Sau này sách sử ghi chép: Nguyên Triệu năm thứ sáu, mùa thu, tháng chín năm Canh Thìn, trời mưa. Trước Tuyên Đức Lâu có trăm cử nhân quỳ, xin Thượng thân chính. Thượng đích thân tới, không chịu về. Thái hậu mang bệnh tới, tự trình ngự bảo lên Thượng. Thượng cảm động rơi nước mắt, cất lời nói: Trẫm mong vạn dân an ổn. Ngày mai, đế ngự điện, chiếu viết mở ân khoa.
(Thượng ở đây là Hoàng thượng)
Đây là trong sử sách ghi chép, nhưng cũng không quá mức khác biệt với thực tế, chỉ có điều trong đó thêm tâm tư riêng mà thôi.
Tiêu Đường từ nhỏ đã xem Nhiễm Đào làm vợ, sau đó vì trong nhà có biến không dám ôm ảo tưởng, ai mà ngờ bệ hạ cho hắn một viên thuốc an thần như vậy, hắn liền một lòng hướng trăng sáng, chỉ mong thay bệ hạ làm mọi việc, cũng mong thi cử có công danh, quang tông diệu tổ, lại lần nữa phong quang cưới Nhiễm Đào.
Sao có thể chịu đựng được đau khổ như vậy? Hắn nhất định phải tự tay báo thù cho Nhiễm Đào, chỉ hận tay hắn không quyền thế, càng không tiền bạc, chỗ dựa duy nhất cũng chỉ có cái đầu và cái miệng này. Mà chính là chỉ có mấy cái này, hắn nhất định có thể báo thù.
Dựng nước trăm năm, chưa bao giờ có chuyện như thế, hắn càng muốn làm như vậy. Triều đại văn minh, coi trọng sách vở, cử nhân thân phận bất phàm, không ai dám giết, mà cũng không có ai dám ép quý nhân trong cung làm chuyện như vậy.
Hắn cũng không sợ sệt, lúc này nhân duyên tốt của hắn phát huy tác dụng cực lớn, không ít người muốn đi cùng hắn. Mà tình trạng lần này, người người đều biết bệ hạ thân chính chỉ là vấn đề thời gian, ai không muốn khiến chuyện này được thuê hoa trên gấm? Dưới sự thúc đẩy của hắn và Dịch Ngư, cử nhân trong Khai Phong Phủ, tám chín phần mười đều muốn đi cùng hắn.
Mọi người phân công viết bách nhân thư*, đến giờ Thìn cùng tới Tuyên Đức Lâu, do Tiêu Đường cùng Dịch Ngư dẫn đầu, dồn dập quỳ xuống, trong mưa hô to vạn tuế, thỉnh bệ hạ thân chính.
*Bách nhân thư: Bài văn do trăm người viết
Bên ngoài Tuyên Đức Lâu, cách đó không xa chính là ngự phố*, ngày xưa phi thường náo nhiệt, hôm nay vì trời mưa không có nhiều người. Lúc này bỗng nhiên náo nhiệt lên, nhiều người không để ý trời mưa, dồn dập chạy đến xem thịnh cảnh này.
*Ngự phố: Con đường giáp hoàng cung dài hơn 10 dặm, chào đón hoàng đế ra vào
Tiêu Đường không hề cố kị, thẳng tắp quỳ, lớn tiếng liệt ra tội trạng của Yến quốc công.
Quậy thành như vậy, làm sao che giấu được?
Triệu Tông vốn còn đang cười nói với Triệu Thập Nhất, sau khi biết được đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, nụ cười của hắn lập tức thu lại.
Hắn rõ ràng vẫn chưa mở miệng, thậm chí ngay cả một động tác cũng không có, Phúc Lộc và Lộ Viễn đột nhiên quỳ xuống.
Triệu Thập Nhất cũng bị khí thế bỗng nhiên lan ra của hắn làm giật mình.
Triệu Tông tức giận, rất tức giận, cực kỳ tức giận.
