Triệu Tông kỳ thực rất cảm ơn Tôn thái hậu, mỗi lần hắn muốn làm việc gì, lại không tìm được bậc thang, Tôn thái hậu đều sớm xây cầu giúp hắn.
Người giỏi giang như Hoàng Sơ, Phạm Thập Ngộ, Tôn thái hậu vì họ không nghe lời, vậy mà lại cách chức từng người điều ra ngoài.
Thái Ung cũng giỏi, Tôn thái hậu vì cuộc sống gã không tốt, cũng không thèm trọng dụng.
Hắn thiếu người nha, hắn biến toàn bộ thành của mình!
Tôn thái hậu cũng là thần nhân, giáng Phạm Thập Ngộ đến nơi nào không tốt, lại muốn giáng đến Khâm Châu! Khâm Châu và Nghi Châu đều nằm ở Nghiễm Nam Tây Lộ, còn gần nhau như vậy.
Có câu thế nào ấy nhỉ, không sợ đối thủ giỏi như thần, chỉ sợ đồng đội ngu như heo.
Tôn thái hậu căn bản không cần đồng đội, dựa vào bản thân nàng, cũng đủ để Triệu Tông đánh ngã nàng.
Thấy Phạm Thập Ngộ cũng đã rời đi Đông Kinh Thành rồi, Triệu Tông biết đến lúc hắn phải ra trận, hắn chỉnh lại y bào, đến Bảo Từ Điện.
Từ lần trước, Tôn thái hậu rõ ràng đã cảnh giác hắn, Triệu Tông giả vờ hoàn toàn không biết gì, cười ngây thơ như bình thường: “Tông Nhi đến vấn an nương nương.”
Cuối cùng Tôn thái hậu cũng là cao thủ diễn kịch, mặc dù có cảnh giác, vẫn rất thân thương dìu hắn dậy, cũng kéo lại bên cạnh nói chuyện. Hai người hư tình giả ý quan tâm nhau một phen, Triệu Tông trực tiếp tiến vào đề tài chính: “Nương nương, kỳ thực Tông Nhi hôm nay đến đây, có chuyện muốn nhờ.”
Tôn thái hậu cười: “Tông Nhi lại yêu cầu gì nương nương? Ngươi là Hoàng đế nha, muốn làm cái gì, cứ việc làm là được.”
Triệu Tông hé miệng ngượng ngùng cười: “Tông Nhi kinh nghiệm ít, phải hỏi nương nương trước mới phải.”
“Thằng bé này, mau nói đi.”
“Mấy ngày nữa là Trung Thu, trong cung phải bày gia yến, Tông Nhi muốn mời cả Thừa Trung hầu vào cung.”
Thừa Trung hầu là nhà chồng của Triệu Thế Tình.
Tôn thái hậu không thích mấy cô con gái của Triệu Từ Đức, sau khi nghe xong khẽ cau mày, lại cười nói: “Đã là gia yến, cần gì phải mời gia đình Thừa Trung hầu?”
Triệu Tông cũng cười: “Dù sao cũng là nhà Thế Tình gả vào, Ngụy quận vương thúc đã lớn tuổi như vậy rồi, tất nhiên cũng muốn gặp cháu gái, Tông Nhi cũng suy nghĩ vì vương thúc thôi, nương nương cảm thấy thế nào?” Triệu Tông nói xong, ngẩng đầu nhìn Tôn thái hậu một cái.
Tôn thái hậu đến chết vẫn sĩ diện, hé miệng, hàm răng lại cắn thật chặt, cuối cùng cười gật gật đầu.
Triệu Tông đi rồi, Tôn thái hậu lập tức nói với Thanh Mính nói: “Truyền Tả, Hữu bộc xạ tiến cung! Truyền Yến quốc công tiến cung!”
Thanh Mính sững sờ, sắc trời đã tối, mặc dù truyền, cũng phải tới ngày mai mới có thể vào cung.
Mà Tôn thái hậu nhìn nàng chằm chằm, nàng cúi đầu, lập tức xuống truyền lệnh.
Tôn thái hậu lại cảm thấy trong lòng có một ngọn lửa, cháy hừng hực khiến nàng vô cùng khó chịu.
Vương cô cô có một điều nói đúng, Triệu Tông có không nhạy bén đi nữa, người sau lưng hắn ai ai cũng thông minh. Giữa nàng và Triệu Tông huyết thống mỏng manh, mà Ngụy quận vương cũng được, Triệu Tông Ninh cũng được, đều giống Triệu Tông, đều là người nhà họ Triệu, chảy xuôi dòng máu giống nhau.
