Phúc Ninh Điện

Chương 56




Động tĩnh ở Phúc Ninh Điện lớn quá mức, Tôn thái hậu từ rất sớm đã bị động tĩnh này đánh thức.

Nàng dựa vào đầu giường, uống trà Thanh Mính đưa, nàng cau mày uống một hớp, hỏi: “Bạch ngự y còn chưa rời Phúc Ninh Điện?”

“Chưa ạ.”

“Hôm qua triệu Tả, Hữu bộc xạ cùng phụ thân tiến cung, khi nào họ đến?”

“Cung cửa vừa mở, họ đã đến rồi.”

Tôn thái hậu gật đầu, trả chung trà cho Thanh Mính, nhẹ giọng nói: “Thanh Mính, ngươi nói xem bây giờ Triệu Tông bệnh có nặng hay không.”

“Nương nương, sức khỏe bệ hạ cuối cùng ra sao, ngài cũng biết. Xưa nay cũng không bị bệnh nặng, chỉ là sức khỏe không tốt thôi.”

Tôn thái hậu nhìn nàng một cái, Thanh Mính quy củ cúi đầu.

Tôn thái hậu thầm thở dài, Thanh Mính và Vương cô cô quan điểm bất đồng, sao nàng lại không thấy được?

Kỳ thực không chỉ hai người họ quan điểm bất đồng, bản thân nàng vẫn còn do dự.

Nàng lại nói: “Phái người đến Phúc Ninh Điện xem thử, vừa có tin tức thì tới báo cáo.”

“Nương nương yên tâm, nô tỳ đã sớm phái người đi rồi, chỉ là Phúc Ninh Điện giờ đang bận rộn, cũng không có ai trả lời, lại càng không biết bệ hạ rốt cuộc bị làm sao.”

“Nhiễm Đào và Phúc Lộc đâu?”

“Hai người họ cũng vô cùng hoảng loạn.”

“Ngay cả hai người họ cũng hoảng loạn, bây giờ Triệu Tông rốt cuộc bị bệnh gì, rõ ràng mấy ngày trước vẫn còn tốt đẹp.” Tôn thái hậu đưa tay về phía Thanh Mính, “Thôi, dìu ta dậy.”

Thanh Mính dìu nàng đứng lên, khuyên nhủ: “Không bằng nương nương đến Phúc Ninh Điện thử.”

Tôn thái hậu cười cười, lại hiếm thấy nói mấy lời thành thật: “Giữa ta với hắn, mãi mãi không có ôn hòa. Lúc này mà đi, có thể làm cái gì? Dạo này ta vô cùng mệt mỏi, lười đi diễn kịch nữa.”

“Nương nương…” Thanh Mính đau lòng, vậy nương nương giao ngự bảo ra mới là hành động chính xác.

Cũng không chờ nàng tiếp tục khuyên bảo, Vương cô cô mặt mày hồng hào từ ngoài đi vào.

Thanh Mính cúi đầu cau mày, ngay cả Tôn thái hậu cũng không khỏi khẽ cau mày. Nàng cũng chẳng biết vì sao, có lúc nàng hy vọng trên đời này không còn người nhà họ Triệu nữa, nhưng nếu kêu nàng đi giết Triệu Tông thật, hay là người nhà họ Triệu khác, nàng lại không xuống tay được. Người nhà họ Triệu mặc dù bạc bẽo, cũng ích kỷ, Tiên đế đối xử với nàng cũng không tệ.

Mà nàng, có lỗi với Tiên đế.

Người hại nàng không có cách nào có thai, cũng không phải người nhà họ Triệu.

Nàng thật sự không xuống tay được.

Vương cô cô nhất định là đi đến Phúc Ninh Điện nghe ngóng, giờ này mặt mày hồng hào như thế, nguyên do tất nhiên cũng chỉ có một —— Triệu Tông thật sự bệnh không nhẹ.

Quả nhiên Vương cô cô hành lễ nhân tiện nói: “Nương nương, bây giờ bệ hạ thật sự bị bệnh.”

Tôn thái hậu cũng không nói lời nào.

