Phúc Ninh Điện

Chương 72




Trong Phúc Ninh Điện, Triệu Tông vẫn đang hôn mê.

Triệu Tông Ninh ngồi trên tháp trong nội thất, đang đặt câu hỏi.

Nhiễm Đào quỳ dưới đất, nói hết mọi chuyện.

Triệu Tông Ninh trầm mặc một lát, nàng nhìn Đặng Tiên, hỏi: “Độc gì?”

Đặng Tiên nói không ra lời.

Triệu Tông Ninh là người nóng tính, rút roi da từ trong tay áo, cười lạnh nói: “Sợ rằng phải đánh mấy roi, này vị ngự y mới chịu nói chuyện? Hay là bản quận chúa thân phận không đủ, nên không sai khiến được các ngươi?!”

Đặng Tiên sợ đến nỗi luôn mồm nói: “Quận chúa, hạ quan không dám! Hạ quan không dám!”

“Không dám, mỗi người các ngươi còn có cái gì không dám?! Bản quận chúa mới có mấy ngày không tiến cung, ca ca đã bị người làm hại, còn rơi vào trong nước, hôn mê bất tỉnh? Tay với chân của một đám người các ngươi rốt cuộc có tác dụng gì? Trong cung này nếu không muốn ở lại, cứ nói cho bản quận chúa một tiếng, ta đưa từng người các ngươi đến Hoài Nam phục muối dịch nhé!” Triệu Tông Ninh tức giận, “Sống dễ chịu quá, nên chán đúng không?!”

“Hôm nay là sinh nhật ca ca, ca ca không muốn làm lớn, thì cũng thôi. Ca ca ra hậu uyển ngắm cảnh thì cũng theo ca ca, nhưng các ngươi lại dám để một mình ca ca ở lại trong đình?! Cái thứ trên cổ các ngươi là gì đấy? Trong cung này đến cùng là tình hình gì, các ngươi không biết?! Đầu óc của các ngươi để đâu?! Hả?!”

Triệt Hạ nhỏ giọng khuyên: “Quận chúa ——”

“Câm miệng!” Triệu Tông Ninh duỗi tay chỉ vào Nhiễm Đào, lại chỉ Trà Hỷ, cùng với những tiểu cung nữ khác, “Bản quận chúa từ trước đến giờ tin cậy các ngươi, ca ca cũng đối xử tốt với các ngươi, các ngươi báo đáp như vậy đó hả?!”

Nhiễm Đào và Trà Hỷ quỳ dưới đất, không dám nói gì.

Tiễn Nguyệt Mặc không nhìn nổi, cũng khuyên: “Quận chúa, việc này thật sự là ——”

Triệu Tông Ninh cười lạnh, xoay người lại nhìn nàng: “Nghe nói gần đây ca ca rất sủng ái Thục phi nương tử ha, ca ca có người sủng ái, bản quận chúa cũng rất vui mừng. Dù gì cũng có người khiến ca ca vui đúng không, nhưng ngươi thì sao? Trời mưa lớn như vậy, ngươi lại đi khuyến khích ca ca ra hậu uyển ngắm cảnh? Rồi lại không đến đúng hẹn? Ngươi lại an tâm cái gì!”

Ngoại hình của Triệu Tông Ninh và Triệu Tông không giống nhau, thế nhưng nhìn tỉ mỉ, mặt mày vẫn có hơi tương tự. Thế nhưng ngoại hình của Triệu Tông Ninh vô cùng minh diễm, lúc này nổi giận, vô cùng doạ người.

Tiễn Nguyệt Mặc ở trong nhà được người nhà sủng, mấy ngày nay tiến cung cũng ở chung với Triệu Tông như những người bạn, ai cũng kính nàng. Bất ngờ bị Triệu Tông Ninh nhắm ngay mặt giáo huấn, trong lòng nàng khó chịu. Huống hồ việc này căn bản là do nàng và bệ hạ đã thương lượng trước, rồi giờ lại không thể nói ra chân tướng. Trong lòng nàng càng oan ức, mắt không khỏi rưng rưng, nàng nhìn Triệu Tông Ninh, cũng không dám nói nữa.

