Mãn Bảo nhếch miệng, duỗi tay nói: "Lấy ra!"
Chu tứ lang không muốn, Chu ngũ lang chạy đi đóng kín cửa lại, Chu lục lang và bọn Đại Đầu Đại Nha như hổ rình mồi nhìn Chu tứ lang.
Hắn thấy hơi tủi thân, mọi người ai cũng có tiền trong tay, chỉ mỗi hắn không có, lên huyện thành muốn mua cái bánh bao cũng chỉ có thể nhìn mà thôi.
Chu tứ lang tủi thân đến nỗi đỏ cả mắt, hắn khẽ lau mắt, giơ tay móc hết tiền đồng trong túi ra, đập một phát vào tay Mãn Bảo, bởi vì quá nhiều, tiền đồng rơi leng keng, mà hắn còn chưa lấy ra hết, phải móc ba lần mới xong.
Đại Đầu Đại Nha và Nhị Đầu Nhị Nha lập tức ngồi xổm xuống nhặt.
Chu tứ lang ngồi xổm dưới đất lau nước mắt, tủi thân vô cùng.
Mãn Bảo liền ngồi xổm xuống đối diện với hắn, nói: "Tứ ca, làm sai thì phải chịu phạt, chúng ta đã ước định từ lâu rồi, huynh không thể không giữ chữ tín."
Hắn lấy tay moi đất không nói gì.
Mãn Bảo tiếp tục dông dài: "Sao huynh có thể giấu tiền đi chứ, lần nào ngũ ca lên huyện thành, bán được bao nhiêu tiền thì hắn đưa về bấy nhiêu, huynh còn nợ tiền trong nhà đấy, huynh không thấy sốt ruột sao? Cha giấu tiền riêng rất nhiều năm cũng chưa được bằng từng này của huynh đâu......"
Trong tiếng dông dài của bé, Chu tứ lang cũng không còn thấy khó chịu như trước nữa, bọn Đại Đầu nhặt tiền đồng để lên trên giường, ý bảo Mãn Bảo nhìn.
Chớ nói, nhiều phết đấy, Đại Nha lén nói với Mãn Bảo: "Tận 86 văn liền."
Mãn Bảo liếc nhìn tứ ca đang chột dạ một cái, để hết tiền vào một cái túi, sau đó bảo hắn đi đưa cho mẫu thân.
"Nếu huynh xấu hổ thì cứ nói mình quên, dù sao trong lòng mẹ biết rõ là được."
Chu tứ lang:......
Hắn không muốn đi, hắn cảm thấy quá mất mặt, quá xấu hổ.
Mãn Bảo nhét tiền vào trong tay hắn, sau đó nắm tay hắn đi đến nhà chính.
Hộp tiền của Tiền thị còn chưa cất đi, dường như đang chờ bọn họ.
Chu tứ lang vô cùng chột dạ, cúi đầu không dám ngẩng lên, đi đến bên cạnh mẫu thân ấp a ấp úng dâng túi tiền lên, đỏ mặt nói: "Mẹ, chỗ này vừa nãy con quên chưa đưa."
Tiền thị nở nụ cười thâm thúy, nhận lấy túi tiền, đếm thử, vẻ tươi cười trên mặt liền nhạt đi, bà có nghĩ đến con nó có khả năng giữ lại tiền, nhưng không ngờ rằng hắn lại giữ lại nhiều như vậy.
Bà tìm một cái dây, xâu từng văn tiền đồng vào, không nói chuyện cũng không cho hai đứa trẻ ra ngoài, ngay cả Mãn Bảo cũng không kìm được chảy mồ hôi.
Tiền thị lấy 86 văn này cùng với mấy đồng tiền lẻ lúc trước xâu vào cùng nhau, làm thành 100 văn, thắt nút cho vào trong hộp, lúc này mới lấy mười văn tiền lẻ từ chỗ tiền còn lại, nghĩ ngợi, lại lấy thêm năm văn, đưa cho Chu tứ lang nói: "Ngày nào con cũng phải vào huyện thành bán đồ, trên người không có đồng nào cũng không ổn, bây giờ đại tẩu con phải đến trường học nấu cơm, không làm lương khô cho con được. Lão ngũ có tiền trong tay thì không cần phải lo lắng, con cũng lấy mấy văn cầm trên người đi, nếu đói bụng thì cứ mua bánh bao ở huyện thành mà ăn."
Ánh mắt Chu tứ lang sáng lên, vui vẻ nhận lấy tiền, lại cười hì hì, "Mẹ yên tâm đi, con nhất định sẽ bán được hết gừng của con, còn bán được giá cao."
Tiền thị gật đầu cười, "Được, đi đi, chờ con trả hết nợ trong nhà, thì tiền trong nhà cũng đủ cho con cưới được cô vợ, tiền còn thừa thì con tự mình cầm, sau khi có gia đình thì không thể ăn xài phung phí."
Chu tứ lang vui mừng đồng ý, quay đầu làm mặt quỷ với Mãn Bảo, đi ra ngoài.
Mãn Bảo liền vuốt mồ hôi trên trán, thở phào ra một hơi, dựa vào mẫu thân nhìn bà.
Tiền thị cười xoa khuôn mặt nhỏ của bé, hỏi: "Nhìn gì đấy?"
