Tiểu lang quân rốt cuộc đã nói chuyện rồi.
Là bị bệ hạ dọa phải nói chuyện.
Đây là chuyện nhóm cung nhân sau này đều biết.
Mà ngày sinh nhật bệ hạ, lúc Triệu Thập Nhất ở trong hậu uyển phẫn nộ lớn tiếng gọi người, đám Nhiễm Đào, Phúc Lộc và Tiễn Nguyệt Mặc đúng lúc đi vào hậu uyển, cũng đúng lúc nghe thấy giọng nói xa lạ kia.
Mọi người tại đây, chỉ có Cát Tường và Cát Lợi từng nghe giọng Triệu Thập Nhất.
Những người khác kinh ngạc cũng không sao, hai người họ không khỏi cũng hơi kinh ngạc.
Giọng của Triệu Thập Nhất quá mức kỳ lạ, và bầu không khí rất kỳ lạ bên trong.
Nhiễm Đào và Trà Hỷ vừa nghe, nước mắt không khỏi rơi xuống, ngay lập tức các nàng đến dù cũng không đoái hoài tới, lễ nghi càng không quan tâm, lao nhanh tới trước, lại càng không bàn luận đến những người khác. Mà ngay cả nhịp tim của Tiễn Nguyệt Mặc cũng trật nhịp, lẽ nào kế hoạch của nàng và bệ hạ có sai sót?
Còn không chờ họ chạy đến nơi khởi nguồn.
Họ đã thấy Triệu Thập Nhất và bệ hạ.
Triệu Thập Nhất trong tay bế Triệu Tông, từ trong hậu uyển đi tới.
Mọi người không hẹn mà cùng dừng bước lại, nhìn bọn họ đi tới trong màn mưa, trên đường mòn.
Dọc con đường bọn họ đi, dưới mặt đất có vết máu tươi, đó là máu rỉ xuống từ vết thương trên cánh tay của tiểu lang quân.
Rõ ràng là cảnh tượng kỳ lạ.
Tiểu lang quân mới mười một tuổi, còn là một đứa trẻ, lại vững vàng bế bệ hạ.
Lúc này bọn họ mới phát hiện, hóa ra chỉ vẻn vẹn mấy tháng, tiểu lang quân thật sự đã trưởng thành, cũng cao hơn nhiều, thật sự đã không còn là tiểu lang quân bị nữ nương bắt nạt trước kia nữa rồi.
Triệu Thập Nhất bế Triệu Tông đi tới trước mặt mọi người đang sững sờ, nhàn nhạt nói: “Bệ hạ bị người hãm hại, bị đẩy xuống nước, Cát Tường đi gọi ngự y, Cát Lợi trở về kêu người trong điện chuẩn bị.”
Hai người họ dù gì cũng bị kinh hãi khá nhỏ, lập tức trả lời, xoay người đi làm ngày.
Triệu Thập Nhất lại nhìn Phúc Lộc: “Dẫn theo thị vệ, niêm phong Bảo Từ Điện cho ta.”
“…” Phúc Lộc ngơ ngác nhìn hắn.
“Làm sao, lời ta nói không có tác dụng?” Triệu Thập Nhất cười lạnh.
Phúc Lộc rùng mình: “Không ạ!”
“Ai không nghe lời, ai muốn phá, thì giết. Tôn thái hậu nếu có lời oán hận, chặt bỏ đầu tên đó đưa đến trước mặt nàng ta cho nàng ta xem.”
Rõ ràng không hợp lễ, rõ ràng không nên bất kính với Thái hậu như vậy, Phúc Lộc lại không có lý do mà có chút hưng phấn, hắn chắp tay: “Vâng!” Quay người đi mất.
Triệu Thập Nhất tái nhìn Lộ Viễn: “Còn ngươi nữa, dẫn một nhóm thị vệ tới, đóng toàn bộ cửa cung. Ai cũng không cho vào, ai cũng không cho ra. Hậu uyển ai cũng không cho vào. Trên đường cung cấm người qua lại.”