Từ sau khi hắn từ xuyên tới đây, vẫn là lần đầu tiên tức giận như vậy, Tôn thái hậu nhắm vào hắn biết bao lần, hắn cũng chưa bao giờ tức giận như vậy.
Nhiễm Đào từ nhỏ làm bạn với hắn lớn lên, thay hắn chặn vô số gió mưa.
Nhiễm Đào còn lớn hơn hắn, chẳng qua cũng chỉ là một nữ nương bình thường thôi!
Nếu ở kiếp trước của hắn, mới là một cô bé sinh viên đại học còn chưa tốt nghiệp, còn chưa vào xã hội, đổi sang thế giới khác, nàng lại phải làm nhiều chuyện như vậy, từ rất sớm đã phải gánh trách nhiệm. Từ lâu hắn đã xem Nhiễm Đào là tỷ tỷ, vốn dĩ chỉ còn chờ Tiêu Đường có tiền đồ, sẽ phong quang gả nàng đi. Hoặc là, nàng không thích Tiêu Đường, hắn sẽ vì nàng chọn một lang quân ưu tú khác. Hoặc là, Nhiễm Đào một đời cũng không muốn lấy chồng, hắn cũng không ngại, đều có thể thỏa mãn.
Tỷ tỷ hắn quý mến, lại gặp chuyện như vậy, mà vì hắn, còn muốn vạch vết thương này ra ngoài để người trong thiên hạ nhìn thấy?!
Hắn giận chính mình.
Hắn cũng chậm rãi không vội vã, hắn chán ghét Tôn thái hậu cướp đồ của hắn quá lâu, cố ý dây dưa với Tôn thái hậu không tha, chơi Tôn gia và nàng ta như chọc khỉ. Lại không ngờ đến, cuối cùng người chân chính bị chơi, lại là Nhiễm Đào!
Hắn hận chính mình.
Hắn rõ ràng từ lâu đã định làm lại ngự bảo, trong lòng hắn rõ ràng đã dự định từ lâu, nhưng chưa bao giờ nói ra.
Nhiễm Đào cũng gặp chuyện như vậy rồi, người đầu tiên nghĩ đến lại là hắn! Thà rằng phải vạch vết thương ra ngoài, cũng muốn dùng chuyện này giúp hắn.
Nàng quả thật không cần hy sinh chính mình đổi lấy trợ giúp như vậy.
Vì sao hắn cứ giả vờ vô năng? Tôn thái hậu đã bị hắn đánh đổ rồi, hắn đến tột cùng vì sao còn muốn giả vờ vô năng chứ?
Hắn sớm nên lột đi lớp mặt nạ cũ đó, sớm nên thẳng thắn gặp mặt nhóm Nhiễm Đào, có thương có lượng.
Triệu Tông vô cùng tức giận, cũng cực kỳ oán hận, mà trước mắt không phải lúc hắn giận và hận.
Cũng không phải lúc truy cứu bất cứ trách nhiệm nào, hắn chỉ bình tĩnh hỏi: “Thái hậu cũng biết việc này?”
Phúc Lộc là vẫn luôn bên cạnh hắn, làm sao biết? Lộ Viễn Nhiễm Đào ra ngoài truyền lời, nơm nớp lo sợ nói: “Bẩm báo bệ hạ, lúc sáng có thị vệ đến Bảo Từ Điện bẩm báo, Thái hậu bị tức ngất xỉu rồi.”
Triệu Tông cười: “Hai cái thứ không biết xấu hổ kia còn ở Khôn Ninh Điện à?”
“Vâng.”
Không ai thông báo, không ai đón, vẫn là mấy thị vệ kia trông coi.
Thái hậu bị tức ngất xỉu? Nàng ta cố ý! Nàng ta biết hắn sẽ che chở Nhiễm Đào, việc này chỉ có thể cầm nhẹ đặt nhẹ, nàng ta muốn giả chết. Chỉ tiếc, Nhiễm Đào khiến tất cả mọi người tính sai.
Hành động của Nhiễm Đào mặc dù khiến Triệu Tông đau lòng, nhưng cũng khiến Triệu Tông kính phục.