"Mẹ, đây có phải là đánh một cây gậy, cho một trái táo không ạ?"
Tiền thị sững sờ, sau đó xoa đầu bé cười gật đầu, "Đúng vậy, tứ ca con hỗn láo, vừa không nhớ ăn, cũng không nhớ đánh, nhưng so với đánh, thì hiển nhiên hắn càng nhớ ăn hơn, nhưng cái tốt cũng không thể cho quá nhiều."
Tiền thị vuốt tóc con gái, trong lòng có chút ưu sầu, Mãn Bảo càng ngày càng thông minh, đặc biệt là sau khi đi học, ngày hôm sau khôn ngoan hơn ngày hôm trước, đây là chuyện tốt, nhưng cũng là chuyện xấu.
Có mấy đạo lý, là do bà đã trải qua vô số lần vấp ngã, mãi đến tuổi này mới hiểu ra được, mà bé tuổi nhỏ đã biết, cái này có thể làm cho bé đỡ phải đi một ít đường vòng, nhưng cũng mang ý nghĩ rằng tương lai bé sẽ gặp được càng nhiều vấn đề khó.
"Mẹ, cho tứ ca và ngũ ca một quyển vở nhỏ, để cho bọn họ mang đi ghi sổ đi."
Tiền thị cười, "Bọn họ làm sao mà viết được?"
"Được mà, được mà, tuy rằng ngũ ca chưa nhận được nhiều chữ lắm, nhưng các con số thì đã biết viết rồi, chỉ viết số, lần đầu tiên bán được bao nhiêu cân, cộng lại bao nhiêu tiền, đây là sổ sách, trở về chúng ta cứ thẩm tra đối chiếu, có thiếu tiền hay không thì nhìn cái là biết."
Tiền thị như đang suy tư gì, "Cách này đúng là không tệ, nhưng bút mực đắt đỏ, bọn họ cũng không tiện mang đi khắp nơi."
Mãn Bảo cũng thấy sầu não, một lát sau bé đảo con ngươi, lịch bịch chạy ra khỏi phòng, tiền còn thừa của bọn Đại Nha mới bị cha mẹ lấy mất, đó là tiền dự bị bọn họ để dành để mua đồ ăn vặt, chỗ tiền lớn đều đưa cho cô nhỏ bảo quản rồi, nhưng không ngờ rằng cha mẹ ngay cả tiền lẻ cũng không tha, trực tiếp lục lọi tiền của bọn họ.
Cho nên lúc này bọn họ đang chuyển hóa bi phẫn thành lực lượng, cầm gậy hung hăng viết chữ lên mặt đất.
Mãn Bảo xông lên, liền nhìn thấy Đại Nha đang cầm que cời lửa viết chữ lên đất, viết ra màu chữ hơi đen, bé đã sớm phát hiện, Đại Nha và Nhị Nha thích dùng gậy từng bị đốt để viết chữ, bọn họ cũng cảm thấy làm như vậy viết được chữ rõ hơn, cho nên gần đây mọi người đều viết chữ như vậy.
Mãn Bảo cảm thấy cách này không tệ, về phòng lấy một tờ giấy ra, dùng que cời lửa của Đại Nha viết chữ lên giấy, chữ cũng là màu đen, mỗi tội nét quá to, tốn giấy.
Bé thấy hơi tiếc nuối, "Nếu que cời lửa nhỏ hơn một chút, nhọn được như bút lông thì tốt rồi."
Đại Nha và Nhị Nha chen vào hỏi: "Cô nhỏ, người định làm gì thế?"
Mãn Bảo liền nói kế hoạch của mình ra cho bọn họ nghe, nói: "Đến lúc đó bảo ngũ ca mang một miếng than đi, có thể trực tiếp ghi sổ trên giấy."
"Cái này dễ mà, muốn có một cái gậy nhỏ thì cứ đốt là được, to quá cũng có thể chẻ ra nha, chỉ là quá bẩn, không dễ lấy." Nhị Nha có chút ghét bỏ nói: "Nếu ngũ thúc cất than trong áo, thì ta không muốn giặt đồ cho hắn đâu."
Đại Nha nói: "Ta cũng không muốn."
Mãn Bảo: "Vậy cần thứ gì để bọc nó lại?"
"Chắc là vải vụn," Đại Nha hạ thấp giọng nói: "Ta biết trong rương của mẹ ta có một ít mảnh nhỏ, chắc có thể lấy ra một mảnh."
Nhị Nha cảm thấy ý kiến này không tệ, Mãn Bảo cũng cảm thấy khá tốt.
Khoa Khoa không nhịn được nói: "Ký chủ, các ngươi có thể thử dùng cây trúc."
Mãn Bảo chớp mắt, "Cây trúc?"
Khoa Khoa mở trung tâm mua sắm ra, để cho bé xem đủ loại bút bên trong, nói: "Tuy rằng trong tương lai, thư điện tử rất phát triển, ngay cả kí tên tài liệu cũng có thể điện tử hóa, nhưng vì muốn rèn luyện năng lực của trẻ em, thì viết tay vẫn là một trong những truyền thống quan trọng nhất, cho nên trong trung tâm mua sắm có đủ loại bút đẹp, đương nhiên, ta không kiến nghị ký chủ mua sắm hay lấy ra sử dụng, nhưng ký chủ có thể tham khảo một chút."