Phúc Nữ Nhà Nông

Chương 129: Khen thưởng tràn đầy




Thời tiết đầu xuân năm nay vô cùng tốt, trời quang ba bốn ngày thì bắt đầu có mưa nhỏ hai ngày, quang tiếp hai ba ngày, sau đó lại mưa.

Nhà họ Chu đã cày ruộng để ươm mạ xong, lấy đống phân bón của Chu tứ lang phơi nắng, sau khi xác nhận có thể sử dụng thì liền phơi nắng hai ngày, sau đó không tiếc phân bón mà rải ngoài ruộng.

Xác nhận thóc giống đều có thể nảy mầm, sáng sớm tinh mơ Chu lão đầu đã mang theo hai con trai đi gieo hạt.

Cuối cùng Mãn Bảo vẫn không đổi thóc giống trong nhà đi, bởi vì như lời Khoa Khoa nói, tới lúc thu hoạch mùa thu, thì những bông lúa tốt nhất sẽ được giữ lại làm thóc giống, mà Khoa Khoa nói, loại lúa này trồng lần thứ hai thì có khả năng sẽ phát sinh các loại bệnh, đến lúc ấy lại lây bệnh cho những cây lúa khác thì không hay.

Ruộng của mọi người đều nối liền nhau, nếu bởi vì nhà bé dùng loại lúa khác làm hoa màu của mọi người bị lây bệnh thì không tốt.


Không thể đổi thóc giống, Mãn Bảo liền lấy càng nhiều tinh lực học tập đặt trên chuyện gieo trồng gừng và củ mài, cùng với chuyện đào rau dại.

Thỉnh thoảng lại đi xem gừng và củ mài một cái, thấy bọn nó lớn lên khỏe mạnh, bé còn thử bón một ít phân cho bọn nó.

Đương nhiên, bé chỉ hơi nhấc tay, chuyện khác đều do Chu tứ lang và hai đệ đệ làm, đây là lần thứ hai bọn họ bón phân, lần đầu tiên là lúc mới trồng, bọn họ đã rải một tầng phân bón mỏng xuống trước.

Chẳng qua gần đây gừng và củ mài đều lớn rất nhanh, đặc biệt là của mài, Chu tứ lang cảm thấy lá cây mọc ra có hơi ngả vàng, liên quyết định bón phân cho nó.

Tình hình thực tế là, hắn thấy cha già của hắn lấy một phát hơn nửa hố phân đi, hắn cảm thấy không thể ngồi im chờ chết như vậy, cho nên dứt khoát rải hết số phân còn lại vào đất của mình.


Chỉ có ăn vào trong miệng mới là của mình, phân nông nghiệp cũng thế, chỉ có rải vào trong đất của mình mới là của mình.

Giành phân bón với cha già có thể coi là một chuyện rất đặc biệt, không chỉ Chu tứ lang, ngay cả Mãn Bảo cũng kích động cả buổi tối.

Nhưng Chu lão đầu căn bản chẳng thèm để ý, bởi vì hai cái hố phân bón trong nhà cũng sắp ủ được rồi, ông hoàn toàn chẳng cho đống phân bón còn thừa kia của lão tứ vào mắt, đương nhiên, Chu tứ lang cũng không thể lấy phân bón từ chỗ ông.

Cho nên gần đây Chu tứ lang đang cân nhắc chất thêm một hố phân nữa, Mãn Bảo còn nghĩ cách cho hắn, bảo hắn vào núi đào một ít nấm độc xuống cho vào hố phân.

Bởi vì đề mục của nấm độc đã ra rồi, bên trên nói nấm độc có thể phân hủy lá khô và những thứ không dễ phân hủy khác trong tự nhiên.


Cái này không phải giống với việc ủ phân sao?

Nhưng kiến nghị của bé bị Chu tứ lang bác bỏ rất vô tình, bởi vì nấm độc cũng không dễ tìm như vậy, nếu hắn có thời gian làm cái này, còn không bằng đi chém lá khô nát hơn một chút.

Chu tứ lang không có nhiều hứng thú với nấm độc, nhưng Mãn Bảo không giống vậy, bé rất có hứng thú.

Bởi vì tích phân của nấm độc đã có rồi, còn được thưởng nhiều hơn nữ trinh tử nhiều, tận 7500, với 300 tích phân cộng thêm, bởi vì bé ghi lại với số lượng lớn, đã đưa được mẫu vật rất tốt cho nhóm nhân viên nghiên cứu.

Hơn nữa còn có mấy loại nấm không ăn được và mấy loại rau dại tuyệt chủng hoặc bên bờ tuyệt chủng, tích phân của Mãn Bảo ngày nào cũng kêu leng keng tăng dần.

Mà khác với trước kia là chỉ có tích phân khen thưởng của Bách Khoa Quán, lần này bé còn nhận được mấy điểm tích phân rải rác.
Mãn Bảo nghiên cứu hồi lâu mới biết, hóa ra sau khi nhân viên nghiên cứu trong Bách Khoa Quán tạo ra đề mục, thì nếu về sau có người đọc đề mục này, là bé có thể nhận được tích phân khen thưởng.

Đây là điểm khen thưởng, bé, Khoa Khoa và Bách Khoa Quán chia nhau, tuy rằng mỗi lần chỉ thêm được hai điểm, nhưng bé vẫn rất vui vẻ.