Kiếp trước, cô gái mà gặp phải chuyện như vậy đều không có mấy ai dám nói ra.
Vậy tốt, Nhiễm Đào nếu đã vạch việc này trước mặt mọi người, hắn nhất định cùng thế nhân cho nàng một công đạo.
Triệu Tông càng giận, lại cười càng ôn hòa, giọng nói cũng càng bình tĩnh: “Đi đem hai cái thứ không biết xấu hổ kia ra ngoài, đưa tới cho nương nương Bảo Từ Điện nhìn. Nhìn rồi thì đưa bọn chúng về Yến Quốc công phủ, đi ra từ Đông Hoa Môn, vòng tới Tuyên Đức Lâu, cho tất cả mọi người nhìn thấy, để mọi người nhìn đã con mắt. Nằm thế nào, thì đi ra thế ấy.”
“Bệ hạ ——” Đến Phúc Lộc cũng không khỏi kinh hoảng ngẩng đầu nhìn hắn.
Triệu Thập Nhất cũng nhướng mày, tối qua, là hắn kêu người lột sạch quần áo của hai người nằm chung với nhau.
“Bọn chúng đã không biết xấu hổ, ngươi còn lo lắng thay bọn chúng?”
“Vâng!”
“Đi đi.”
Lộ Viễn đứng dậy, vội vã đi ra ngoài.
Triệu Tông lại nói với Phúc Lộc: “Ngươi tự mình đến trước Tuyên Đức Lâu, mời các vị cử nhân trở về.”
Sau đó Triệu Tông không nói một chữ nào, ngồi trên tháp, chờ từng nhóm tiểu thái giám đến báo cáo.
Quả nhiên mặc kệ khuyên thế nào, nhóm người Tiêu Đường đều không muốn trở về. Triệu Tông cũng hiểu con người Tiêu Đường, cố chấp đến nỗi trâu cũng không kéo về được. Nhưng hành động hôm nay của Tiêu Đường, làm hắn hết sức hài lòng. Nam nhân thời đại này, gặp phải chuyện như vậy, chung quy đều e sợ tránh không kịp. Hắn lại còn lo báo thù thay Nhiễm Đào, chuyện này, Triệu Tông ghi vào lòng.
Hắn đã phái người đi khuyên vài lần, đều không khuyên được. Bây giờ đã đến lúc hắn nên ra trận. Hắn có không muốn đi nữa, cũng phải tiếp nhân cách thân chính như vậy.
Hắn không đợi thay quần áo khác, đã đi ra ngoài.
Ngoài cửa lại có tiểu thái giám đến báo: “Bệ hạ, Thái hậu muốn gặp ngài.”
Triệu Tông cười lạnh: “Vì sao nàng ta không đến chỗ này của trẫm?”
“Tiểu thái giám của Bảo Từ Điện nói, Thái hậu thật sự không nhúc nhích được.”
Tôn thái hậu quả thật buồn cười, đã đến nước này rồi, còn muốn lấy hiếu đạo áp hắn?
Cứ để nàng mơ giấc mộng Thương Chu đi thôi!
*Thương Chu: Chỉ ba thời kỳ nhà Thương (1600 TCN – 1046 TCN), Tây Chu (1046 TCN – 771 TCN) và Đông Chu (770 TCN – 256 TCN). Mộng Thương Chu ở đây có lẽ là chỉ đến thời nhà Thương địa vị phụ nữ cao, có thể tham gia bàn luận chính sự (Đây là thời Trụ Vương Đát Kỹ á)
Triệu Tông không chỉ không đến Bảo Từ Điện, lại còn nói: “Cũng đưa Tôn gia đại nương tử ra khỏi Bảo Từ Điện, để nàng ta nhìn ca ca và nha hoàn của mình. Xem người nhà mình đều đã làm những chuyện gì.”
Tiểu thái giám cũng sững sờ, Tôn đại nương tử vẫn là nữ tử chưa lấy chồng đâu, lại đi xem cái… cái này…
Tôn đại lang quân và vị nữ sử kia đều bị trói, trên người không mảnh vải, cuối cùng bị cảm lạnh, Phúc đại quan cầm thảm khoác lên người hai người họ. Sau đó đem hai người vẫn hôn mê ra ngoài, không chỉ trong cung, ngoài cung cũng là người người đều thấy.
