Phúc Nữ Nhà Nông

Chương 112: Bất hòa




Rất nhanh, Chu tứ lang đã dẫn ba bác cậu nhà họ Tiền tới.

Bác cả Tiền và bác hai Tiền trầm mặt, vừa vào cửa liền nhìn về phía Chu lão đầu, dò hỏi tình huống, mà cậu ba Tiền thì hét lên: "Còn hỏi cái gì, con gái nhà chúng ta cứ bị bỏ về như vậy, đây là coi chúng ta là người chết à, mấy huynh đệ bọn đại lang đều ở đây rồi, trực tiếp tới cửa hỏi đi, hỏi xem nhà họ Lưu bọn họ rốt cuộc là có ý gì."

Bác cả Tiền trừng mắt nhìn hắn một cái rồi nói: "Ngươi bớt tranh cãi đi, cho dù là đi, vậy cũng phải bàn bạc xong rồi mới đi."

"Còn bàn bạc gì nữa, việc này phải làm sớm không nên để muộn, cứ gác lại đến mai càng nói không rõ, đến lúc đó Hỉ lấy đồ từ nhà bọn họ cũng phải cãi cọ. Nên thừa dịp bây giờ người vừa trở về, tay nải còn chưa mở ra, trực tiếp cầm tới ném vào mặt người nhà họ Lưu bọn họ."


Một tộc lão hút một hơi thuốc lá sợi, nói: "Lời cậu ba tuy thô nhưng cũng không phải không có lý, ta cảm thấy hắn nói đúng, Kim ca huynh nói xem?"

Chu lão đầu trầm ngâm một lát, gật đầu nói: "Hôm nay đúng là phải đi, nhưng muốn đi thì cũng phải liệt ra cái chương trình trước đã."

Mọi người không có ý kiến, lập tức góp câu góp lời thảo luận, đầu tiên phải hỏi rõ mục đích của nhà họ Chu đã.

Là muốn nhận thư bỏ vợ, vẫn là muốn gắng đi tiếp với nhà họ Chu, hoặc là hòa ly?

Chu lão đầu không nói gì, nhìn về phía tiểu Tiền thị.

Tiểu Tiền thị liền rón ra rón rén vào nhà, nói với Chu Hỉ vừa lau khô nước mắt: "Muội cả, cha bảo ta hỏi muội, muội còn muốn sống tiếp với nhà họ Lưu không?"

Chu Hỉ cắn môi không nói.

Mãn Bảo đang ngồi bên cạnh, không chút nghĩ ngợi nói: "Đương nhiên là không, anh rể là người xấu, đại tỷ, bỏ hắn đi!"


Chu Hỉ muốn cười mà không cười được, hỏi: "Sau khi bỏ, ta ở chỗ nào, sinh hoạt kiểu gì đây?"

Mãn Bảo: "Đương nhiên là ở nhà thôi, trước kia sinh hoạt như thế nào, về sau liền cứ làm như thế."

Tiểu Tiền thị liếc Mãn Bảo một cái, nói với Chu Hỉ: "Những việc này sau này lại nói, cha sẽ có biện pháp, bây giờ muội chỉ cần nói, rốt cuộc muội còn muốn sống tiếp với nhà họ Lưu không?"

Chu Hỉ cắn môi nửa ngày không nói lời nào, cuối cùng mới nắm chặt nắm tay nói: "Ngô quả phụ ở thôn bọn ta mang thai con của hắn."

Tiểu Tiền thị vừa nghe liền hiểu, xoay người đi ra ngoài.

Chu Hỉ thở phào nhẹ nhõm một hơi thật dài, rất nhanh tiểu Tiền thị lại tiến vào, hạ giọng hỏi nàng, "Mẹ bảo ta hỏi muội, chuyện của hắn và Ngô quả phụ có minh chứng thực tế không?"

Chu Hỉ lắc đầu, sở dĩ nàng biết được, vẫn là do nghe lén mẹ chồng nói với hắn, nếu người nhà họ Chu đi hỏi, đương nhiên bọn họ sẽ không thừa nhận.


Tiểu Tiền thị có chút tiếc nuối, sau đó hận sắt không thành thép nhìn nàng một cái, lại xoay người đi ra ngoài lần nữa.

Mãn Bảo nghe thấy bên ngoài nghị luận đến náo nhiệt như vậy, vô cùng muốn đi ra ngoài xem, nhưng bị Chu Hỉ giữ lại, không thể đi ra ngoài.

Chu Hỉ cười khổ với muội út, nói: "Đại tỷ thấy hơi sợ, muội ở đây cùng đại tỷ được không?"

Trong tim Mãn Bảo lập tức dâng lên một cổ hào hùng, bé vỗ ngực bảo đảm với Chu Hỉ, "Đại tỷ, tỷ đừng sợ, ta sẽ bảo vệ tỷ, ta đánh nhau lợi hại lắm, Bạch Thiện Bảo lớn hơn ta còn không đánh lại ta."

Kỳ thật Chu Hỉ cũng không thể nào nghe lọt Mãn Bảo nói chuyện, tất nhiên sẽ không đi hỏi Bạch Thiện Bảo là ai, nàng chỉ không muốn để muội muội đi nghe mấy chuyện rác rưởi này, để tránh bẩn lỗ tai bé.