“Vâng, vâng!” Lộ Viễn còn có chút hoang mang, nhưng sư phụ hắn đều nghe lệnh làm việc rồi, hắn cũng lập tức xoay người đi làm việc.
Lúc này Triệu Thập Nhất mới bế Triệu Tông nhanh chân cấp tốc tiến về phía trước.
Đi được rất nhiều bước rồi, Nhiễm Đào mới hoàn hồn, nàng hoảng loạn vội vàng tiến lên, bung dù cho hai người họ. Trà Hỷ cũng không đoái hoài tới Tiễn Nguyệt Mặc, cùng cung nữ của Phúc Ninh Điện đuổi theo họ.
Tiễn Nguyệt Mặc chớp mắt một cái, bỗng nhiên đưa tay vỗ vỗ ngực.
“Nương tử…” Phiêu Thư cũng sợ hãi.
“Chúng ta cũng đi.”
Triệu Tông là một Hoàng đế rất dễ nói chuyện, chính là lúc Bạch ngự y biết được bộ mặt thật của bệ hạ bị dọa cho phát sợ, cũng chỉ đến thế thôi. Tối thiểu hắn biết, bệ hạ sẽ không lấy mạng của hắn.
Nhưng chờ lúc vị tiểu lang quân kia ngồi bên giường theo dõi hắn bắt mạch cho bệ hạ, hắn suýt bắt nhầm mạch.
Triệu Thập Nhất cười: “Không biết bắt mạch, chặt tay được rồi.”
Bạch ngự y suýt sợ mềm chân, hắn run rẩy một lần nữa bắt mạch, thầm nghĩ, mấy ngày trước đây hắn đi khám cho tiểu lang quân, cũng đâu có giống bây giờ!
Hắn bắt mạch, chỉ nói bệ hạ thể hư, rơi xuống nước té xỉu cũng là chuyện thường tình, sau khi ủ ấm, mấy canh giờ là có thể tỉnh lại. Hắn cũng không biết rốt cuộc là ai đẩy bệ hạ vào nước, còn lại đều không dám nhiều lời.
Sau khi nghe xong, Triệu Thập Nhất thở phào nhẹ nhõm, vậy thì tốt rồi. Kiếp trước, Vương cô cô nói rất tỉ mỉ, do sợ bị người phát hiện, nên không chọn loại trùng độc nhất. Bà dùng nấm, đi qua Tây Nam tỉ mỉ chọn lựa, ảo giác cũng chỉ phát tác một lần. Sau đó, ai cũng không tra được là bọn họ ra tay, chỉ coi bệ hạ thật sự vì trời mưa đường trơn nên ngã vào nước.
Y thuật của Bạch ngự y giỏi thật, hắn cũng tin, nếu trong mấy canh giờ có thể tỉnh lại, vậy thì tốt rồi.
Mà điều này sao đủ?
Triệu Thập Nhất lại hỏi: “Bệ hạ ngoại trừ thể hư, còn chỗ nào không ổn?”
Bạch ngự y ngơ ngác, hắn không biết nha, bệ hạ đang khỏe, không có dấu hiệu bệnh nặng, càng không có dấu hiệu trúng độc. Huống hồ lần này bệ hạ không nói trước với hắn, hắn nên nói như thế nào? Hắn chỉ có thể thành thật nói sức khỏe bệ hạ đều không đáng ngại, chỉ có hư thôi.
Triệu Thập Nhất bất mãn: “Quả nhiên là đồ lang băm, Đặng Tiên ngươi tới bắt mạch.”
Đặng Tiên tiên lên bắt mạch, đây là một người thông minh, gã suy nghĩ nửa ngày, nhỏ giọng nói: “Tiểu lang quân, bệ hạ mặc dù rơi xuống nước nên sức khỏe yếu ớt, mà trên người bệ hạ có độc!”
“Độc gì.” Gương mặt Triệu Thập Nhất bình tĩnh.
“Chuyện này ——” Đặng Tiên cũng không biết là độc gì.