Bây giờ trước Tuyên Đức Lâu náo nhiệt lắm đây!
Bọn họ hiểu ý của bệ hạ, cũng không vội vã đuổi người về Yến Quốc công phủ.
Bên này, tiểu thái giám đang định đi đưa Tôn đại nương tử ra ngoài, lại có thái giám đến báo: “Bệ hạ! Yến quốc công cầu kiến!”
Gặp lão cái con khỉ!
Triệu Tông trầm giọng: “Không gặp.”
Sau đó, hắn liền sải bước ra khỏi Phúc Ninh Điện, đi trong mưa. Sớm có tiểu thái giám cuống quýt đi thay Triệu Tông bung dù.
Từ đầu tới cuối, Triệu Thập Nhất bị quên lãng từ lâu còn ở trong Phúc Ninh Điện.
Hắn bỗng nhiên bật cười.
Hắn không cười vì mình bị lơ.
Thời điểm như thế này, Triệu Tông bị chọc tức, chỉ muốn thay Nhiễm Đào làm chủ, mà bên ngoài lại có nhiều người quỳ như vậy, nhất thời không nhớ được hắn cũng không sao.
Hắn cười là vì con người Triệu Tông.
Trước kia, hắn thật sự cho rằng Triệu Tông là một tên ngốc, chính là thỉnh thoảng nói lời kinh người, làm ra hành động kinh người, cũng do Triệu Tông Ninh hoặc những người khác dạy cho. Hắn chưa từng thấy hình dáng Triệu Tông xử lý chuyện đột phát.
Hôm nay, hắn thấy rồi.
Hắn rất kinh ngạc, kinh ngạc đồng thời cũng có chút kinh hỉ.
Rốt cuộc là Triệu Tông giống hắn, giả vờ quá nhiều năm, hay là Triệu Tông đúng là kẻ đần độn, vào thời khắc mấu chốt bị kích thích nên mới như vậy?
Hắn nhất thời không phân biệt được.
Nhưng hắn biết, có lẽ cho tới nay, đều là hắn sai rồi.
Tất cả mọi người sai rồi, mỗi người đều xem thường Triệu Tông.
Chỉ riêng biện pháp xử phạt Tôn Trúc Thanh và Tôn Tiểu Dục, không phải không có ai nghĩ đến, chỉ là không có ai làm, đại đa số mọi người đều sẽ cho rằng hành động chướng mắt này, làm trái thân phận, không muốn thông báo. Triệu Tông thì không, hắn dùng hành động biểu lộ đến cùng như thế nào là lấy gậy ông đập lưng ông.
Triệu Thập Nhất lại cười, cũng than thở.
Nếu như Triệu Tông là một tên ngốc thì cũng tốt, ít nhất sẽ làm hắn thương tiếc.
Cố tình ngày hôm nay Triệu Tông lộ bài như thế, biện pháp có cừu oán tất báo, mà báo đến đau thấu tim gan thế này, lại thật sự quá hợp ý của hắn.
Hắn nguyên bản có chút mơ hồ với tương lai, lúc này thế mà lại hoảng hốt.
Nhưng hắn biết, thật sự đã đến lúc hắn phải đi rồi.
Có lẽ sáng nay hắn không nên tới Phúc Ninh Điện, lại càng không nên gạt Triệu Tông. Bọn họ đều nghĩ Triệu Tông quá yếu.
Mà lúc này, còn có việc hắn có thể giúp Triệu Tông.
Hắn đứng dậy, cũng đi ra ngoài, Cát Tường và Cát Lợi đuổi theo hắn, hỏi: “Lang quân đi đâu vậy?”
Hắn cười: “Bảo Từ Điện.”
Triệu Tông tự mình lên Tuyên Đức Lâu.