Triệu Tông Ninh vốn còn muốn tiếp tục mắng, nhưng nhìn bộ dạng này của Tiễn Nguyệt Mặc, trong lòng nàng không khỏi mềm nhũn.

Nàng há miệng, cuối cùng không tiếp tục mắng nữa, mà là ngồi trở lại tháp.

Tiễn Nguyệt Mặc cúi đầu, lặng lẽ dùng khăn lau nước mắt, Phiêu Thư cẩn thận dìu nàng.

Triệu Tông Ninh nhấp ngụm trà, hỏi lại: “Ca ca còn mất bao lâu mới tỉnh?”

Lúc này nàng ôn hòa nhã nhặn rất nhiều, Đặng Tiên vội vàng nói: “Bẩm báo Quận chúa, một khắc trước, hạ quan đã xem qua rồi, chắc khoảng hai ba canh giờ là có thể tỉnh lại.”

“Cuối cùng là hai canh giờ, hay là ba canh giờ!”

“Chuyện này ——”

“Phế vật!” Triệu Tông Ninh không khỏi giận tím mặt mày, khi định mắng tiếp, bên ngoài vọng vào một giọng nói cực kỳ xa lạ mà tràn ngập bất mãn: “Hắn ngất xỉu bên trong, ngươi ầm ĩ cái gì thế?!”

Chân mày Triệu Tông Ninh nhướng lên, nhìn Triệu Thập Nhất đi tới.

Triệu Thập Nhất nhìn nàng một cái, rồi tới bên giường nhìn Triệu Tông trước. Triệu Tông vẫn hôn mê, sắc mặt vẫn như cũ không dễ nhìn, hắn không khỏi lại muốn giết người. Hắn hít sâu một hơi, quay người đi ra, hỏi Đặng Tiên: “Lúc nào tỉnh.”

Triệu Tông Ninh lạnh lùng nói: “Hai ba canh giờ sau.”

“Rốt cuộc là hai canh giờ, hay là ba canh giờ?”

“Bản quận chúa đang hỏi đây!”

Triệu Thập Nhất ngồi bên cạnh nàng, hỏi: “Vì sao ngươi lại tiến cung.”

“Bản quận chúa tiến cung, còn phải bẩm báo ngươi? Mà lúc bản quận chúa đến, suýt bị chặn ở ngoài cung, các tiểu thái giám đều nói, là tiểu lang quân có lệnh đấy! Tiểu lang quân thật là uy phong!”

“Chúng ta cần phải cãi nhau ở đây?” Triệu Thập Nhất ngẩng đầu nhìn nàng.

“Ta hận không thể đánh thức ca ca! Ca ca luôn nói ta ồn ào, nếu thật sự có thể đánh thức huynh ấy thì còn gì bằng!”

Triệu Thập Nhất biết nàng lo lắng, đừng nói nàng, vừa rồi thậm chí hắn còn gấp hơn cả Triệu Tông Ninh, giết người ở Bảo Từ Điện, chọc tức Tôn thái hậu ngất xỉu, hắn mới thấy đỡ hơn một chút.

“Không nói chuyện này ở đây, ngươi cùng ta ra ngoài nói.” Dứt lời, hắn đã đứng dậy.

Triệu Tông Ninh nhíu mày, cũng đứng dậy: “Trùng hợp ta cũng có lời muốn hỏi ngươi.”

Hai người bọn họ ai cũng không chần chừ, cùng đi đến thư phòng.

Triệu Thập Nhất kể sự việc cho nàng nghe.

Chân mày của Triệu Tông Ninh trước sau đều không giãn ra: “Cho nên, theo như lời Bạch ngự y, hồi Trung Thu ca ca đã bị hạ độc một lần rồi? Mà ca ca không muốn khiến mọi người lo lắng, mà trúng độc không sâu, nên giấu đi. Lúc này là bị hạ độc lần hai?”

Triệu Thập Nhất gật đầu: “Nữ quan của Bảo Từ Điện thừa nhận đã hạ. Còn lại, phải chờ hắn tỉnh lại mới biết.”