Triệu Thập Nhất xoay người lại nhìn Tiễn Nguyệt Mặc: “Nghe nói mấy ngày nay bệ hạ luôn uống canh Thục phi nương tử tự tay hầm.”
Tiễn Nguyệt Mặc không chút hoang mang, hỏi ngược lại: “Tiểu lang quân đang hoài nghi thiếp?”
Triệu Thập Nhất cười lạnh, hắn không ưa bộ dạng lúc nào cũng ôn nhu dễ gần này của Tiễn Nguyệt Mặc!
Hắn biết Tiễn Nguyệt Mặc bị hại, tuy canh kia xác thực có độc, Tiễn Nguyệt Mặc cũng không biết tình hình, nàng cũng chỉ bị người khác mượn tay lợi dụng mà thôi. Nhưng hắn cứ muốn đẩy Tiễn Nguyệt Mặc vào đấy, hắn không muốn nhìn thấy gương mặt kia của Tiễn Nguyệt Mặc nữa! Luôn ôn nhu, thanh nhã, làm cho ai xem?
Còn không phải làm cho Triệu Tông xem!
Tiễn Nguyệt Mặc không biết địch ý của tiểu lang quân đối với nàng đến cùng từ đâu mà tới.
Nhưng nàng không sợ, sức khỏe bệ hạ không đáng ngại, cuối cùng rồi sẽ tỉnh lại.
Triệu Thập Nhất ánh mắt tối tăm, mọi người trong phòng toàn bộ đều cúi đầu, không dám nói gì. Chỉ có Tiễn Nguyệt Mặc mỉm cười nhìn thẳng hắn, nàng cười càng ôn nhu, trong mắt Triệu Thập Nhất càng dâng lên nhiều tối tăm.
Trong tình hình quỷ dị đó, Nhiễm Đào và Phúc Lộc vội vã tiến vào.
Nhiễm Đào dẫn người vào hậu uyển điều tra, sợ là đã có kết quả.
Nhưng Phúc Lộc vốn nên ở Bảo Từ Điện mới đúng.
Nhưng mà Tôn thái hậu sao lại thành thật nghe lời?
Triệu Thập Nhất ngẩng đầu, Phúc Lộc nhìn thấy thần thái của hắn thì cả kinh, không tự chủ được quỳ xuống báo cáo: “Tiểu lang quân, Thái hậu nương nương muốn qua đây! Thị vệ Phúc Ninh Điện chúng ta và thị vệ của Bảo Từ Điện suýt nữa thì đánh nhau.”
“Một đám rác rưởi.”
“…” Phúc Lộc cúi đầu, không lên tiếng, cũng không thể ở trong cung mà xung đột đánh nhau với người của Tôn thái hậu mà?
Triệu Thập Nhất đúng lúc cũng muốn đi gặp Tôn thái hậu, hắn càng muốn giải quyết tốt mọi chuyện trước khi Triệu Tông tỉnh, hắn đơn giản đứng dậy, nói với Đặng Tiên: “Sắc thuốc cho bệ hạ đi.” Lại nhìn Bạch ngự y, “Ngươi theo ta đi.”
Nói xong hắn đi ra ngoài.
Bạch ngự y khổ không thể tả, cũng chỉ có thể thành thật đuổi theo.
“Tiểu lang quân!” Nhiễm Đào cuống quýt gọi hắn, lúc này nàng không kịp kinh ngạc những biến hóa kinh người của tiểu lang quân, chỉ xem hắn bị bệ hạ dọa. Mà bộ dạng bây giờ của bệ hạ, nàng không khỏi xem tiểu lang quân thành người tâm phúc, “Nô tỳ ở hậu uyển tìm được đồ!”
“Chờ ta trở về lại nói.” Triệu Thập Nhất ra ngoài, Cát Tường và Cát Lợi lập tức đuổi theo.
Phúc Lộc bò dậy, cùng y đi ra ngoài.