Người nhà họ Triệu, vô tình, ích kỷ, tệ bạc nhất.
Cứ thế, Triệu Tông tất nhiên vẫn chỉ có thể nghe họ.
Là nàng bị hồ đồ rồi!
Thật sự coi chính mình nuôi lớn Triệu Tông, là có thể nuôi phế Triệu Tông cả đời.
Lúc Triệu Tông còn ở Bảo Từ Điện, Cát Tường từ bên ngoài trở về, bước chân cân bằng đi vào trắc điện.
Chờ thân hình cậu biến mất ở cửa điện, cậu đã nhanh chóng xông vào thư phòng, làm Triệu Thập Nhất đang vẽ tranh giật mình, hắn đang vẽ bức tranh tặng cho Triệu Tông. Hắn vẽ rất cẩn thận, đã gần một tháng còn chưa vẽ xong. Sinh nhật Triệu Tông gần đến, bây giờ mỗi ngày hắn đều đang nghĩ đến bức tranh này, bây giờ đã sắp thành công rồi.
Triệu Thập Nhất bất mãn ngẩng đầu lườm cậu một cái.
Đôi mắt Cát Tường sáng lấp lánh, nhìn hắn, nhỏ giọng nói: “Lang quân! Vương cô cô ra tay rồi!”
Sắc mặt Triệu Thập Nhất trở nên nghiêm túc.
Cát Tường đưa tay ra, cho Triệu Thập Nhất nhìn vật trong lòng bàn tay cậu: “Ngài xem.”
Triệu Tông cầm viên cẩu kỷ nho nhỏ trong lòng bàn tay Cát Lợi, hắn quan sát hồi lâu, vẫn không nhìn ra viên cẩu kỷ này có khác biệt gì.
Nói cứng thì lại không phải, mà trong phòng đốt rất nhiều nến, ánh nến chiếu lên viên cẩu kỷ dường như cũng đỏ hơn cẩu kỷ bình thường.
Triệu Tông nhìn hồi lâu, để viên cẩu kỷ này lên lòng bàn tay Cát Lợi.
“Cho Cát Tường có bao nhiêu vật này?”
“Tiểu nhân thừa dịp hắn đi gác đêm, vào phòng hắn tìm, hắn giấu trong bao gối! Giấu đầy một túi tiền!” Cát Lợi cũng có chút hưng phấn, cuối cùng bị cậu bắt lấy điểm sai của Cát Tường. Cậu là một tên ngốc to con, thị lực lại vô cùng tốt, ban đêm lúc cậu tìm bồ câu chưa bay trở về, đi ngang phòng Cát Tường, xuyên qua cửa sổ tình cờ thấy bóng Cát Tường khom lưng ngồi bên giường. Cậu đã cảm thấy Cát Tường đang phối độc trên giường, khó trách cậu luôn không tìm được!
Chờ Cát Tường đi gác đêm, cậu cẩn thận tìm kiếm từng chút, cuối cùng cũng tìm được một túi cẩu kỷ trong bao gối.
Đồ nhỏ như cẩu kỷ, chứa đầy một túi tiền, đã là rất nhiều.
Triệu Tông suy tư một lát, nói với Cát Lợi: “Tối nay ngươi gác đêm ở chỗ trẫm, sáng mai đến Ngự Dược Cục gọi Bạch ngự y đến, nói trẫm bị bệnh.”
“Dạ?” Cát Lợi đần độn há mồm.
“Ngày mai nếu có người hỏi ngươi tại sao lại ở trong nội thất của trẫm, ngươi cứ nói, trẫm kêu ngươi tới hỏi chuyện của tiểu lang quân.”
“Vâng!” Cát Lợi nghĩ không ra, bèn không nghĩ nữa, thành thật trả lời.
“Việc về cẩu kỷ, trẫm biết ngươi biết, đến Nhiễm Đào và Phúc Lộc cũng không được nói.”
“Vâng!”
“Cát Tường có tâm tư khác, ở trắc điện ngươi quan sát nhiều một chút, đừng để hắn tổn thương tiểu lang quân. Đặc biệt là đồ ăn, miễn là Cát Tường trình lên, ngươi phải đặc biệt chú ý.” Triệu Tông lại dặn dò.
“Vâng! Tiểu nhân đã biết!”
“Đem nước đến, trẫm rửa tay.”
Cát Lợi cẩn thận dùng khăn gói kỹ viên cẩu kỷ, Triệu Tông nhận lấy, đặt bên gối.