“Vậy thứ hại người đâu?”

Triệu Thập Nhất đưa túi vải cho nàng.

Triệu Tông Ninh nhìn kỹ hồi lâu, để đồ lên bàn, cười lạnh: “Nữ quan kia đâu?”

“Bị trói lại, đang nhốt ở hậu điện.”

“Việc này thật sự không liên quan đến Tôn thái hậu? Sợ là Tôn thái hậu sai khiến, nữ quan đi ra làm kẻ thế mạng thôi!”

“Ta tự biết, nhưng ngươi có thể làm sao? Nữ quan kia đã thừa nhận rồi, hạ độc và đẩy người đều là nàng trù bị. Tôn thái hậu, rốt cuộc cũng là Thái hậu, ngoại trừ bệ hạ, ai có thể xử nàng ta có tội? Dù là bệ hạ, cũng không thể giết nàng ta, nàng ta nuôi bệ hạ lớn.”

“Đáng trách!” Triệu Tông Ninh hận vỗ bàn một cái, “Lão tú bà kia từ trước đến giờ không có lòng tốt! Ngươi nói không sai, luôn có người chịu tội thay nàng ta! Dù như thế nào đi nữa, chúng ta đều không thể đưa nàng ta vào chỗ chết! Ca ca càng không thể giết nàng ta, bằng không dù chúng ta chiếm lý, chỉ dựa vào việc ca ca được nàng ta nuôi lớn dưới gối, ca ca cũng sẽ bị người trong thiên hạ mắng. Thật đáng giận! Bà già hại người này!”

Triệu Thập Nhất lại cảm thấy, để Tôn thái hậu sống như vậy, còn hơn để nàng ta chết.

Chết rồi cũng là giải thoát, cứ để nàng ta sống như vậy đi, chỉ có thể nhìn Triệu Tông làm Hoàng đế, chẳng phải càng kì diệu?

Triệu Tông Ninh quay đầu lại nhìn hắn: “Thật sự không tìm được ngự bảo?”

“Không tìm được.”

“Bà già này!” Triệu Tông Ninh lại vỗ bàn, “Ta nuốt không trôi cơn giận này, hôm nay ca ca chịu tội, ta nhất định phải bắt nàng ta trả lại!”

Triệu Thập Nhất cười: “Nàng ta tạm thời không trả nổi, nhưng có người có thể trả thay nàng ta.”

Triệu Tông Ninh sững sờ, sau đó cũng cười: “Nghe nói Tôn gia đại nương tử hôm nay từ Tống Châu trở về, cũng nên kêu nàng tiến cung thăm Thái hậu nương nương mới đúng.”

“Thái hậu nương nương luôn luôn yêu thích cô cháu gái này, vừa vặn nữ quan của nàng phạm tội, không ai hầu hạ, nàng ta tiến vào chăm bệnh cho cô mẫu của mình. Ta đã phái thị vệ ra cửa thành đón nàng, không bao lâu, người của cả Đông Kinh Thành đều biết chuyện này, biết chuyện Thái hậu nương nương bị dính líu vì nữ quan mưu toan hại chết bệ hạ, tất cả mọi người càng thương Thái hậu nương nương.”

Triệu Tông Ninh nghe xong, lại nhìn hắn một cái, vì nóng ruột chuyện của ca ca, nàng còn chưa kịp thanh toán chuyện liên quan đến Triệu Thập Nhất.

Vì sao, lại là hắn cứu ca ca từ dưới nước?

Người đẩy ca ca vào nước đến cùng là ai?

Huống hồ, một đứa ngốc, vì sao trong chớp mắt lại biết nói? Làm sao lại trong chớp mắt có  thể quyết đoán dẫn theo nhóm người lớn đến Bảo Từ Điện? Chuyện hôm nay, nếu chậm một chút nữa, không thể thiếu Tôn thái hậu dùng thủ đoạn, để tự chiếm lý. Mà Triệu Thập Nhất lại rất thông minh, lập tức ra lệnh đóng cửa cung, ra vào không được.