Vương cô cô tiếp tục nói: “Ngay cả Nhiễm Đào cũng hoảng loạn đến đỏ cả mắt, lần trước bệ hạ từ ngoài cung trở về, Nhiễm Đào còn trấn định lắm. Nô tỳ đi nghe ngóng một phen, Ngự Dược Cục có mấy vị ngự y đến, nghe nói khí sắc của bệ hạ vô cùng không tốt, còn không thể nói chuyện.”

Tay Tôn thái hậu, đang vịn tay Thanh Mính, nghe đến câu này, tay lại run lên.

“Nương nương có muốn đi nhìn một cái?” Vương cô cô vui rạo rực hỏi.

Tôn thái hậu bình ổn hô hấp, lắc đầu: “Không cần.” Nàng vịn tay Thanh Mính, đi đến trước gương ngồi xuống.

Vương cô cô vẫn còn cao hứng: “Bây giờ Phúc Ninh Điện đang hoảng loạn lắm đây.”

Hôm qua Vương cô cô mới đưa cẩu kỷ cho Cát Tường, không nghĩ tới tiểu thái giám kia thật sự có chút bản lĩnh, mới có một ngày, Triệu Tông đã ngã xuống rồi. Vương cô cô không hoài nghi việc này chút nào, dù sao Triệu Tông sức khỏe không tốt đã nổi danh rồi bỗng nhiên gặp vật cương cường như vậy, bị bệnh cũng bình thường.

Bà đang đắc ý vì vi sự nhanh trí của mình mà, lại có ai hoài nghi đến viên cẩu kỷ nho nhỏ? Còn nữa bà đã dặn tiểu thái giám kia, lúc đưa lên, một nồi thì để vài viên cẩu kỷ là được.

Dù sao, đều không có ai phát hiện, cũng không tra được bà và nương nương.

Thanh Mính sắc mặt bình tĩnh, đều đâu vào đấy chải đầu cho Tôn thái hậu.

Tôn thái hậu từ trong gương nhìn Vương cô cô, có chút bất mãn. Nhưng dù sao bà cũng là vú nuôi, nàng nhíu mày, bèn nhắm mắt, không nhìn nữa.

Chờ Tả, Hữu bộc xạ và Yến quốc công Tôn Bác Huân dồn dập tiến cung, Phúc Ninh Điện của bệ hạ rốt cuộc cũng truyền tin ra.

Bệ hạ quả thật đã bị bệnh, còn hôn mê một canh giờ, bây giờ mặc dù đã tỉnh, nhưng khó thể nói chuyện.

Nhóm cỏ đầu tường đong đưa theo gió trong cung này, không khỏi run rẩy lần nữa khi gió thu đột nhiên đến.

Ai cũng không biết ngày mai rốt cuộc thời tiết như thế nào.

Mà bất luận thời tiết như thế nào, chuyện nên làm vẫn như phải làm.

Tôn thái hậu lệnh Thanh Mính tự mình đến Phúc Ninh Điện tìm hiểu tin tức, cũng vấn an bệ hạ, còn mang rất nhiều dược liệu.

Nàng thì ở Bảo Từ Điện gặp Tôn Bác Huân và Tả, Hữu bộc xạ.

Lần này, chung quy nàng có chút không thích Vương cô cô, Vương cô cô nguyên bản đứng bên cạnh nàng, vẫn chưa lui ra. Tôn thái hậu nghiêng người, nói: “Người cũng ra ngoài đi.”

Đây là nàng đang nhắc nhở.

Mà Vương cô cô tựa hồ vẫn chưa ý thức được, chỉ thi lễ một cái, rồi lùi ra.

Sau khi trong sảnh không còn ai, Tôn thái hậu nói với ba người: “Ta cũng không giả ngu nữa, với tình hình hiện nay, ba vị có cao kiến gì?”

Tình hình lúc này như thế, còn có cao kiến gì được?

Trừ khi Triệu Tông chết, bằng không Tôn thái hậu chỉ có thể giao ra ngự bảo.

Những năm trước bệ hạ tuổi còn nhỏ, mà sức khỏe yếu, Thái hậu còn có lý do chính thính. Bây giờ bệ hạ đã mười sáu tuổi, trong triều ngoài triều cũng có rất nhiều tiếng ủng hộ và dò hỏi. Hoàng cung Đại Tống khá nhỏ, ngoài cung thậm chí còn có rất nhiều bách tính đang ở. Ngày ấy sứ thần các nước, hô to “Vạn tuế” trong Tử Thần Điện, dân chúng đều nghe không sót.