Từ hồi Tiên đế còn sống, mỗi khi đến tiết khánh Tết Nguyên Tiêu các kiểu, đều muốn lên lầu cùng dân chúng vui mừng. Tôn thái hậu danh không chính ngôn không thuận, sáu năm qua chưa bao giờ lên Tuyên Đức Lâu lần nào.
Bây giờ, lầu này rốt cục đã có một vị Hoàng đế đứng lên.
Triệu Tông vừa xuất hiện, bách tính bình dân dưới lầu vốn còn xem trò vui lập tức quỳ xuống theo, cùng cử nhân trong mưa hô vạn tuế. Mọi người chưa từng thấy tân quan gia trong cung, nhưng hắn đứng ở đó, người người đều biết, đó chính là Hoàng đế!
Mưa vốn có thể dẫn âm, lúc này nhiều người lớn tiếng hô to vạn tuế như vậy, phảng phất có thể vang ra ngoài ngàn dặm.
Triệu Tông không khỏi ngẩn ra.
Lúc này hắn mới hiểu, đến cùng Hoàng đế là thế nào.
Người dưới lầu vẫn còn đang hô to từng tiếng, không muốn dừng lại, mãi đến khi Phúc Lộc cao giọng nói: “Đứng dậy!”
Mọi người phía dưới cũng không muốn đứng dậy, dù cho trời mưa, mờ đôi mắt, cũng phải ngẩng đầu nhìn hắn.
Triệu Tông lại nhìn Phúc Lộc một cái, Phúc Lộc lại nói: “Bệ hạ có lời muốn nói!”
Mọi người lập tức im lặng, âm thanh vừa rồi như muốn phá vỡ màn mưa lập tức biến mất, toàn bộ đất trời, tựa hồ chỉ còn tiếng mưa rơi liên miên không ngừng, cùng với tiếng tim đập của chính Triệu Tông.
Triệu Tông không có cách nào không kích động, không có cách nào không hưng phấn.
Thời đại này, Hoàng đế bằng mệnh trời, mệnh trời bằng đạo nghĩa.
Hắn không muốn làm một người sùng bái, không thừa nhận cũng không được, hắn được tất cả mọi người sùng bái. Tuy rằng trước mắt chỉ vì hắn là Hoàng đế mới được mọi người sùng bái, hắn cũng không khỏi hưng phấn.
Hắn càng muốn làm hơn một Hoàng đế chân chính đáng được mọi người sùng bái và tin tưởng, mà không chỉ là thân phận này.
Đại khái mỗi một đế vương đều như vậy, cho nên có vô số người vì vị trí này mà tranh rách đầu, không tiếc chảy máu, rơi lệ, cũng không tiếc gây nên chiến hỏa lan tràn.
Triệu Tông tiến lên trước một bước, mở miệng nói: “Chư vị trước hết mời đứng dậy!”
Cơ hồ chưa bao giờ có đế vương nào dùng từ “Mời” này, Triệu Tông không định tạo ra cái gọi là bình đẳng và dân chủ, thời đại này cũng không thích hợp. Mà phần lớn dân chúng bình dân tâm địa thiện lương này, hắn đều nguyện đối xử thiện ý.
Âm thanh của Triệu Tông vốn không lớn, nhưng hắn đứng trên Tuyên Đức Lâu, khá gần với mọi người, lại có tiếng mưa rơi truyền bá, người hàng trước đều có thể nghe thấy giọng của hắn.
Âm sắc của hắn vốn cực đẹp, có tiếng mưa rơi và giọng nói, còn bị nước mưa thấm ướt, âm thanh trở nên càng dễ nghe.
Mọi người dưới lầu kích động, cũng cảm động, bách tính hàng sau dồn dập đứng lên, bách tính hàng sau nữa mặc dù không nghe được, cũng đứng lên theo.
Chỉ là đằng trước, các thư sinh Tiêu Đường dẫn đầu, không ai đứng dậy.
Triệu Tông đành phải nói tiếp: “Các vị cử nhân cũng mời đứng dậy!”
Tiêu Đường lúc này ngẩng đầu, hô to: “Bệ hạ!”