Lại đi phong tỏa Bảo Từ Điện, khiến Tôn thái hậu đến cơ hội phản ứng cũng không có.

Chờ Tôn thái hậu phản ứng lại, hắn đã tự đến Bảo Từ Điện rồi.

Lúc này nàng lại để ý lời nói cử chỉ của hắn, lại không có một chút sai sót. Mà ngay cả chuyện của Tôn Tiểu Dục, nàng cũng chỉ biết than thở, đây là biện pháp đến nàng cũng không nghĩ ra được! Vậy mà hắn đã phái người đi làm rồi.

Có thể thấy được tâm tư kín đáo như thế nào.

Thế này có giống đứa ngốc đâu?!

Lúc Nhiễm Đào trả lời đã nói rất rõ ràng, toàn bộ mọi chuyện đều là Triệu Thập Nhất sắp xếp!

Đây thật sự là một đứa ngốc mười một tuổi?

Triệu Thập Nhất nói xong, bèn đứng dậy định rời đi, hắn phải đến thăm Triệu Tông.

Triệu Tông Ninh gọi lại hắn: “Triệu Thế Tông.”

Hắn dừng bước lại, quay lưng về phía Triệu Tông Ninh.

Triệu Tông Ninh cười: “Rốt cuộc ngươi ôm suy nghĩ gì để tiến cung, ta không tra cứu. Ca ca tâm tư đơn thuần, yêu thích ngươi. Ngươi nếu có thể dỗ ca ca vui vẻ, ta đành nhắm một mắt mở một mắt. Chỉ mong ngươi, có thể dỗ ca ca vui vẻ nhiều lên. Bằng không, ta nhất định sẽ giết ngươi.”

Triệu Thập Nhất biết, lúc này hắn quậy một trận như thế, Triệu Tông Ninh nhất định sẽ bắt đầu nghi ngờ hắn. Với hắn mà nói, về sau vô luận làm gì, chỉ có thể càng khó.

Triệu Thập Nhất đương nhiên tin lời của nàng, kiếp trước, nàng chẳng phải cũng giết hắn rồi ư.

Nhưng hắn còn có thể trong cung bao lâu? Triệu Tông thật sự là một kẻ đáng sợ, hắn thậm chí đã không còn dám ở lại bên cạnh Triệu Tông nữa.

Triệu Tông thật sự rất đáng sợ.

Nhưng lại có chút không nỡ.

Hắn cũng không định suy nghĩ, tóm lại trước khi Triệu Tông tỉnh lại. Con đường về sau phải đi như thế nào? Hắn cũng không biết.

Hắn xoay người lại nhìn Triệu Tông Ninh, chỉ nhìn Triệu Tông Ninh chậm rãi nở nụ cười, rồi rời đi.

Triệu Tông Ninh lại nhíu mày, quả thật vẻ ngoài rất đẹp.

Bộ dạng chán nản như vậy, nhưng cũng không chọc người ghét.

Nếu thật sự có tâm cơ, còn không làm người ghét, cũng đúng là lợi hại.

Chỉ là lợi hại đến đâu, chỉ cần hắn mang trong lòng dị tâm, nàng nhất định sẽ giết hắn.

Ca ca tâm tư thiện lương, bị hắn lừa gạt, nàng thì không đâu.

Cũng may, nhìn trước mắt, người này cũng không có dị tâm, bằng không hắn không cần phải cứu ca ca từ dưới nước.

Triệu Tông Ninh có một suy đoán, có lẽ Triệu Thập Nhất giả ngu từ lâu, tiến cung cũng chỉ là xem chỗ bên cạnh ca ca làm nơi tị nạn, chỉ vì rời khỏi Ngụy Quận vương phủ. Nếu thật sự là như vậy, nàng cũng có thể tạm thời buông tha cho hắn.

Triệu Thập Nhất đã rời đi lâu rồi, Triệu Tông Ninh vẫn nhíu mày nhìn hướng hắn rời đi mà trầm tư.

Triệu Tông lại mơ một giấc mơ rất dài.

Trong mơ hắn trở về kiếp trước, kiếp trước mà hắn một chút cũng không muốn nhớ lại.