Cát Lợi đứng dậy đi lấy nước và khăn vải đến, hầu hạ Triệu Tông rửa sạch tay, cũng kéo rèm cho hắn.
Cậu thì tinh thần phấn chấn đứng trong một góc phòng, chờ trời sáng.
Triệu Tông mất thật lâu cũng không thể ngủ.
Mặc dù không biết cẩu kỷ rốt cuộc có tác dụng gì, nhưng tất nhiên không là đồ tốt.
Mà Cát Tường tất nhiên cũng không phải kẻ chủ mưu, cậu chỉ nghe lệnh lệnh làm việc, Cát Tường nghe theo ai? Cố tình Cát Tường rất thông minh, bây giờ cậu hay đến Ngự Dược Cục, thường giao thiệp với các ngự y, cung nữ, cũng thật sự tìm không ra người kết nối với cậu rốt cuộc là ai.
Nghĩ đi nghĩ lại, Triệu Tông bèn cười tự giễu.
Từ khi Cát Tường xuất hiện trước mặt hắn, đến sau này cậu theo ngự y đến Ngự Dược Cục, chuỗi sự kiện này, sợ rằng đã sắp đặt từ trước. Bây giờ, mặc dù hắn biết Cát Tường khả nghi, trong thời gian ngắn thật sự không tìm ra căn nguyên.
Uổng cho hắn tự xưng là cơ trí, lại bị một tiểu thái giám lừa.
Có thể thấy người có lúc trông càng nhanh nhẹn, càng thành thật, thì càng trong ngoài bất nhất.
May là, tình hình trước mắt, Cát Tường chẳng qua chỉ hướng đến hắn.
Thân là Hoàng đế, Triệu Tông không thể có món ăn mình thích, mặc dù hắn thật sự có món yêu thích, cũng chỉ có Nhiễm Đào và Phúc Lộc biết.
Cố tình từ Lập Thu đến nay, hắn thường uống canh thịt dê, Liêu quốc còn đặc biệt tiến cống rất nhiều dê, trong cung người người đều biết, việc này giấu không được.
Lúc hầm canh thịt dê, hoàng kỳ và cẩu kỷ ắt không thể thiếu, chắc chắn là vì vậy, những người này mới đánh chủ ý lên cẩu kỷ. Ai có thể nghĩ đến cẩu kỷ còn có thể làm độc dược? Triệu Tông lại không nghĩ tới, nếu cẩu kỷ này có vấn đề, hắn giả bệnh, phỏng chừng cũng có thể thỏa mãn kẻ có lòng hại người trong bóng tối.
Thừa dịp chúng thỏa mãn, cũng thả lỏng cảnh giác rồi, hắn cũng tiện kéo người giật dây ra.
Đồng thời lần này, trực giác và tiềm thức đều nói cho hắn biết, việc này không phải Tôn thái hậu làm.
Tôn thái hậu nếu muốn hắn chết, đã sớm giết hắn rồi.
Lúc đăng cơ hắn ngất xỉu, cùng ở chung một phòng với Tôn thái hậu. Kỳ thực sau đó hắn đã sớm tỉnh rồi, chỉ là chưa tỉnh hẳn. Khi đó vóc dáng của hắn cũng chưa trưởng thành, so với lần đầu nhìn thấy Triệu Thập Nhất còn gầy yếu hơn, Tôn thái hậu chỉ cần nhẹ nhàng bóp cổ hắn, trên đời này đã không còn Triệu Tông, cũng chẳng có Triệu Tông Bảo.
Mà Tôn thái hậu không có.
Cho nên đối với Tôn thái hậu, tình cảm của Triệu Tông luôn có chút phức tạp.
Ngày hôm sau, đầu giờ Mão, trời còn chưa sáng, trong nội thất Phúc Ninh Điện đột nhiên sáng ánh nến.
Một tiểu thái giám lạ mặt vội vàng từ chính điện chạy ra, chấn động bốn tiểu hoàng môn gác đêm ngoài hành lang, họ còn chưa kịp hỏi một câu, vị tiểu thái giám này đã phóng ra ngoài Phúc Ninh Điện rồi. Bốn tiểu hoàng môn kinh hãi, trong đó hai người chia nhau đi gọi Phúc Lộc và Nhiễm Đào, hai người còn lại nhanh chóng chạy vào trong điện.
Sau đó, trong Phúc Ninh Điện hoảng loạn.
Chỉ vì bệ hạ ngã bệnh.