Thái hậu ở trong cung, vẫn chưa biết tình hình bên ngoài nghiêm trọng bao nhiêu.

Bây giờ trong các tửu lâu, lúc người uống rượu, trong lòng ôm vợ đẹp, còn không quên thảo luận chuyện trong cung, thậm chí có người đánh cược bệ hạ khi nào thân chính. Cũng có người bẩm báo việc này lên quan phủ, tố cáo bọn họ là bình dân mà dám vọng ngôn chuyện trong cung.

Nhưng Khai Phong Phủ Doãn là ai?

Là Ngụy quận vương nha!

Mặc dù là Khai Phong Phủ Doãn không có hề thực quyền chỉ là một chức rỗng treo để đó, bình thường cũng không thấy Ngụy quận vương quản công việc, lần đó, Ngụy quận vương lại đứng dậy. Khiển trách người tố cáo dân chúng một trận, còn đánh hai mươi gậy.

Như thế rất tốt, có Quận vương gia làm chỗ dựa! Bây giờ ai ai cũng thích thảo luận chuyện này.

Hơn nữa bây giờ trong kinh có rất nhiều thư sinh cũng viết rất nhiều bài thơ từ ca tụng, chúc phúc vì quan gia.

Chuyện như vậy, Tôn Bác Huân cũng được, Tả, Hữu bộc xạ cũng tốt, đều cho rằng có người khởi xướng, cố ý làm lớn, cố tình lại tìm không ra ngọn nguồn, chỉ có thể nuốt đắng vào lòng.

Mà lần này, mọi người nhất trí không báo việc này cho Tôn thái hậu.

Dù sao ai cũng không ngờ tới, càng ngày càng mãnh liệt.

May mà hôm nay bệ hạ ngã bệnh.

Tả, Hữu bộc xạ cuối cùng cũng không dám nói thẳng bệ hạ, ngôn từ coi như ôn hòa, nói: “Nương nương, chỉ cần bệ hạ một ngày sức khỏe không tốt, triều chính này chẳng phải của nương nương?” Nhưng chỉ cần sức khỏe chuyển biến tốt, vậy nương nương chẳng có gì nữa rồi! Nửa câu sau, họ không dám nói.

Tôn thái hậu sao lại nghe không hiểu?

Nếu nàng thật sự có thể quyết tâm, đâu còn cần triệu họ vào hỏi?

Bọn họ thấy Tôn thái hậu sắc mặt không bất ngờ, Tả bộc xạ vuốt vuốt chòm râu, nói: “Kỳ thực trước mắt cũng có vài biện pháp vẫn có thể dùng, mặc dù không trị tận gốc, nhưng cũng có thể chống đỡ một thời gian.”

“Cứ nói đừng ngại.”

“Nương nương cũng biết, bây giờ đứng sau lưng bệ hạ, chỉ có Ngụy Quận vương phủ, Bảo Ninh Quận chúa phủ, cùng với, Vũ An Hầu phủ.”

Tôn thái hậu cau mày, Tạ gia này đáng trách cực kỳ, vốn là một hầu phủ thất thế, còn muốn đi ra nhiều chuyện.

“Ngụy quận vương và Bảo Ninh quận chúa, đó là vương thúc và em gái ruột của bệ hạ, trợ giúp bệ hạ đúng là chuyện đương nhiên. Chúng ta cũng không thể tính kế gì trên người họ. Thế nhưng Vũ An Hầu phủ, cũng có thể làm đôi chút.”

Hữu bộc xạ gật đầu, nói bổ sung: “Thần cũng nghĩ như thế, nương nương, Tạ gia lục lang được bệ hạ trọng dụng, bây giờ thậm chí cũng được phái đi Liêu quốc. Trùng hợp bệ hạ dạo này sức khỏe lại không tốt, nương nương ngài nói, nếu vào thời điểm mấu chốt này, Vũ An Hầu phủ xảy ra chút chuyện, Tạ lục lang ở Liêu quốc còn có thể an tâm phục vụ bệ hạ? Tạ gia chi thứ đông đảo, mà người nhà họ Tạ ở Đông Kinh Thành cũng đang bất bình.”