Triệu Tông cùng hắn đều giả vờ không quen nhau, Triệu Tông hỏi: “Vị học sinh này, họ gì tên gì, lại có lời gì muốn nói?”
Tiêu Đường dập đầu một cái, thẳng sống lưng, âm thanh vang vọng, ngôn từ chuẩn xác: “Bệ hạ, học sinh chính là nhân sĩ Hấp Châu Đông Lộ Giang Ninh Phủ Giang Nam, họ Tiêu tên Đường tự Tử Phồn, hạng nhì trong kỳ thi tại Giang Ninh Phủ năm Nguyên Triệu năm thứ năm. Sở dĩ cùng trăm cử nhân cùng quỳ nơi này, thực ra vì học sinh cùng bọn họ đều có nghi hoặc cực lớn không giải thích được!”
“Ngươi có gì nghi hoặc?”
“Bệ hạ, học sinh đọc sách hai mươi năm, nhìn tổng quát lịch sử tiền triều, thông thường có Thái hậu vì đế vương còn nhỏ mà chính thính, việc này vốn cũng bình thường. Học sinh không rõ cái thứ nhất, vì sao tiền triều vô luận là ai chính thính, đều cùng các quan lại thương thảo triều chính, cũng tôn trọng thánh thượng, triều đại ta lại không như vậy?! Vì sao Thái hậu đương triều lúc đầu chính thính lại chê bai quan viên trước kia, vì sao chỉ dùng người nguyện ý nghe lời mình, vì sao bệ hạ năm nay đã mười sáu, Thái hậu vẫn không muốn trả lại triều chính? Học sinh chỉ đọc sách, thiếu kinh nghiệm. Không dám tùy tiện ngôn luận việc này, nhưng nếu Thái hậu có tài có đức, thì cũng được! Học sinh không rõ cái thứ hai, Yến quốc công tộc Tôn thị đạo đức bại hoại, người trong tộc ức hiếp bách tính bên ngoài, Tôn thái hậu lại xưa nay chưa từng ràng buộc. Còn có nữ quan bên người Thái hậu hãm hại bệ hạ khi trước, đích tử Tôn thị cùng nữ sử trong nhà dâm loạn sau lưng cung đình, nữ nhi gia tộc Tôn thị, có mặt mũi nào chưởng quản triểu chính Đại Tống ta, chưởng quản triều chính của bệ hạ!”
Tiêu Đường nói chuyện cực kỳ lớn gan.
Tuy triều đại chưa bao giờ giết người đọc sách và ngôn quan, mà thường ngày mặc dù có người lấy cái chết khuyên can, cũng không có ai nói trắng ra như vậy. Mấy câu hắn vừa nói ra, các cử nhân quỳ ở sau lưng hắn tim và cơ thể đều lạnh, nhất thời hối hận vì đã cùng làm với Tiêu Đường!
Nói thẳng ra như vậy, còn sống được?
Càng khỏi nói đến Tôn Bác Huân cầu kiến Triệu Tông không thành, cũng không thể không cùng quỳ gối dưới Tuyên Đức Lâu, tim ông, cũng lạnh.
Tôn gia không thể cứu vãn rồi!
Người khác không biết, ông lại biết, bệ hạ cũng không phải người dễ đối phó, bọn họ từ lâu đã bị bệ hạ lừa.
Triệu Tông nghe Tiêu Đường nói vậy, cũng cảm thấy có chút bất ngờ.
Hắn nguyên bản nghĩ miệng lưỡi của Tiêu Đường không lưu loát lắm, chỉ là đầu óc rõ ràng, lúc này xem ra, ngày sau cho hắn đến Ngự Sử Đài* càng ổn! Có thể thấy được hắn cũng bị chuyện của Nhiễm Đào bức bách, trong lòng Triệu Tông đã quyết, hợp toàn lực cá cược, cũng đáng giá giao Nhiễm Đào cho một người như thế.
*Ngự Sử Đài: Cơ quan giám sát hành chính, cũng là cơ quan tư pháp, phụ trách duy trì trật tự, buộc tội quan viên, chấn chỉnh kỷ cương.
