cuối thu, chờ thêm một tháng nữa thì trời sẽ lạnh, xây đê thì tốt nhất là nên xây ngay lúc này, nếu không trời mà lạnh xuống, dịch phu sợ là không chịu nổi."

Dù sao xây đê sông và sửa đường đào thủy lợi không giống nhau, người làm có thể còn phải đứng dưới nước, nếu trời quá lạnh, thì căn bản người không thể xuống dưới được, nếu cứ miễn cưỡng xuống dưới, một khi sinh bệnh thì có thể sẽ mất cả mạng người.

Cái khác Trang tiên sinh không lo lắng, chỉ lo lắng chuyện tiền nong, "Chỉ không biết Huyện thái gia định lấy số tiền này từ đâu."

Bạch lão gia không đáp lời, cái này ai mà biết được?

Dù Huyện thái gia này không thanh liêm bằng người trước, chẳng qua người trước.....

Bạch lão gia hơi nhíu mày, sao đê ở thôn Giang Định mới được năm năm mà sụp chứ?


Lúc này Chu đại lang đang nói với người nhà chuyện xây đê ở thôn Giang Định năm đó, "...... Lúc đầu đưa tới rất nhiều đá và gỗ, còn có một loại bùn, nghe nói là loại không thấm nước, định đợi đến khi xây xong đê thì trát lên trên, có thể chống thấm nước. Chẳng qua sau này lại có người nói loại bùn kia không có tác dụng, chưa từng nghe nói có bùn nào không thấm nước, cho nên lại mang mấy cái bùn đó đi."

Mãn Bảo nghe thấy thú vị, còn dịch ghế gỗ lên phía trước, ngồi ngay bên cạnh cha bé chống cằm nhỏ nghe say sưa, thấy đại ca nói xong, vội vàng hỏi, "Đại ca, xây sửa đê đập có gì khác với làm thủy lợi không?"

"Đương nhiên là có chứ, nước trong sông có làm cách nào cũng không ngăn được, cho nên xây ở các đầu thì lao đinh phải đứng dưới nước, mỗi người đứng trong một canh giờ, không thể đứng ngâm lâu, bằng không da thịt trên đùi sẽ bị đỏ lên, rát như bị sâu cắn ấy."


Chu đại lang nói tới đây, nhìn về phía Chu tứ lang, nói: "Cho nên đi phục dịch nhất định không thể đắc tội với nha dịch trông coi, nếu không hắn sẽ giở trò, cho ngươi đứng dưới nước cả ngày, không được thay phiên, như thế thì chỉ sợ không cần đến lúc phục dịch xong, đôi chân của ngươi đã không dùng được nữa."

Chu tứ lang cúi đầu nhìn thoáng qua chân của mình, đánh một cái rùng mình.

Hắn bỗng chốc không muốn đi lắm, đưa ánh mắt ngóng trông về phía cha hắn, "Cha, con, con còn chưa thành niên đúng không, còn một tháng nữa con mới đủ mười tám mà."

Chu lão đầu lấy sợi thuốc lá ra, ông cuối cùng cũng có sợi thuốc lá, ông trầm mặc hút một ngụm rồi nói: "Không còn nhỏ nữa, hai ngày nữa ta sẽ đi tìm lí trưởng, báo thành niên cho ngươi, đến lúc đó sẽ được phân ruộng."
Tuy rằng không nên, nhưng Chu đại lang vẫn không kìm được vui mừng, hắn cũng không muốn đi lao dịch, đặc biệt là đi lao dịch ở chỗ đê sông.

Hắn vỗ vỗ vai Chu tứ lang, trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi thật dài.

Tiểu Tiền thị cũng vui mừng, lúc làm cơm tối còn xin mẹ chồng một chút, luộc hai quả trứng gà cho Chu tứ lang ăn.

Chu tứ lang lần đầu tiên được nhận đãi ngộ đặc biệt:......

Mãn Bảo không thể đồng cảm với tứ ca bé như bản thân mình cũng bị, cho nên bé chẳng chịu tí ảnh hưởng, đang vui sướng ăn sạch sẽ cơm trong bát của mình, sau đó đi đếm tiền, chia tiền.

Chờ đến khi chia tiền xong, liền nhân lúc mặt trời còn chưa xuống núi để viết thư cho Phó nhị tiểu thư, bé nói cho Phó nhị tiểu thư, tứ ca của bé có thể sẽ phải đi phục dịch, bé rất có hứng thú với việc xây dựng đê sông, còn hỏi nàng, có phải trên đời này thật sự có loại bùn không thấm nước không.
Trên đời này có bùn không thấm nước sao?

Đương nhiên là có.

Ngoại trừ đá, gỗ và đất sét, loại bùn không thấm nước cũng là nguyên liệu chủ yếu mà nha huyện mua, cho nên lúc hắn tính tiền với chủ bộ, cuối cùng quyết định ban bố quyên thuế sông.