Nhiễm Đào vẫn còn có chút hoảng hốt, nàng nhìn bệ hạ nằm trên giường, lại nhìn hướng cửa điện, nàng không khỏi nhảy lên một ý nghĩ: Hôm nay sợ rằng có người phải chết.
Sau một hồi lâu nàng lấy lại tinh thần, mới nhớ tới, vết thương trên cánh tay tiểu lang quân còn chưa băng bó nữa! Mà xiêm y, còn không kịp thay!
Bảo Từ Điện cực kỳ gần Phúc Ninh Điện, Triệu Thập Nhất rất nhanh đã đến.
Lúc hắn đến, Tôn thái hậu tức đến nỗi ngồi trên trên ghế nói không ra lời. Vừa rồi Phúc Lộc có giọng điệu kiểu gì thế? Muốn niêm phong Bảo Từ Điện của nàng? Chỉ là một tên thái giám mà thôi! Mà thị vệ của Triệu Tông thật sự muốn đánh nhau với thị vệ của nàng? Thật sự muốn động đao?!
Phúc Lộc há mồm ngậm miệng chính là Triệu Tông bị người hãm hại, Triệu Tông bị người hãm hại, liên quan gì tới nàng đâu? Triệu Tông bị người hãm hại, thì muốn đến niêm phong Bảo Từ Điện của nàng?!
Huống chi, nàng sẽ hại Triệu Tông?!
Hài hước!
Nhưng nàng là Thái hậu, nàng đâu thể tự hạ mình giải thích cho Phúc Lộc?
Nàng chỉ có thể nhịn.
Phúc Lộc dường như trở về tìm viện binh, nàng kiềm chế cảm xúc, kêu người đi gọi Vương cô cô. Mặc dù nàng còn chưa biết đến cùng đã xảy ra chuyện gì, nhưng trực giác của nàng nói việc này có liên quan đến Vương cô cô. Mà nàng, cũng phải đến Phúc Ninh Điện một chuyến.
Còn không chờ nàng có lệnh.
Trong sảnh đột nhiên lại có nhóm người đi vào, cầm đầu chính là thằng con trai thứ mười một ngu ngốc của Triệu Từ Đức.
Nàng còn chưa ngồi thẳng, Triệu Thập Nhất đã đi tới trước mặt nàng, cũng đứng thẳng ở nơi cách nàng ba bước.
Hắn không hành lễ.
Hắn chỉ cười nhìn nàng.
Tôn thái hậu kinh hãi, nàng thật sự bị thần thái đột ngột của vị tiểu lang quân này làm kinh sợ.
Nào có người như vậy? Trong mắt hắn là cái gì thế? Cứ như ác quỷ vậy.
Thanh Mính choàng tỉnh trước tiên, quát mắng: “Nhìn thấy Thái hậu, vì sao không hành lễ?!”
Triệu Thập Nhất cười lạnh.
“Làm càn!”
“Làm càn?” Triệu Thập Nhất nhẹ giọng hỏi.
Tôn thái hậu cùng Thanh Mính đều sửng sốt, người này sao lại nói chuyện bình thường được? Không phải hắn là thằng ngu không biết nói sao?!
“Thái hậu cũng biết làm càn là thế nào?” Triệu Thập Nhất cười, “Cướp trắng trợn hoàng vị là làm càn, cho phép quan chức trong triều bất kính với bệ hạ là làm càn, hạ độc bệ hạ càng là làm càn!”
“Làm càn!!” Tôn thái hậu giận dữ, ba câu nói này, từng từ đâm thẳng vào tim gan, thế mà hắn dám!
“Ai đang làm càn? Thái hậu còn không biết làm càn là thế nào? Được, hôm nay, ta cho ngươi biết, thế nào là làm càn.” Triệu Thập Nhất dứt lời, gọi, “Phúc Lộc, Cát Tường, Cát Lợi.”
“Vâng!”
“Hôm nay cứ làm càn cho Thái hậu nương nương xem một lần, lục soát cung cho ta. Tìm khắp mỗi một góc trong Bảo Từ Điện, một người cũng không được buông tha, lục soát người và vật hại người kia ra cho ta.”