Hơn nữa Tiêu Đường nói lời này, cũng rất có kỹ xảo, vừa vì mình báo thù, cũng là trợ giúp hắn.
Hắn đương nhiên phải đáp tiếp, mở miệng nói: “Tiêu Tử Phồn, ngươi nói chuyện cũng lớn mật thật!”
Tiêu Đường lúc này lần thứ hai quỳ sát mặt đất, không nói gì.
Triệu Tông lại ôn giọng nói: “Trẫm ba tuổi tiến cung, mười tuổi đăng cơ, trong bảy năm đều được nuôi dưới gối Thái hậu, cùng Thái hậu tình như mẹ con. Nhà mẹ của Thái hậu mặc dù có một vài hành vi không thích đáng, trẫm cũng không nỡ trách cứ, huống chi những việc này lại có liên quan gì đến Thái hậu?”
Tiêu Đường lại cao giọng nói: “Bệ hạ! Ngài từ bi, cũng không địch lại người khác lòng dạ ác độc!”
Trong giọng nói của Tiêu Đường tràn đầy bi thương, người phía sau nghe, không khỏi cũng bị tâm tình của hắn tác động. Đúng thế! Bệ hạ cứ nhân từ thêm, không chống lại được những người khác lòng muông dạ thú!
Sau khi Triệu Tông nghe xong, lại ôn giọng nói một phen tình nghĩa mẹ con nhiều năm qua của hắn cùng với Thái hậu, nói tới mức không ít nữ nương đều rơi lệ, dồn dập cảm động.
Chính trong sự cảm động đầy trời này, Triệu Thập Nhất nghiêng đầu nhìn Tôn thái hậu đứng bên người, thong thả cười nói: “Thái hậu, tới lượt ngài lên rồi.”
Tôn thái hậu tâm lý đau đớn và phẫn nộ đều có, lại không đấu lại Triệu Thập Nhất hung hãn và vô lý bắt người, Triệu Thập Nhất trong điện của nàng ngay trước mặt nàng giết cung nữ và thị vệ. Huống chi, lúc này cháu trai cháu gái nàng thể diện mất hết, phụ thân nàng đang quỳ gối dưới Tuyên Đức Lâu, trăm cử nhân dâng thư tố tội trạng của nhà mẹ nàng, nàng còn không ra mặt nữa, Tôn gia quả thật xong rồi.
Nhưng ngự bảo chính là mạng của nàng, muốn ngự bảo, bằng với lấy mạng của nàng.
Triệu Thập Nhất lại không gấp, kêu nàng tự chọn. Trong quá trình nàng suy nghĩ, còn giết hai người bên cạnh nàng.
Tôn Bác Huân lòng dạ ác độc, từ bé đã đưa nàng tiến cung, nàng chung quy không thể nhẫn tâm, từ trong hộc tủ xéo bên trong giường lấy ra ngự bảo, tới đây.
Nàng thua rồi.
Nàng run rẩy đi tới cầu thang, Thanh Mính đã mất, Vương cô cô bệnh nặng, càng không có một người dìu nàng đi lên. Vốn dĩ có một đại cung nữ ở đây, thì bị Triệu Thập Nhất giết. Triệu Thập Nhất cười tủm tỉm nhìn nàng đi lên, ai cũng không cho đi cùng.
Hắn muốn Tôn thái hậu cảm nhận cảm giác bên cạnh không một ai cho nàng nương tựa, không một ai nghe nàng sai phái, càng không một ai bầu bạn với nàng.
Sau khi Tôn thái hậu xuất hiện trên Tuyên Đức Lâu, dưới lầu hiện lên vẻ kinh sợ.
Mặc dù triều đại hoàng thất từ trước đến giờ thân với dân, bách tính lại chưa từng gặp tình cảnh này.
Triệu Tông không cam lòng dùng phương thức như thế thân chính, mà bây giờ đã không có cách nào. Hắn đột nhiên phát hiện, thân chính như vậy cũng có lợi.