Tôn thái hậu ánh mắt sáng ngời, lại nói: “Vũ An Hầu phủ có thể xảy ra chuyện gì? Tạ Trí Viễn thành thật nhất.”

Tả bộc xạ cười: “Phạm Thập Ngộ có thành thật hay không? Chẳng phải cũng ngoan ngoãn đi An Viễn Huyện à.”

Hữu bộc xạ gật đầu: “Ngự sử đều nghe lời nương nương, còn không phải sai đâu đánh đó?”

Cuối cùng Tôn thái hậu thở phào một hơi, hiện ý cười, nói với Tả bộc xạ: “Là cháu ngươi làm việc tốt.” Vị Ngự sử tố Phạm Thập Ngộ, chính là cháu ruột của Tả bộc xạ.

Tả bộc xạ hành lễ: “Là nương nương cho nó cơ hội, nó còn trẻ, biết cái gì? Nhưng Vũ An Hầu phủ, thần cho rằng, lúc này đừng ngại làm mạnh, chỉ là tố hắn phẩm hạnh không hợp thì có thể làm sao? Tạ Trí Viễn vốn chỉ làm việc lâm thời không thực tế, hầu tước cũng không dựa vào việc này ăn cơm.”

“Vậy ——”

Tả bộc xạ ngẩng đầu nhìn nàng, lại cười: “Nương nương, với hầu tước mà nói, như thế nào là quan trọng nhất?”

Tôn thái hậu nhíu mày: “Nhà Vũ An hầu, là nhà võ gia truyền!”

“Tiền triều vô số nhà võ gia truyền, kết quả thế nào?” Hữu bộc xạ cười nói, “Nương nương, một đời vua một đời thần.” Gã không thể ngông cuồng nghị luận cách làm của tổ tông, nhưng theo gã thấy, kiểu cũ nên sớm bỏ đi! Tôn thái hậu nếu sớm phá bỏ truyền thống tổ tông lưu lại, thì làm sao đến mức uất ức tới hôm nay?

Muốn tạo phản, thì phải có bộ dáng của tạo phản! Do dự bất quyết như vậy, đâu có giống tạo phản?

Cố tình Tôn thái hậu muốn tạo phản, nhưng lại không dám nhận cái danh “tạo phản”, đúng là vô vị.

Dứt lời, gã thấy Tôn thái hậu vẫn có chút do dự, bèn nói tiếp: “Sứ thần Đại Tống ta lần này đi Liêu quốc, qua lại chừng một tháng có thừa, kính xin nương nương mau sớm quyết định.”

Tả, Hữu bộc xạ nói những gì nên nói, liền lui xuống trước.

Tôn Bác Huân ở lại.

Tôn thái hậu giương mắt nhìn ông, gọi ông: “Phụ thân.”

“Nương nương, vừa rồi hai người họ có chuyện không dám nói. Thần thì dám.”

“Phụ thân cứ nói đừng ngại.”

“Chỉ cần Triệu Tông chết, những phiền não này, cũng không cần phiền não nữa. Sáu năm trước ta đã khuyên người giết hắn.”

“Phụ thân…”

“Thần đã nhận được tin, Triệu Tông lần thứ hai bị bệnh, đây là ông trời có mắt. Nương nương có còn nhớ, chỉ mười ngày nữa, chính là sinh nhật mười sáu tuổi của bệ hạ không. Cơ hội, có lẽ chỉ có một lần thôi. Người làm việc lớn, sợ nhất là do dự thiếu quyết đoán. Mong rằng nương nương sớm tính toán.” Tôn Bác Huân nói xong, đứng dậy muốn xin cáo lui.

“Phụ thân.” Tôn thái hậu gọi lại ông, “Tết Trung Thu, người và mẫu thân dẫn ca ca tới, đại tẩu và đại lang vào cung.”

“Nương nương, đây đều là việc nhỏ. Những lời Tả, Hữu bộc xạ hôm nay nói, mong rằng nương nương hãy suy nghĩ.”

“Ta biết.”

“Mong nương nương thật sự biết.” Tôn Bác Huân chắp tay, quay người rời đi.

Trong sảnh không còn ai nữa, Tôn thái hậu thoát lực dựa lên ghế.