Phúc Nữ Nhà Nông

Chương 136: Ăn thôi ăn thôi




Mãn Bảo và Chu Hỉ đều đã lâu chưa đến huyện thành, lại nghĩ bên chỗ bọn Chu đại lang sẽ không xong nhanh được, nên không đi đến chỗ nha huyện phía trước nữa mà dạo trở về Tế Thế Đường.

Chu Hỉ đứng trước cửa Tế Thế Đường, nói với đám đệ đệ muội muội: "Mấy đứa đi chơi đi, ta vào đây khám đại phu trước đã."

Lại dặn Chu tứ lang và Chu ngũ lang, "Nhất định phải trông kỹ Mãn Bảo đấy."

Chu tứ lang miệng lưỡi trơn tru, "Đại tỷ yên tâm đi, cho dù chúng ta có lạc mất chính mình, thì cũng không để lạc muội út."

Tuy rằng Mãn Bảo rất quan tâm đến sức khỏe của đại tỷ, nhưng cũng đầy nhiệt tình với việc đi dạo phố, suy nghĩ một chút liền móc một viên kẹo trong túi ra đặt vào lòng bàn tay của Chu Hỉ, nói: "Đại tỷ, tỷ khám bệnh trước đi, nếu đại phu cho tỷ uống thuốc đắng, thì tỷ hãy ăn trước một viên kẹo."


Chu Hỉ cười đồng ý, thật ra đã một thời gian dài nàng chưa đến lấy thuốc rồi, chủ yếu là vì trên người không còn nhiều tiền lắm, nhưng bây giờ đã có tiền, Chu Hỉ vẫn rất tiếc mạng, vẫn rất muốn chữa khỏi bệnh cho mình.

Không có đại tỷ ở cạnh làm vướng mắt, Chu tứ lang lập tức xõa hết mình, cõng Mãn Bảo lên lưng, chạy vù vù về phía đám người.

Chu ngũ lang và Chu lục lang cũng hò hét đuổi theo.

Trên đường có người nhìn bọn họ như bốn tên nhà quê, nhưng càng có rất nhiều người nhìn bọn họ bằng ánh mắt thiện ý, hôm nay tới đây đi dạo, có rất nhiều thanh niên, bọn họ cũng giống như đám Chu đại lang, đều là vì nộp thuế lương mà tới.

Huyện thành chỉ to từng đấy, tung hoành qua ba con phố, nơi náo nhiệt nhất là con đường có nha huyện ở giữa kia, Chu tứ lang chạy không bao lâu đã dạo xong hết rồi, sau đó hắn dừng trước một tiệm bánh bao, cúi đầu hỏi Mãn Bảo đứng bên cạnh, "Muội đói chưa?"


Mãn Bảo gật đầu, tuy lúc sáng ăn sáng rồi mới đi, nhưng bây giờ đã gần trưa rồi, có thể không đói được sao?

Chu tứ lang nuốt nước miếng nhìn bánh bao thơm ngào ngạt trước mặt, cuối cùng vẫn là Mãn Bảo không chống cự nổi mê hoặc, lấy tiền từ trong túi của mình ra mua.

Chẳng qua bé cũng không ngốc, bé nhìn ba người ca ca nói: "Đại ca nhị ca tam ca và đại tỷ cũng đói bụng đấy."

Mười văn tiền của bé chắc chắn là không đủ.

Ba người kia vừa nghe thấy, nhanh chóng quyết định, "Nếu muội không đủ tiền, thì dùng tiền của bọn ta bù vào."

Lúc này Mãn Bảo mới vui vẻ, tiến lên chọn bánh bao.

Bánh bao rất to, có bánh bao chay và bánh bao nhân thịt, bánh bao chay là một văn tiền một cái, bánh bao thịt thì là ba văn tiền hai cái.

Mãn Bảo suy nghĩ một lát, quyết định mua mỗi thứ một nửa.


Nàng tính số người, quyết định mua tám bánh bao chay, tám bánh bao thịt, vừa tròn hai mươi văn.

Mãn Bảo lấy mười văn tiền của mình ra, thoáng nhìn ba người ca ca, quyết đoán lấy bốn văn từ chỗ Chu tứ lang, bé còn nói rõ với Chu tứ lang, "Tứ ca, huynh trả bốn văn tiền, huynh lớn nhất, cho nên phải trả nhiều hơn, vậy là huynh còn bốn văn ở chỗ ta."

Chu tứ lang trừng to mắt, bất mãn nói: "Còn bốn văn thì có thể làm gì chứ, muội cứ dứt khoát đưa ta luôn đi."

Bốn văn tiền đó, nếu để hắn cầm, vậy cũng có thể mua hai cái bánh bao thịt, một cái bánh bao chay.

Mãn Bảo che kỹ tiền, lắc đầu từ chối, "Không được, tích tiền là phải góp nhỏ thành lớn, sao có thể vì nó chỉ còn bốn văn thì huynh liền không tích nữa chứ. Hôm nay huynh có thể giữ bốn văn tiền, ngày mai cũng có thể tích thêm bốn văn, vậy mười ngày chính là 40 văn rồi, một trăm ngày là 400 văn đó."
"Không phải muội nói chỉ có lưu thông tiền thì mới gọi là tiền sao, nếu không lưu thông thì chỉ là miếng đồng, vậy......"

"Huynh ngốc thế," Mãn Bảo khinh bỉ nhìn hắn, "Đây là dự phòng nguy hiểm, tích tiền đồng, nếu về sau có chuyện lớn, vậy không phải là có thể lưu thông được sao? Nếu bây giờ huynh tiêu hết, về sau xảy ra chuyện gì phải dùng đến tiền, huynh lấy đâu ra tiền?"