Hắn mơ tới cha và mẹ hắn, cha mẹ đã qua đời của hắn. Lúc đó hắn nhỏ xíu cha mẹ hắn cùng hắn đi sở thú, chỉ hươu cao cổ cho hắn nhìn, cũng hỏi hắn: “Bảo bảo lúc nào mới cao như hươu cao cổ vậy nha?”

Hắn nói thế nào? Hắn không nhớ rõ, còn không chờ hắn nhớ lại, hình ảnh đã chuyển đến hình ảnh cha mẹ hắn chết đi. Trên biển đột nhiên nổi cuồng phong, cha mẹ hắn để lại cái áo phao duy nhất cho hắn, hắn trơ mắt nhìn cha mẹ hắn ra sức bơi bên cạnh hắn, nỗ lực bảo vệ hắn, nhìn bọn họ cuối cùng không chống đỡ nổi, cũng chìm xuống đáy biển.

Hắn mới sáu tuổi.

Hắn sáu tuổi, làm thế nào từng bước một trưởng thành đến hai mươi sáu tuổi, làm thế nào đối mặt họ hàng giả dối, rồi làm thế nào đoạt lại tài sản trong nhà. Hắn quả thực không dám nghĩ, mặc dù là trong mơ, hắn cũng không dám nghĩ, vừa nghĩ đã cảm thấy trong lòng đau đớn.

Kiếp trước hắn cũng họ Triệu, tên Sâm. Sâm còn muốn quý giá hơn Tông, Tông chỉ là ngọc, Sâm lại là trân bảo, hắn là trân bảo của cha mẹ hắn. Nhưng, cha mẹ hắn sao lại cam lòng bỏ lại một mình hắn đối mặt tất cả những người không có ý tốt?

Sao cha mẹ lại phải chết?

Sao ông trời lại tàn nhẫn như vậy?

Hắn không rõ nữa, không hiểu hai mươi năm, tranh đoạt hai mươi năm, rốt cục vững vàng bảo vệ tài sản cha mẹ để lại, cũng có thể làm công việc mình thích. Đáng ra hắn nên rất vui, nhưng hắn thật mệt, hắn mới hai mươi sáu tuổi thôi, tại sao lại mệt như vậy?

Hắn mơ tới thằng bé kia, kỳ thực hắn cũng không thích thằng bé kia cho lắm, nhưng thằng bé kia lần lượt nói với hắn rằng “thích hắn”, cùng sử dụng ánh mắt chân thành như vậy nhìn hắn. Hắn rõ ràng cũng đối tốt với cậu ta như vậy, dạy bổ túc cho cậu ta, dạy cậu ta diễn kịch, còn dùng tiền thay cậu ta đo ni đóng giày làm phim. Hắn chờ cậu ta tốt nghiệp, dùng lễ đối xử với cậu ta, cùng cậu ta quân tử tương giao.

Đổi lấy cái gì?

Hắn cho rằng rốt cục đã gặp được một người thật lòng yêu thích hắn, mặc dù hắn kỳ thực cũng không yêu người kia cho lắm.

Nhưng hắn thiếu tình yêu, thiếu đến đáng sợ.

Hắn cũng cho rằng đây là người duy nhất không tiếp cận hắn vì thân phận của hắn, tiền của hắn, hắn cũng quyết tâm phải đối tốt với người này. Hắn thật lòng với cậu ta, còn trả giá rất nhiều thứ.

Hắn chỉ hy vọng có người yêu hắn, yêu con người hắn.

Kết quả thì sao?

Nói ra thật xấu hổ, cũng có thể cười, kiếp trước hắn mệt mỏi vì tình cảm, hắn tự sát, hắn và cha mẹ hắn cùng chết trên một vùng biển.

Sau khi cha mẹ chết, lúc còn nhỏ hắn đã bắt đầu trầm cảm, uống thuốc, định kỳ tiến hành trị liệu tâm lý, cố đến hơn hai mươi tuổi. Trước mặt rực rỡ, gia cảnh giàu có, thanh niên tuấn kiệt, thân phận cao quý, gần như hoàn mỹ, không thiếu gì cả, người người nịnh nọt, phong thái nhẹ nhàng.