“Ngươi dám!”
“Vì sao ta không dám? Đến Hoàng đế Triệu thị ngươi cũng dám hạ độc thủ, sao ta lại không dám?”
“Ngươi! ——” Tôn thái hậu tức đến mức suýt ngất, lần này trong lòng nàng vốn đã không vui, bây giờ hô hấp đều có chút không thuận. Thanh Mính sốt ruột đến vuốt ngực nàng, ngẩng đầu nói với Triệu Thập Nhất: “Nơi này là Bảo Từ Điện! Ai cho phép ngươi ngang ngược?! Nương nương tự tay nuôi nấng bệ hạ lớn lên, tình như mẹ con! Nương nương thay bệ hạ quản lý triều chính, chỉ chờ bệ hạ lớn lên, vị tiểu lang quân này ôm ấp loại ý nghĩ gì, dám đổi trắng thay đen?! Hất nước bẩn lung tung lên người nương nương chúng tôi, nô tỳ phải hỏi bệ hạ đòi lý lẽ!”
“Bệ hạ trong miệng ngươi sắp bị nương nương các ngươi độc chết rồi. Thiên hạ ai không biết, Tôn gia đối với giang sơn Triệu gia ta như hổ rình mồi!”
“Ngươi!” Thanh Mính quát với thị vệ Bảo Từ Điện, “Còn lo lắng cái gì! Tiến lên bắt thứ càn quấy này!”
Cũng có người trung thành, lập tức tiến lên muốn bắt Triệu Thập Nhất.
Triệu Thập Nhất cười, cũng không sai khiến ai, lại rút một thanh trường đao trên người thị vệ đi theo sau hắn, trực tiếp đâm vào eo người kia, sau khi đâm rồi, hắn còn khoét một vòng. Lúc này mới nhấc chân đá người kia văng ra, cơ thể và đao chia lìa, thị vệ ngã xuống đất, trên bụng thượng đột nhiên sinh ra một lỗ máu, còn người? Mất mạng từ lâu rồi.
Máu chảy đầy đất, cả phòng đầy mùi máu tanh.
Không ai dám tiến lên nữa.
Triệu Thập Nhất nâng đao, cười với Tôn thái hậu và Thanh Mính: “Còn ai ra bắt ta?”
“…” Thanh Mính cũng bắt đầu hô hấp không thuận.
Trong lòng các nàng có thể có tâm tư không tốt, nhưng đều là nữ tử, càng khỏi nói đến nữ nương được nuông chiều từ nhỏ như Tôn thái hậu, có bao giờ tận mắt nhìn thấy cảnh tượng máu tanh như vậy?
Còn nữa, tạo thành cảnh tượng như vậy, còn là một đứa nhỏ mới mười một tuổi!
Xiêm y trên người hắn hơi ướt, trên cánh tay cũng tràn đầy máu tươi, nhiễm đỏ quần áo thiên thanh của hắn. Trên búi tóc của hắn, ngọc trâm màu xanh óng ánh phát sáng. Trong tay hắn cầm đao, mũi đao thậm chí còn đang rỉ máu. Toàn thân đều bị tối tăm và quỷ dị vây quanh, lại mơ hồ mang uy nghiêm đáng sợ.
Tôn thái hậu lại nhìn một cái, suýt nôn ra, Thanh Mính đưa tay ôm chặt lấy nàng.
Triệu Thập Nhất lại nói: “Người đối nghịch với ta, người cản đường ta, đều là đối nghịch với bệ hạ, đối nghịch với gia tộc Triệu thị, càng là người muốn tạo phản, thiên đạo khó dung, đều là tử tội!”
Không ai dám động đậy, càng không ai dám nói chuyện.
Trong sảnh chỉ còn tiếng thở dốc suy yếu của Tôn thái hậu.
Triệu Thập Nhất gặp ai cũng ác, đưa đao cho thị vệ phía sau, bình tĩnh nói: “Lục soát cung.”