Phúc Ninh Điện

Chương 46




Người đến là Triệu Thập Nhất, hắn vòng qua cách song, đi tới.

Triệu Thập Nhất ở lại lâu trong điện, mọi người từ lâu coi hắn thành người trong Phúc Ninh Điện rồi, bệ hạ còn sủng hắn nữa. Ngay cả nội thất cũng cho hắn tiến vào, tất nhiên cũng không có cung nữ thông báo trước.

Triệu Tông ngoái đầu nhìn hắn, hắn có hơi buồn ngủ, khép nửa đôi mắt.

Triệu Thập Nhất thầm nghĩ, dù gì cũng mệt nhọc.

Triệu Tông hỏi hắn: “Sao không đi ngủ trưa?” Vì buồn ngủ, giọng Triệu Tông có chút mềm mại.

Triệu Thập Nhất hiếm có khi nghe lời, cũng không có bất mãn gì, hắn ngồi lên tháp trước mặt Triệu Tông, tiếp tục xem Phúc Lộc chải đầu cho Triệu Tông.

Triệu Tông phất tay: “Ngươi đi xuống đi, trẫm nói chuyện với Tiểu Thập Nhất.”

“Vâng, khi nào bệ hạ muốn nghỉ ngơi, hãy gọi tiểu nhân tiến vào.”

Triệu Tông gật đầu, Phúc Lộc bưng triều phục trịnh trọng trong tay, đi ra nội thất.

Trong nội thất chỉ còn hai người họ, Triệu Tông vẫn ngồi trên ghế, buồn ngủ đến mức không muốn cử động. Hắn dùng khuỷu tay chống mặt bàn, bàn tay chống má, lại nhìn Triệu Thập Nhất ngồi trên tháp. Nhìn như thế, lại cảm thấy Triệu Thập Nhất có gì đó không đúng, bắn bạn nhỏ này lại bỗng dưng né tránh!

Không đợi hắn ngẫm nghĩ, Triệu Thập Nhất lại từ trên tháp đứng dậy, ngồi đối diện hắn, cũng đưa tay kéo tay còn lại không chống má của hắn.

Triệu Tông một buồn ngủ cả người vô lực, bàn tay cũng rất mềm mại, hắn nheo mắt, cúi đầu nhìn Triệu Thập Nhất viết chữ.

Triệu Thập Nhất viết hai chữ “Thục phi”.

Triệu Tông biết hai người họ ngày hôm nay gặp nhau, hắn gật đầu: “Nàng làm sao?”

Triệu Thập Nhất lại viết: Mỹ mạo.

Đôi mắt nheo phân nửa của Triệu Tông lập tức mở ra, chẳng lẽ tiểu tử này coi trọng Tiễn thục phi! Hắn mới bao nhiêu tuổi đâu! Có tiểu lang quân mới mười một tuổi nào, lại biết khen tiểu nương tử mỹ mạo?

Triệu Thập Nhất còn muốn viết hai chữ “Phúc khí”, hắn hiếm khi muốn trêu chọc Triệu Tông.

Cố tình Triệu Tông cho rằng hắn còn nhỏ đã học đòi thói xấu, hắn trực tiếp thu tay về, mặt nghiêm túc, nói với Triệu Thập Nhất: “Đừng giả vờ nữa.”

Vừa nghe vậy, Triệu Thập Nhất bỗng nhiên có chút cứng ngắc. Câu này có ý gì? Triệu Tông vẫn luôn biết hắn đang giả vờ? Triệu Tông đang đùa hắn?!

Triệu Tông nghiêm túc nói: “Trẫm biết ngươi nghe hiểu lời nói, chỉ là không chịu nói thôi. Ngươi nghe cho rõ đây, ngươi mới bao nhiêu tuổi? Không cho nghĩ mấy thứ lung ta lung tung này!”

Mặt Triệu Thập Nhất lập tức đỏ lên.

Làm hại hắn tưởng mình bị lộ!

Còn nữa, Triệu Tông đang nói linh tinh cái gì đó?!

Kiếp trước hắn thu nhiều mỹ nữ vào Hậu cung như vậy, bận rộn như thế cũng không rảnh nhìn một cái nữa là, ai đâu lại để ý một Tiễn Nguyệt Mặc!

“Không thể học đòi thói xấu, ngươi phải học những điều tốt!” Triệu Tông còn đang giáo dục.

Triệu Thập Nhất tức giận cúi đầu, làm hại hắn có lòng tốt, không thèm ngủ trưa, đặc biệt đến khen phi tử của Triệu Tông.

Triệu Tông biết, ở thời đại này, các tiểu lang quân nhà quý tộc, đại khái mười hai mười ba tuổi đã có nha hoàn chỉ dẫn việc giường chiếu, đây là hiện tượng bình thường. Chỉ là hắn, nếu không phải sức khỏe thực sự không tốt, cùng với Tôn thái hậu không muốn để hắn tiếp xúc mấy cái đó, hắn cũng sớm có cung nữ dạy hắn “Đi ngủ”.

