Phúc Nữ Nhà Nông

Chương 110: Trở về nhà




Khoa Khoa không nói gì, Mãn Bảo liền ngẩng đầu hỏi Chu tứ lang, "Tứ ca, ai không sinh con được ạ?"

Chu tứ lang cũng mím chặt môi không nói lời nào.

Mãn Bảo liền nghĩ, chẳng lẽ là ta.

Mãn Bảo xoa xoa bụng của mình, năm ngoái bụng nàng dâu Tam Trụ rất lớn, đại tẩu nói đó là do nàng mang thai.

Chu tứ lang nhìn thấy muội út xoa bụng của chính mình, mặt càng đen, hắn vỗ đầu bé một cái, "Nghĩ tung lung cái gì thế, muội bé như vậy mà đã nghĩ đến chuyện sinh con à? Không có ai không sinh được con cả......"

Chu tứ lang nói đến đây liền dừng một chút, "Chẳng qua muội vẫn đọc thêm ít sách đi, nhìn xem trong sách có cách nào hay không, nếu một phụ nữ không sinh con được, vậy có thuốc nào uống được không."

Mãn Bảo nói: "Không phải chỉ cần đi hỏi đại phu là được sao?"

Có sẵn người biết, phải nhanh hơn nhiều so với bé bây giờ mới bắt đầu chậm rãi học chứ?


Chu tứ lang không nói gì.

Cuối cùng Mãn Bảo vẫn không biết được rốt cuộc là ai không sinh được con, lúc chạng vạng trở về, nhà họ Chu rất náo nhiệt, bọn Chu đại lang mua không ít đồ tết về, Chu ngũ lang và Chu lục lang cũng cầm tiền của mình mua được không ít thứ.

Ngoại trừ vải dệt và bông mua cho bản thân, hai anh em bọn họ còn lấy tiền của mình mua cho cha mẹ một ít vải dệt làm quần áo.

Dẫu sao có Mãn Bảo dẫn trước, bọn họ cũng không thể làm đứa con trai không biết hiếu thuận phải không?

Chẳng qua dù đã như vậy nhưng Chu lão đầu vẫn không cho bọn họ sắc mặt tốt, cảm thấy bọn họ lãng phí tiền, không chỉ lãng phí tiền mua quần áo cho ông, mua cho bọn họ cũng lãng phí.

Theo lý mà nói, bọn họ còn chưa lập gia đình, kiếm được tiển hẳn là nên nộp hết vào quỹ chung.


Bây giờ, Chu lão đầu luôn có một loại cảm giác nóng vội, muốn nắm giữ nhiều tiền hơn một chút, tuy rằng cả thể xác lẫn tinh thần của Tiền thị đều mệt mỏi, nhưng vẫn nói: "Ba đứa nhóc này, đều là nắm không đi, đánh thì lùi lại, chỉ có khi đặt một bó cỏ trước mặt bọn họ thì bọn họ mới tiến lên phía trước. Lúc này năm trước, ngoại trừ việc ngoài ruộng, bọn họ có thể kiếm được tiền gì cho nhà?"

Tiền thị dựa vào gối nói: "Kệ bọn họ đi thôi, tốt xấu gì thì năm nay bọn họ cũng kiếm được không ít tiền. Hai thằng nhóc, tính ra thì kiếm cũng không ít hơn bọn lão đại."

Chu lão đầu nói: "Đó là bởi vì Mãn Bảo cho nghĩ cách cho bọn nó, nếu không có Mãn Bảo bày mưu tính kế, bọn nó có thể làm được cái gì?"

Chu lão đầu nói tới đây liền tức giận, "Đều là con gái, đứa thông minh thì thông minh đến tận trời, đứa ngốc thì lại ngốc gần chết."


Mãn Bảo đang nằm trên giường vừa trầm ý thức trong hệ thống xem chuyện xưa vừa nghe cha mẹ thì thầm, nghe đến câu này, bé nhạy bén dứt ý thức ra khỏi hệ thống, bò dậy chạy vào trong buồng, "Cha, mẹ, có phải đại tỷ đã xảy ra chuyện gì rồi hay không?"