Chu tứ lang ngổn ngang trong gió, phát điên nói: "Sao cái gì muội cũng nói được thế, lời vừa nãy muội nói với đại tỷ không phải như vậy."

Mãn Bảo nói đương nhiên: "Huynh cũng đâu phải đại tỷ."

Chu tứ lang:......

Mãn Bảo siêu cấp độc đoán, vung tay nhỏ lên: "Cứ quyết định vậy đi."

Bé cầm tiền tiến lên, còn cười ngọt ngào với chủ quán, hỏi: "Chúng cháu mua nhiều như vậy, ngài có thể tặng thêm cho chúng cháu một cái bánh bao chay không?"
Chủ quán đã sớm chú ý đến bọn họ, dù sao cũng phải một lúc nữa mới đến lúc ăn trưa, lúc này người đi mua đồ ăn không nhiều lắm.

Trước gian hàng xếp một dàn bốn người, bốn người này còn chảy nước miếng với cái lồng hấp của hắn, hắn muốn giả vờ như không nhìn thấy cũng khó, cho nên mấy câu Mãn Bảo vừa nói hắn cũng nghe thấy rồi.

Trước này hắn luôn tự thấy mình đủ thông minh lanh lợi, nhưng vừa rồi Mãn Bảo tính số vẫn làm đầu óc hắn phình ra, hắn đếm đầu ngón tay tính thử, phát hiện mười sáu cái bánh đúng thật là hai mươi văn, do dự một chút liền cho bé thêm một cái bánh bao, cười nói: "Được, tặng cháu một cái."

Mãn Bảo liền mỉm cười ngọt ngào với hắn.

Bánh bao dùng lá sen để gói, chia tổng cộng thành bốn gói, bốn người mỗi người ôm một gói, đều không kìm được nuốt nước miếng, sau đó nhất trí quyết định trở về tìm người.
Mãn Bảo chân ngắn chạy ở đằng trước, đầu tiên đi đến Tế Thế Đường tìm Chu Hỉ, sau đó kéo nàng lên chỗ nha huyện tìm bọn Chu đại lang.

Đám người Chu đại lang vẫn đang trong đội ngũ xếp hàng, chậm rãi dịch về phía trước.

Hôm nay người sốt ruột đến nộp thuế không ít, cho nên đứng chờ hồi lâu vẫn chưa đến lượt bọn họ, phía trước là chủ bộ đang dẫn theo thuộc hạ của mình kiểm tra đối chiếu thuế lương, một người đứng cân, chỉ có người nộp đủ lượng thuế lương thực mới có tư cách cầm được một cái thẻ, cầm cái thẻ đến chỗ gần đó nhận biên lai, lúc đó mới coi như là xong chuyện nộp thuế lương của năm nay.

Chu ngũ lang ôm bánh bao xông lên phía trước tìm Chu đại lang, chỉ chốc lát sau Chu đại lang và Chu nhị lang liền phát hiện ra, nhìn thấy bọc lá sen trong tay bọn họ, Chu đại lang liền cảm thấy đau lòng, "Mãn Bảo muốn ăn, thì mua cho nàng hai cái là được, sao các ngươi lại mua nhiều như vậy."
Chu ngũ lang: "Tứ ca bảo mua."

Chu tứ lang trừng mắt liếc hắn một cái, Chu đại lang thì trừng Chu tứ lang, hỏi: "Tiền của ai? Các ngươi lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?"

Chu tứ lang nói: "Đại ca, đây là tiền bán gừng của chúng ta, một năm cũng chỉ có một lần như vậy, trước đấy thu hoạch vụ thu, mọi người đã vất vả hai tháng rồi, ăn một bữa ngon thì có sao đâu, hơn nữa đây cũng là Mãn Bảo thương chúng ta, đúng không Mãn Bảo."

Mãn Bảo gật đầu, ngồi xổm trên đất mở lá sen ra, chọn một cái bánh bao trông khá to đưa cho Chu đại lang, ánh mắt trông mong nói: "Đại ca mau ăn đi."

Chu đại lang liền không nhịn được mềm lòng, nhận lấy bánh bao sau đó bẻ ra, thấy bên trong là nhân thịt, liền đưa cho Mãn Bảo, bảo bé ăn nhân bên trong.

Mãn Bảo nhận lấy, gặm mỗi tay một cái, sau đó đưa lá sen cho Chu đại lang.
Mọi người ngổi xổm xuống đất ăn, biết bánh bao đều là một cái chay một cái thịt, liền chia đều ra ăn.

Chu đại lang không ăn nhiều, ăn cái xong liền đứng dậy, "Ta đi đổi chỗ với lão tam."

Mãn Bảo còn đang cố gắng gặm bánh bao trong tay mình, bé cảm thấy ăn rất ngon, nhưng hình như bụng mình hơi nhỏ, ăn xong một cái liền không ăn được nữa.

Bé có chút tiếc nuối, vì thế liền đưa ánh mắt mong đợi nhìn các ca ca tỷ tỷ của mình.

Chu tứ lang vừa ăn vừa cười, nói với bé: "Muội phải cao hơn nữa, qua hai năm nữa mới có thể ăn hai cái bánh bao."

Chu Hỉ trừng mắt nhìn hắn một cái, để cho hắn bớt chọc Mãn Bảo tức giận, nàng bẻ bánh bao thịt của mình ra, đưa nhân bên trong cho Mãn Bảo ăn.

Mãn Bảo ăn một miếng liền lắc đầu, "Không ăn được nữa, thực sự rất no rồi."

Chu Hỉ xoa cái bụng nhỏ đột nhiên nhô ra của bé, khẽ mỉm cười, lúc này mới ăn hết chỗ còn lại.