Ngoài phòng, một đám người lớn đã biết ý của Chu Hỉ, Chu lão đầu đang nói: "Thư bỏ vợ, nhà họ Chu chúng ta là không có khả năng nhận, cho dù Hỉ nhà ta không con, nhưng nàng đã mặc áo tang cho lão gia và lão thái thái nhà họ Lưu, đã làm một cháu dâu tận hiếu. Muốn bỏ? Nghĩ cũng đừng nghĩ, nhà hắn đã dẫm đạp thể diện nhà họ Chu ta như vậy, nhà họ Chu ta cũng không có khả năng để lại con gái cho nhà họ Lưu bọn họ."
Ông nói: "Hòa ly, là biện pháp duy nhất!"

"Không sai," Cậu ba Tiền càng hỗn, tuy vừa rồi cháu gái lớn của hắn không lớn tiếng nói ra, nhưng hắn đứng ngay ở bên cạnh, nghe được, trực tiếp kêu lên: "Còn phải đòi bồi thường, bằng không sẽ tuyên dương chuyện hắn vụиɠ ŧяộʍ với quả phụ cho toàn quê làng đều biết, để người ta biết con của hắn là con ngoài giá thú, xem thể diện nhà họ Lưu bọn họ để ở chỗ nào."

Lời nói bậy này, không nói hai ông bác nhà họ Tiền, ngay đến Chu lão đầu cũng cảm thấy khó chịu, không nhịn được trừng mắt nhìn hắn một cái.

Hắn rất lo lắng tránh mọi người bàn bạc với thê tử, "Thật để cho tam đệ đi cùng à?"

Tiền thị đang nhắm mắt niệm kinh, nghe vậy thì nói: "Người đều mời tới rồi, ông lại gạt người ta ra, xem hắn có thể lật tung trời nhà ông lên không."
Chu lão đầu không nhịn được sờ mũi.

Tiền thị mặt không biểu tình nói: "Cứ mang hắn đi, tới chỗ đó cũng đừng ngăn cản hắn, cái thứ gọi là thể diện này, người ta đều vứt ở trên đất dẫm ba lần rồi, chính mình lại dẫm thêm một chân nữa cũng chẳng bẩn thêm được đến đâu, có thể đạt được lợi ích thực tế là được."

Chu lão đầu liền nhớ tới sự tích lúc thê tử ông còn trẻ, sao ông lại quên mất chứ, bà vợ già của ông hồi còn trẻ cũng là người đanh đá không chịu thiệt.

Chu lão đầu biết điều đi ra ngoài, ra quyết định chắc chắn với mọi người, rồi cùng đi với mọi người đến thôn của nhà họ Lưu.

Đến nỗi Chu Hỉ, thì bị giữ lại trong nhà, Tiền thị để bọn họ mang cái tay nải kia đi, bà cảm thấy không cần thiết để con gái lớn của bà đi đối đầu trực diện cho khó chịu làm gì, còn mấy người già yếu các bà vẫn là nên ở nhà chờ xem thôi.
Chẳng qua tiểu Tiền thị vẫn dẫn hai chị em dâu đi cùng, đương nhiên, còn có không ít bà vợ nàng dâu của người trong tộc, tất cả đều là người mồm mép nhanh nhẹn.

Tiền thị nhìn bọn họ mênh mông cuồn cuộn rời đi, lúc này mới trầm mặt gọi đám cháu trai cháu gái tới, nói: "Chuẩn bị cơm tối đi, buổi tối mấy người lớn trở về sẽ ăn."

Chu Hỉ cũng lau khô nước mắt đi ra, nói: "Mẹ, sức khỏe người không tốt, về phòng nghỉ ngơi đi ạ, chuyện phòng bếp để con."

Tiền thị không về phòng, mà đi lấy một lượng lúa mạch tới, bảo nàng đi nghiền, lại đưa tiền cho Đại Đầu, bảo hắn dẫn người đến chợ lớn mua ít thịt về.

Mãn Bảo đi theo góp sức, chỉ là sức bé nhỏ, chân chưa cứng, chỉ có thể đứng một bên nhìn, không giúp được.

Tiền thị cũng không tránh bé, trực tiếp hỏi Chu Hỉ, "Để cha con đi đến chỗ bọn lão tứ nằm, con cùng mẹ ở một chỗ nhé?"
Chu Hỉ cúi đầu nói: "Cũng không phải là biện pháp lâu dài ạ?"

"Ta sẽ bảo người đi tìm cho con mối nào tốt, chờ thêm năm nữa gả đi là được."

Sắc mặt Chu Hỉ trắng bệch.

Tiền thị liền chậm rãi nói: "Con đừng sợ, lần này mẹ sẽ kiểm định cho con, chọn cho con người thật thà, tốt nhất trong nhà có hai con nhỏ, con dụng tâm chút, cứ nuôi là sẽ quen thân thôi."

Chu Hỉ cúi đầu không nói gì.

Mãn Bảo nhìn đại tỷ, lại nhìn sang mẫu thân, không nhịn được chẹp miệng nói: "Mẹ, đại tỷ không vui."

Bé nghe không hiểu lắm lời Tiền thị nói, lại cảm thấy ý của lời này không đúng, hỏi: "Chọn người thật thà là sao ạ? Vì sao còn phải có con nhỏ, là nhỏ bao nhiêu ạ, còn nhỏ hơn cả con sao?"

Tiền thị nhìn mắt con gái nhỏ, nói: "Người lớn nói chuyện, trẻ con không hiểu thì đừng xen mồm."
"Mẫu thân nói chuyện không giữ lời, rõ ràng trước kia người đã bảo, trẻ con không hiểu thì phải hỏi, bây giờ con không hiểu thì phải được hỏi nha."

Có Mãn Bảo làm gián đoạn, Chu Hỉ cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn nhiều, cũng không nhịn được nói mấy lời trong lòng, "Mẹ, con không muốn gả chồng."