Chu lão đầu trầm mặt không nói lời nào.

Tiền thị thấy bé đi chân trần chạy lung tung, vội vàng kéo bé lên trên giường, thở dài nửa ngày mới hỏi, "Mãn Bảo, cho tỷ của con về nhà ở có được không."

Mãn Bảo không có ấn tượng sâu đậm với đại tỷ, từ nhỏ bé vẫn đi theo đại tẩu, nhưng cũng biết mỗi lần đại tỷ về nhà đều sẽ mang đồ ăn ngon cho bé, là người tốt, vì thế gật đầu, "Được ạ."

"Ở đây không đi nữa cũng được?"

Mãn Bảo gãi đầu nói: "Đây cũng là nhà đại tỷ mà, nàng muốn ở thì ở."

Chu lão đầu liền hỏi, "Vậy ở chỗ nào? Dựng cái lều ở phòng chứa củi cho nàng ở?"
Lần đầu tiên Chu lão đầu nổi giận với Tiền thị trước mặt Mãn Bảo, "Không phải là ta không muốn cho nàng về nhà ở, nhưng lão tứ lão ngũ lão lục còn đều chỉ ở chung một phòng kìa, trong nhà nhiều người như vậy làm gì có chỗ nào ở nữa? Cũng không thể để nàng đến từng này tuổi rồi còn ở cùng một chỗ với hai vợ chồng ta đi?"

Sau đó quay đầu nói với Mãn Bảo đang ngơ ngác: "Mẹ con nói đùa với con đó, đại tỷ con đã gả cho người, có lý nào lại quay về nhà ở?"

Tiền thị liền không nói gì nữa.

Chỉ là sáng sớm hôm sau, lúc tiểu Tiền thị vừa mới mở cửa liền không kìm được kêu ra tiếng, ngoài cửa có một người đang ngồi xổm.

Nàng sợ không nhẹ, cúi đầu nhìn thử, càng kinh sợ hơn, "Em họ!"

Ngẫm lại thấy không đúng, lại kêu lên: "Muội cả, muội về từ lúc nào?"
Người nhà họ Chu bởi vì việc ngoài ý muốn này mà ầm ĩ đến nỗi người ngã ngựa đổ, không biết Chu Hỉ ngồi xổm ngoài cửa từ lúc nào, lúc tiểu Tiền thị đỡ nàng đã thấy cả người nàng đều lạnh như băng, Phùng thị và Hà thị cũng không dám chậm trễ, vội vàng đun nước ấm, làm cho nàng một bát nước trứng gà.

Tiền thị tức giận không nhẹ, ở trong nhà chính tức giận, "Con trở về nhà cũng không biết gọi một tiếng à, đứng ở ngoài cửa cho ai xem? Định nghĩ làm mình cóng chết để tức chết chúng ta à? Tim của con lớn lên kiểu gì vậy, lớn bằng này tuổi còn không biết nghĩ sao?"

Chu Hỉ cúi đầu không nói lời nào.

Mãn Bảo bị đánh thức, xỏ giày đi ra ngoài, bé khẽ dụi mắt, phát hiện người ngồi trong nhà mình đúng là đại tỷ hồi trung thu mới đến nhà mình, bé vội vàng chạy tới nắm chặt tay nàng, "Đại tỷ, mẹ nói tỷ sẽ về nhà ở có đúng không ạ?"
Một câu này không biết chạm đến chỗ nào của Chu Hỉ, nàng vẫn luôn cúi đầu im lặng bỗng nhiên rơi nước mắt đầy mặt, ngước đôi mắt nhìn về phía Mãn Bảo, sau đó nhìn về phía cha mẹ nàng, trực tiếp đứng từ trên ghế dậy quỳ xuống mặt đất, khóc ròng nói: "Cha, mẹ, nhà bọn họ bỏ con, bỏ!"