Đương nhiên, thuế má không phải là thứ hắn muốn ban bố là có thể ban bố, Phó huyện lệnh cần phải xin bên trên trước, chẳng qua trước khi xin bên trên, hắn thử xin một ít phí tổn xây đê sông trước.

Quả nhiên là bị trả về, sau đó hắn mới đệ công văn xin quyên thuế sông lên, lần này lại được duyệt rất nhanh, chỉ là số lượng quyên thuế sông bị giảm xuống một nửa.

Chẳng qua cái này cũng nằm trong dự đoán của Phó huyện lệnh, hắn không rối rắm việc này nữa, lúc này đã qua sáu ngày kể từ lúc đê sông bị vỡ, nếu còn chưa bắt đầu sửa đê, thì trời sẽ lạnh thật.
Lúc lí trưởng mang theo người đến từng nhà thu thuế sông, thì dịch lệnh cũng được ban xuống, Chu tứ lang mang vẻ mặt đau khổ đi thu dọn đồ đạc.

Tuy rằng trong nhà quyết định để hắn đi phục dịch, nhưng hắn vẫn kiên trì đến huyện thành bán gừng mỗi ngày, bởi vì hắn ở nhà cũng không có việc gì làm, lên huyện thành, tốt xấu gì đến trưa cũng được ăn một cái bánh bao thịt, một cái bánh bao chay không phải sao?

Chẳng qua, vì để dưỡng thân thể cho hắn, làm thân thể hắn cường tráng hơn chút, trong nhà cho hắn đãi ngộ ăn tốt hơn nhiều, hiện tại người được ăn ngon nhất trong nhà là Mãn Bảo và hắn.

Không, phải nói là hắn còn được đãi ngộ ăn tốt hơn Mãn Bảo.

Bởi vì Mãn Bảo ăn ít, còn hắn ăn được nhiều nha.

Buổi sáng ngày nào cũng được hai quả trứng gà, giữa trưa ăn bánh bao thịt, buổi tối về cũng có thịt và trứng để ăn, chỉ đáng tiếc, thời gian quá ngắn, hắn còn chưa kịp béo lên đã phải đi phục dịch.
Mặc dù quyên thuế sông gọi là quyên, nhưng cũng không hoàn toàn dựa theo ý của ngươi có muốn quyên hay không, ngoại trừ hộ nghèo cá biệt, được huyện lệnh loại trừ, còn lại các nhà khác đều nhất định phải quyên.

Lần này chỉ lấy tiền, không thu lương thực.

Bởi vì thu lương, huyện lệnh còn phải lo việc đổi lương thực thành tiền để mua nguyên liệu, cũng may tiền phải quyên bị cắt giảm một nửa, cũng không phải rất nhiều, nên các nhà còn có thể gánh được.

Mà người có tiền giống như Bạch lão gia, còn quyên nhiều thêm.

Bạch lão gia quyên một phát mười lượng bạc, làm lí trưởng cười híp cả mắt, lúc ra ngoài đi thu tiền trong thôn tiếp thì biểu tình trên mặt đã tốt hơn rất nhiều.

Đúng lúc Mãn Bảo đang được nghỉ tắm gội ở nhà, tò mò đứng ở cửa nhìn lí trưởng.
Chu lão đầu giao tiền, gọi Chu tứ lang đến bên cạnh cho lí trưởng xem, "Lí trưởng, đây là thằng con bốn nhà ta, tháng sau hắn đã thành niên."

Lí trưởng híp mắt nhìn Chu tứ lang, thấy tuy rằng hắn thon gầy, nhưng tinh thần khá tốt, cũng khá tráng kiện, vừa lòng gật đầu, hỏi: "Lần này đến lượt hắn đi phục dịch?"

"Dạ, theo lý thì cũng đến lượt hắn, chờ đến khi hắn đi sửa đê sông về, trong nhà cũng nên chuẩn bị phòng cho hắn thành gia lập nghiệp."

Thành gia thì tất nhiên sẽ được phân ruộng, lí trưởng cười ha ha, vỗ bả vai Chu tứ lang, hôm nay tâm tình của ông khá tốt, bởi vậy sảng khoái nói: "Năm nay trong thôn cũng chỉ có hai đứa trẻ thành niên, chia ruộng thì dễ thôi, đến lúc đó cứ chia hai phần xấp xỉ, để cho bọn họ rút thăm là được."

Chu lão đầu thở dài nhẹ nhõm một hơi, đưa tiền vẫn đang nắm chặt trong tay cho ông ấy, sau đó vỗ một phát vào sau lưng Chu tứ lang, "Còn không mau cảm ơn lí trưởng?"
Chu tứ lang vội vàng khom lưng cảm ơn.

Lí trưởng nhận tiền, cười nói: "Đây là bổn phận của lão già này, không cần cảm ơn."

Ngoại trừ tiền, Chu lão đầu còn đưa một túi gừng cho lí trưởng, ông nói: "Đây là thứ trong nhà trồng, không đáng giá bao nhiêu, ngài lấy về mà pha trà uống."

Mãn Bảo mở to đôi mắt toàn là tò mò.