Nhưng hắn cho rằng, bé trai, không thể tiếp xúc chuyện này quá sớm, cuối cùng cũng không tốt cho thân thể.

Hắn chỉ thiệt thòi về mặt sức khỏe, bằng không đâu tới phiên Tôn thái hậu xen vào?

Triệu Thập Nhất từ nhỏ đã sống khổ, bây giờ vừa thấp vừa gầy, sao có thể đắm chìm trong chuyện này được.

Triệu Tông cũng hiếm khi nghiêm túc như vậy, Triệu Thập Nhất ngẩng đầu nhìn hắn thêm cái nữa, lại cảm thấy dáng vẻ nghiêm túc của Triệu Tông cũng rất doạ người đấy.

Triệu Tông đưa tay ấn trán hắn: “Trẫm biết ngươi đều nghe hiểu! Ngươi tự nói xem, có sai hay không?”

Triệu Thập Nhất nghiêng đầu ra sau, Triệu Tông nghiêng người về trước, lại ấn: “Ngươi còn lui ra sau, ngươi nói xem, ngươi có sai hay không?”

Triệu Thập Nhất không nhịn nổi, hắn không biết ngượng sao?! Nhưng hắn lại không thể hất tay Triệu Tông, chỉ có thể gật đầu.

“Biết mình không đúng, thì phải thay đổi! Chờ ngươi lớn lên, trẫm sẽ tứ hôn cho ngươi, trước lúc này, một chút ngươi cũng không được nghĩ bậy, có nghe hay không?”

Trong lòng Triệu Thập Nhất cảm thấy uất ức, nhưng Triệu Tông giận lên cũng có khí thế kỳ lạ, hắn chỉ là một “tên ngốc”, không thể làm gì khác hơn là cúi thấp đầu hơn.

“Bây giờ ngươi phải đọc nhiều sách, mấy quyển sách hôm nay trẫm cho ngươi, ngươi cũng phải đọc đàng hoàng.”

Triệu Thập Nhất bèn viết trong tay hắn: Bút ký.

“Chính là muốn ngươi đọc nhiều bút ký. Trước tiên ngươi phải hiểu rõ lãnh thổ dưới chân ngươi này, mới có thể càng khắc sâu nội dung trong sử sách.”

Đây lại là lần đầu tiên Triệu Thập Nhất nghe đến cách nói này, mặc dù hắn không cần thi khoa cử, kiếp trước lại thu nạp rất nhiều người đọc sách. Hắn biết, người đọc sách chú trọng chính thống nhất, từ nhỏ đã chăm đọc sử sách. Mấy thứ như bút ký, thơ từ, trong mắt họ đều chẳng ra gì.

Bây giờ hay rồi, Triệu Tông lại có ý như thế.

Hắn không cần thi khoa cử, lại càng không cần so sánh tài hoa với người khác, đọc bút ký thì đọc thôi, hắn còn vui vẻ tự tại.

Triệu Tông lại nói: “Trong đó có quyển 《Sơ Văn》 viết rất hay, tài hoa văn hoa của Hoàng Sơ, miêu tả vùng phong thổ Nghiễm Nam Tây Lộ đặc biệt tường tận, mà lại không khô khan. Ngươi phải đọc cho cẩn thận.”

Triệu Thập Nhất nghe đến tên Hoàng Sơ, trong lòng liền nhảy lên.

Triệu Tông thì hắn không trông cậy được, hắn chỉ nghĩ, chắc đây là Triệu Tông Ninh hoặc là ai đó kiến nghị? Nghe giải thích của Triệu Tông, hắn vô cùng coi trọng Hoàng Sơ, tất nhiên cũng muốn thu Hoàng Sơ về dưới trướng?

Triệu Thập Nhất không khỏi nhụt chí, sao người của hắn, đều bị Triệu Tông, hoặc là bị người sau lưng Triệu Tông coi trọng thế!

Một Tạ Văn Duệ, một Hoàng Sơ.

Nghĩ xong hắn liền an ủi mình, mà Triệu Tông nhiều lắm cũng sống hết năm nay thôi, đến lúc đó, những người kia vẫn là của hắn.

Nhưng như vậy, hắn không khỏi lại nghĩ đến sự thật Triệu Tông sắp chết.

Hắn lại có chút hoảng hốt.

Triệu Tông giáo dục một trận, có chút miệng khô, ấm trà trên bàn trà lại rỗng, hắn hướng ra ngoài gọi: “Phúc Lộc.”

“Vâng!” Phúc Lộc nhanh chóng chạy vào, “Bệ hạ?”

“Nước!”

“Vâng!” Phúc Lộc nhanh tay xách đến một bình nước ấm, lại rót cho Triệu Tông, hắn cũng định rót cho Triệu Thập Nhất.

Triệu Tông nói: “Đưa tiểu lang quân trở về đi, còn có thể nghỉ trưa.”

“Tiểu nhân đã biết.”

Triệu Tông uống nửa chung trà, nhìn về phía Triệu Thập Nhất: “Nhớ kỹ lời của trẫm chứ?”

Hắn có thể sủng Triệu Thập Nhất, nhưng tuyệt đối không thể dạy hư con nít.