Triệu Tông một đêm không ngủ, hắn thật sự ngủ không được, vẫn luôn suy nghĩ sự việc.
Nghĩ đi nghĩ lại liền đến đầu giờ Mão, thân thể hắn không chịu nổi, lần này lại hay, trông như bị bệnh thật. Sắc mặt trắng bệch, đôi môi thâm tím, hai mắt vô thần, nằm trên giường, Triệu Tông còn tận lực làm ra bộ dạng cuộc đời không còn gì lưu luyến.
Nhiễm Đào đi vào, nhìn thấy dáng vẻ ấy của hắn, lập tức hoa mắt, suýt không đứng vững, nhờ có hai cũng nữ phía sau đỡ lấy nàng. Nước mắt trong mắt Phúc Lộc nhanh chóng rơi xuống, hắn đưa tay lau mạnh nước mắt, xoay người chạy ra ngoài.
Nhiễm Đào biết hắn cũng muốn đến Ngự Dược Cục, nàng hít vào một hơi, trấn định lại, bắt đầu chỉ huy cung nữ và thái giám đi lấy canh sâm, nước nóng và khăn vải. Nàng cẩn thận dùng khăn vải nhúng vào nước nóng, lại lau mặt cho Triệu Tông, mặc dù như vậy, sắc mặt Triệu Tông cũng không thay đổi.
“Bệ hạ, ngự y sẽ tới nhanh thôi.” Nhiễm Đào nhỏ giọng nói.
Triệu Tông nhìn hình dáng ấy của nàng, lại có chút đau lòng, nhưng lần này hắn cũng lừa luôn Nhiễm Đào. Thật ra hắn có sức nói chuyện, lúc này cũng chỉ có thể hé miệng kéo ra một nụ cười suy yếu với Nhiễm Đào.
Nhiễm Đào không đành lòng quay đầu đi, hốc mắt thoáng chốc biến đỏ, nàng đưa tay lau nước mắt ở khóe mắt, quay đầu lại cười với Triệu Tông: “Bệ hạ yên tâm, không có chuyện gì, một chút chuyện cũng không có.”
Triệu Tông suýt bị lời nàng nói làm bật khóc.
Hồi nhỏ, sức khỏe hắn vô cùng không tốn, bộ dáng lúc đó còn dọa người hơn hiện tại hắn giả bệnh, Nhiễm Đào cũng dỗ hắn như vậy, tựa hồ nói thế, sức khỏe có thể tốt lên. Khi đó cũng không có Phúc Lộc, chỉ có Nhiễm Đào.
Đã nhiều năm, Nhiễm Đào chưa từng nói với hắn câu như vậy.
Hắn không nhìn thấy mặt của mình, lại biết chắc là vô cùng đáng sợ, lần trước từ ngoài cung trở về, bị người dìu xuống xe ngựa, Nhiễm Đào không có một tí hốt hoảng. Lúc này Nhiễm Đào lại trực tiếp bật khóc.
Hắn thầm thở dài, không có một tiếng động nói với Nhiễm Đào: “Không có chuyện gì.”
Nhiễm Đào nhịn nước mắt, dùng muỗng nhỏ đút nước ấm vào miệng hắn.
Cũng may Bạch ngự y rất nhanh đã chạy tới, đi thẳng đến đây, trên trán đều là mồ hôi, hắn cũng không kịp lau. Tiến lên nhìn Triệu Tông, vừa nhìn Triệu Tông, trong lòng hắn “lộp bộp”. Lần trước hắn bắt mạch cho bệ hạ, rõ ràng còn bình thường khỏe mạnh mà, sao hôm nay khí sắc lại kém như vậy.
Hắn đưa tay bắt mạch Triệu Tông, cơ thể chặn lại tầm mắt của mọi người, chờ hắn bắt được mạch của bệ hạ rồi, trong lòng lần thứ hai “lộp bộp”.
Tất cả vẫn bình thường mà!
Ngoại trừ khí sắc kém một chút, thân thể vẫn chỉ hư một chút, còn lại đều không đáng ngại!
Hắn cả gan nhìn bệ hạ, ở nơi người khác không nhìn thấy, Triệu Tông sâu kín mỉm cười với hắn.
Sau lưng vị Bạch ngự y này lập tức ra mất lớp mồ hôi.
Hắn thầm nghĩ, may mà hán bỏ chỗ tối theo chỗ sáng, đúng lúc tạo mối quan hệ với người của Phúc Ninh Điện.
May quá! May quá!