Mãn Bảo nghĩ rồi, sở dĩ gần đây bé được điểm khen thưởng, là vì rau dại mới bé ghi vào rất được chào đón.

Gần đây Bách Khoa Quán đã nghiên cứu trồng ra được vài loại rau dại, cũng đã tiến hành thông báo, vì thế có rất nhiều người biết chuyện này.

Người tương lai vô cùng chú ý đến chuyện ăn uống, bởi vậy có không ít người đã vào Bách Khoa Quán tra tìm đề mục về rau dại, do đó Mãn Bảo mới có điểm để thu vào.

Đến nỗi mấy thứ mà bé ghi được trước đó, chỉ có mấy điểm lẻ tẻ, những cái đó phải cần rất lâu rất lâu mới thể gộp thành một tích phân, Mãn Bảo luôn quên khuấy chúng nó.
Ngoài cái đó ra, Khoa Khoa còn nói với bé, "Nếu ngươi có thể đào chỗ đất mà nấm độc kia mọc ra ghi lại, ta có thể xin với bên trên một khoản tích phân bằng với nấm độc cho ngươi."

Mãn Bảo tò mò hỏi, "Lấy đất làm gì?"

"Hạt giống của nấm thường là bào tử hoặc hệ sợi, nấm độc ngươi ghi lại chỉ có thể làm tiêu bản, hiện giờ nhân viên nghiên cứu chỉ có thể làm nghiên cứu thôi, chưa thể căn cứ mẫu nấm độc để trồng được nó, cho nên......"

Mãn Bảo hiểu ra, hai mắt sáng lấp lánh hỏi, "Có phải là nếu ta đào đất cho các ngươi, thì miếng đất kia có thể trồng được nấm độc mới?"

Khoa Khoa: "Đúng vậy."

"Vậy có phải loại nấm khác cũng như vậy không, chỉ cần đào chỗ đất nó mọc là có thể trồng được nấm?"

Khoa Khoa trầm mặc một chút mới nói: "Chỉ cần thỏa mãn hoàn cảnh sinh trưởng cần thiết, thì theo lý thuyết đúng là như thế."
"Vậy nấm cần hoàn cảnh sinh trưởng như nào?" Mãn Bảo rất thích ăn nấm, cứ mỗi năm đến mùa ấm mưa nhiều, thỉnh thoảng trong nhà có thể tìm được nấm ăn, đại tẩu sẽ đánh mấy quả trứng gà nấu cùng cho bọn họ, hoặc là mua thịt về nấu cùng, ăn vô cùng ngon.

Khoa Khoa nói: "Hoàn cảnh sinh trưởng mà nấm cần không giống nhau, hơn nữa có những loài nấm cũng bị tuyệt chủng trong tương lai, không có nghiên cứu của nhân viên nghiên cứu, ta không thể cho ngươi đáp án."

Mãn Bảo liền đảo con ngươi hỏi: "Có phải nếu muốn nghiên cứu hoàn cảnh sinh trưởng thì cứ phải cần đất nơi nó mọc mới được?"

"Đúng vậy, bởi vì nếu không có nơi tạo ra nó, thì ai cũng không thể biết được nó thích hợp với hoàn cảnh nào, ngươi không phát hiện trong đề mục về nấm độc đang tạm thời để trống chỗ hoàn cảnh sinh trưởng sao?"
Mãn Bảo đã hiểu, trong lòng không khỏi thấy hơi thất vọng, điều này có nghĩa là có khả năng năm nay bé không trồng được nấm.

Bé thở dài một hơi, sau đó đi đến chỗ ngày đó hái được nấm độc đào một đống đất lớn cho Khoa Khoa, sau đó xoay người về nhà, "Nhớ trả tích phân cho ta đó."

Bây giờ bé đã có 3 vạn 8458 tích phân (38458), tuy rằng vẫn kém tích phân mua được thuốc một khoảng rất xa, nhưng vẫn có hy vọng rất lớn không phải sao?

Khoa Khoa cảm thấy cần cổ vũ ký chủ, vì thế nói: "Ký chủ, ta phát hiện sản vật ở chỗ này của các ngươi vẫn rất phong phú, chỉ là chỗ ngươi có thể đến được quá ít, cho nên tích phân mới tăng chậm như vậy, chờ ngươi lớn hơn một chút, thì tích phân sẽ tăng nhanh hơn."

Vẻ mặt Mãn Bảo đầy ưu sầu, "Không biết đến khi nào ta mới có thể lớn lên đây?"
Đối với trẻ con mà nói, lớn lên là một chuyên vô cùng vô cùng xa xôi.

Khoa Khoa đã góp nhặt được không ít tin tức, nói với bé: "Nhanh thôi, rất nhiều người từng trải đều nói, thời gian như bóng câu qua khe cửa, chỉ thoáng chốc đã qua, cho nên ký chủ cũng sẽ lớn lên rất nhanh. Ta kiến nghị ký chủ vẫn nên nắm chặt thời gian để tích lũy tri thức và tiền tài."

"Bởi vì chỉ có khi đủ tri thức, ngươi mới có thể biết được càng nhiều thực vật, chỉ có càng nhiều tiền tài, thì ngươi mới có thể đi được càng nhiều nơi để tìm thực vật."