Sắc mặt Chu lão đầu đại biến, tay Tiền thị hơi run, nửa ngày mới vỗ bàn nói, "Buồn cười, đây là coi người nhà họ Chu chúng ta chết cả rồi sao?"

Chu lão đầu trực tiếp đứng dậy, hỏi: "Thư bỏ vợ đâu?"

Tay Chu Hỉ run rẩy lấy giấy từ trong bọc quần áo, Chu lão đầu mở ra, phát hiện mình không biết chữ, liền đưa tờ giấy cho Mãn Bảo, "Đọc."

Mãn Bảo hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, vẻ mặt ngây ngốc cầm lấy tờ giấy đọc.

Mở đầu là ba chữ to ----- Thư bỏ vợ!
Nội dung chính là Chu Hỉ gả vào nhà họ Lưu tám năm không con, không nối dõi tông đường cho nhà họ Lưu, cho nên bỏ vợ.

Chu lão đầu nắm chặt tờ giấy trong tay, trừng mắt nhìn con gái lớn ngã xuống đất khóc, nói với con dâu cả: "Ngây ra làm gì, còn không mau dẫn nàng đi thay quần áo sưởi ấm, thân mình vốn dĩ đã không tốt, nếu lại bị bệnh......"

Chu lão đầu vừa cúi đầu đã đối diện với đôi mắt thuần khiết của con gái nhỏ, lời nói khó nghe liền không ra khỏi miệng được, ông nuốt lại, sau đó quát một tiếng với Chu ngũ lang và Chu lục lang đang dáo dác thò đầu ra nhìn, "Còn đứng ì ra đấy à, đi mời trưởng thôn tới nhà đi, cứ nói nhà chúng ta có việc tìm hắn."

Tiền thị cũng rất đau lòng, nhưng rất nhanh đã phục hồi tinh thần, bà nhìn thoáng qua tay nải con gái lớn mang về, hỏi: "Của hồi môn của con đâu?"
Chu Hỉ cúi đầu nói: "Trời còn chưa sáng, nhà bọn họ đã đuổi con ra ngoài, tay nải đều do bọn họ thu thập, con cái gì cũng chưa lấy được."

Tiền thị gật đầu, "Tốt, tốt, rất tốt!"

Đôi mắt của bọn Chu đại lang cũng bốc lửa, Tiền thị nhìn về phía Chu tứ lang, nói: "Con cũng đi đi, đi đến nhà ngoại con, gọi ba bác cậu và các anh họ con tới hết đây!"

Bỏ vợ, cứ cho là vì con gái bà không sinh con được, vậy cũng không thể dùng cách bỏ như thế này, nhà ai lại không thông qua sự đồng ý của người nhà mẹ đẻ đã bỏ con gái nhà người ta chứ?

Chu tứ lang đáp vâng, cất bước chạy ra bên ngoài.

Mãn Bảo ngây ngốc đứng ở bên người Chu Hỉ, bị nàng nắm lấy tay, căn bản không nhúc nhích được. Bé biết bây giờ không thể mở miệng hỏi chuyện, bằng không nhất định sẽ làm người trong nhà tức giận, cho nên bé chỉ có thể hỏi Khoa Khoa, "Thư bỏ vợ là gì thế, vì sao cha mẹ và mấy ca ca chị dâu đều tức giận như vậy, còn đại tỷ lại đau lòng?"
Khoa Khoa nói: "Thư bỏ vợ chính là một bên vợ chồng đưa giấy từ bỏ cho một bên khác, tuyên bố hai bên không phải vợ chồng."

Mãn Bảo nghe mà không hiểu, "Không phải thì không phải thôi, vì sao cứ như trời sập xuống vậy?"

Khoa Khoa dừng lại một chút mới nói: "Đối với đại tỷ của ngươi mà nói, đây thật đúng là trời sập, đối với nhà của ngươi, đây cũng là một sự kiện có ảnh hưởng rất lớn."