Hắn nguyện ý làm Hoàng đế tốt trong lòng bách tính, cũng nguyện ý ở trước mặt mọi người tiếp nhận ngự bảo Tôn thái hậu trả về.
Được bách tính tin tưởng là yếu tố đầu tiên, hắn sáu năm không được thân chính, không hề có căn cơ, lại bởi vì chuyện hôm nay kiếm lời đủ hảo cảm. Bách tính cũng càng vì chuyện này, có thêm rất nhiều cảm giác tham dự. Triệu Tông lúc này lạc quan tự giễu, sau này hắn có thể trở thành minh quân danh lưu thiên cổ hay không cũng không dễ nói, mà chuyện hôm nay, chắc chắn sẽ khiến hậu thế dùng mọi cách thảo luận.
Vô luận có rõ ràng hay không, cái danh Hoàng đế của hắn, nhất định có thể nói ra.
Tôn thái hậu không có sức nói chuyện, chỉ duy trì sức lực cuối cùng, trao trả ngự bảo cho hắn.
Hắn tất nhiên là từ chối một phen, Tôn thái hậu khăng khăng trả, hắn cuối cùng nhận lấy ngự bảo trong tay.
Ngự bảo của hắn cũng không nhiều, chỉ có hai con dấu, cầm trong tay lại nặng trình trịch.
Đồ của hắn, trải qua sáu năm, rốt cục về tới tay hắn.
Tiêu Đường thấy thế, lập tức đi đầu hô to: “Chúc mừng bệ hạ, bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
Dân chúng lần thứ hai quỳ xuống, mọi người cao giọng hô: “Chúc mừng bệ hạ, bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
Sau đó, chính là càng nhiều tiếng “Vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế”.
Dưới Tuyên Đức Lâu mọi người đầy đủ hô to mấy chục lần, dù cho Triệu Tông lần nữa ra hiệu bọn họ dừng lại, bọn họ cũng không muốn.
Mọi người đều có một cảm giác thỏa mãn, Hoàng đế này là vì bọn họ mà lên.
Triệu Tông mãn nguyện cho cảm giác thỏa mãn này của họ, chỉ khẽ mỉm cười, không nói nữa.
Tôn thái hậu trong nháy mắt già đi, duỗi tay vịn vách tường, không nói một lời.
Mặt trái của Tuyên Đức Lâu Triệu Thập Nhất trong nhiều tiếng “Vạn tuế”, quay người đi về Hậu cung.
Cát Lợi đã bị hắn phái về Phúc Ninh Điện, lúc này bên cạnh hắn chỉ có mình Cát Tường. Có lẽ là ảo giác, Cát Tường luôn cảm thấy lang quân nhà cậu tâm tình không ổn, cậu cũng không dám nhiều lời.
Cung điện trong mưa, hiện ra mấy phần cô quạnh, trên đường đi chỉ có hai người họ.
Mãi đến khi đi qua Tuyên Hữu Môn, Triệu Thập Nhất bỗng nhiên nói: “Nên để Lưu Hiển hành động một chút.”
Cát Tường sững sờ, Triệu Thập Nhất đã đi về phía trước.
Cậu cúi đầu, đáp: “Vâng.”
Mùa thu Nguyên Triệu năm thứ sáu, tháng chín ngày đó, được ghi vào sử sách như thế, đích xác cũng như Triệu Tông dự đoán, được hậu thế nghị luận đủ cách. Triệu Tông càng vì vậy mà được bầu thành Hoàng đế nhân từ thân dân nhất trong lịch sử, vô luận sau này hắn làm chuyện tàn ác cỡ nào, chỉ vì chuyện này, hình tượng của hắn đã được kiên cố rồi.
Cái sách sử có thể ghi chép chung quy chỉ có một mặt, lại có ai biết được sau lưng nó đến cùng liên quan đến sống chết của bao nhiêu người? Đến cùng liên lụy tâm tư bao nhiêu người? Đến cùng bao hàm kỳ vọng và nỗ lực bao nhiêu người?
Lại có ai biết, có một thiếu niên lang mười một tuổi, quỹ đạo đời này cũng vì vậy mà hoàn toàn thay đổi.