Đằng sau thì sống như con quỷ.

Chờ đến khi rốt cục cũng nghênh đón một trận gió xuân, hắn quyết định một lần nữa làm người.

Người kia lại nói hắn buồn nôn.

Người kia có tình yêu, vì nổi danh, lợi dụng hắn, dùng yêu thương giả tạo buộc chặt hắn, rốt cuộc là ai buồn nôn?

Hắn thật không rõ, hắn không ra khỏi cái vòng tròn kia.

Vì sao không có ai thật lòng với hắn?

Vì sao không có ai chấp nhận yêu hắn, chỉ là yêu con người hắn thôi?

Người duy nhất hắn tin tưởng, lại lừa dối hắn, còn phản bội hắn.

Giấc mộng dài dòng này cực kỳ thống khổ, đầu hắn đau, tim hắn càng đau.

Trong mộng, một phút chốc hắn mới sáu tuổi, ôm áo phao trên mặt biển cô độc khóc lớn, một phút chốc đã là hai mươi sáu tuổi, bị người lên án buồn nôn thẳng mặt.

Hắn muốn chạy về sở thú lúc trước, hắn còn muốn cùng cha mẹ ngắm hươu cao cổ, hắn còn muốn nghe cha mẹ gọi hắn “bảo bảo”. Hắn xoay người chạy, càng chạy càng xa, càng chạy, cảnh sắc càng xa lạ.

Hắn khóc lớn thành tiếng

Triệu Tông khóc tỉnh lại, nhất thời không nhận rõ rốt cuộc là giấc mơ hay là hiện thực, lại càng không biết mình rốt cuộc ở đâu, hắn lẩm bẩm nói: “Cha, mẹ —— ”

“Ca ca ——” Triệu Tông Ninh lập tức nhào tới.

Triệu Tông hoảng hốt nhìn Triệu Tông Ninh trước mặt, còn chưa triệt để hồi tỉnh, nước mắt vẫn chậm rãi chảy ra ngoài.

“Ca ca ơi!” Trong lòng Triệu Tông Ninh khổ sở cực kỳ, cũng cùng khóc thành tiếng.

Trong lúc Triệu Tông hoảng hốt, liền nhìn thấy Triệu Thập Nhất.

Hắn bỗng nhiên tỉnh hẳn, đây đã là kiếp thứ hai của hắn.

Hắn không còn là Triệu Sâm, hắn là Triệu Tông, là Triệu Tông Bảo.

Người trước mặt là Triệu Thập Nhất, Triệu Thế Tông.

Là bé con tự tay hắn mang về, cũng là bé con hắn tự mình giữ lại, hắn sẽ nuôi hắn lớn, hắn sẽ đối xử với hắn rất tốt. Hắn nghĩ, kiếp này, Triệu Thập Nhất nhất định sẽ không phản bội hắn, cũng thực tâm thực lòng mà yêu thích hắn.

Triệu Thập Nhất vẽ tranh cho hắn, vẽ rất đẹp, vẽ lên đều là kim quang.

Tranh không lừa được người.

Trong tay hắn là tay Triệu Tông Ninh cầm thật chặt.

Hắn chậm rãi từ trong chăn duỗi ra một bàn tay khác, đưa cho Triệu Thập Nhất.

Trước mắt hắn còn có chút mơ hồ, lại nhìn thấy Triệu Thập Nhất cũng duỗi tay nắm chặt tay hắn.

Hắn cao hứng nhoẻn nụ cười nhạt nhòa.

Thật tốt, kiếp này mặc dù cũng phải tranh, càng phải cướp, đấu trí với càng nhiều người.

Nhưng hắn có thêm hai người nhất định sẽ không phản bội hắn, cũng nhất định sẽ vẫn luôn yêu hắn.

Em gái của hắn, cháu trai của hắn.

Thật tốt.

Hắn nhìn đăm đăm Triệu Tông Ninh và Triệu Thập Nhất, nắm thật chặt tay họ, chậm rãi ngủ thiếp đi.

.