Triệu Thập Nhất hoàn hồn từ trong hoảng hốt, gật gật đầu, không chờ Triệu Tông lên tiếng nữa, liền đứng dậy trực tiếp đi ra ngoài.

“Bệ hạ ——” Phúc Lộc kinh ngạc.

“Tính nết con nít ấy mà. Theo hắn đi.” Triệu Tông cũng biết, đứa nhóc không ngốc, dù gì cũng phải để ý mặt mũi, dạy bảo một trận, tất nhiên không thoải mái.

“Bệ hạ yên tâm, Trà Hỷ và Cát Tường đều ở bên ngoài.”

“Ừm.” Triệu Tông uống cạn nửa chung trà còn lại, mới đứng dậy, “Trẫm cũng ngủ một giấc.”

“Vâng.” Phúc Lộc hầu hạ hắn lên giường.

Triệu Thập Nhất nằm trên giường nhưng thủy chung ngủ không được, cố tình lúc hắn nghỉ trưa, nội thất bên trong lại không có người. Hắn lăn qua lăn lại trên giường, trong đầu đều là sườn mặt nghiêm túc giáo dục hắn vừa rồi của Triệu Tông. Hắn không khỏi nghĩ, khi nào Triệu Tông mới sừng sỏ đối mặt với Tôn thái hậu như thế, còn có ai dám coi thường hắn?

Đáng tiếc Triệu Tông chỉ có thể nghiêm mặt dạy bảo hắn!

Hắn lại nghĩ đến Tiễn Nguyệt Mặc, tiểu nương tử mỹ mạo lại thanh nhã như thế, vì sao Triệu Tông không giữ ở lại Phúc Ninh Điện? Sợ rằng buổi chiều nhất định sẽ triệu đến thị tẩm, hoặc là Triệu Tông muốn trực tiếp Lưu Các gì gì đó của Tiễn Nguyệt Mặc. Lúc Nhiễm Đào đưa Tiễn Nguyệt Mặc về, trong hành lang hắn nhìn thấy, các cung nữ ôm nhiều thứ tốt như vậy, vàng chói lọi, Triệu Tông hiển nhiên vô cùng yêu thích nàng.

Trong lúc hắn trái lo phải nghĩ, ngoài màn vọng tiếng Cát Tường.

“Lang quân, ngài đã ngủ chưa ạ?”

“Chưa.”

Cát Tường đưa tay vén màn, Triệu Thập Nhất chống giường ngồi dậy, hỏi: “Có việc gấp?”

“Lang quân, vừa mới tiểu nhân từ Ngự Dược Cục lĩnh dược liệu trở về, liền gặp Vương cô cô. Bà ta muốn đơn độc nói chuyện với tiểu nhân, nói mé hỏi thăm bệ hạ thích ăn cái gì.”

Nhiễm Đào trông Phúc Ninh Điện rất kỹ, cuối cùng Triệu Tông thích ăn cái gì, chỉ có nàng và Phúc Lộc biết. Đồ ăn của Triệu Tông cũng là Nhiễm Đào tự mình quan sát tại thiện phòng.

“Vậy ngươi nói thế nào?”

“Tiểu dựa theo ý lang quân.”

“Sau này bà ta nhất định sẽ trở lại tìm ngươi, ngươi cứ đọ sức với bà ta là được.”

“Vâng.”

Cát Tường nói xong điều nên nói, liền lùi ra.

Triệu Thập Nhất lại nghĩ tới lần trước Triệu Tông khóc, sau đó Cát Tường cũng từ chỗ Vương cô cô nghe được ngọn ngành. Đơn giản chỉ là Tôn thái hậu nói vài câu dỗ người, đồ ngốc Triệu Tông cảm động rồi khóc thôi.

Triệu Thập Nhất nhất thời có chút vô lực nằm ra sau, cuối cùng đến khi nào Triệu Tông mới khôn khéo một chút?

Cùng ngày, Triệu Thập Nhất vẫn luôn chờ Triệu Tông triệu Tiễn Nguyệt Mặc đến Phúc Ninh Điện, hoặc là trực tiếp đi tìm Tiễn Nguyệt Mặc.

Nhưng chính điện trước sau không động tĩnh, ban đêm, mãi đến khi hắn buồn ngủ không mở mắt nổi nữa, Triệu Tông vẫn không có động tĩnh gì mà ở tại chính điện.

Trước khi sắp ngủ, Triệu Thập Nhất còn nghĩ, đúng là lạ, một mỹ nhân như vậy ở trước mặt, Triệu Tông lại không hưởng dụng?

Nghĩ như vậy, hắn rơi vào mộng đẹp.

Việc Triệu Tông muốn phái sứ thần đi Liêu quốc, ở trên tiệc thầm nói với Lưu Hữu Khâm, lúc đó trong điện náo nhiệt, cũng không ai nghe được đối thoại của họ. Triệu Tông cũng không vội đi báo cho Tôn thái hậu, hắn muốn thân chính, nguỵ trang khờ khạo, cũng phải lấy ra thái độ, không thế cái gì cũng để Tôn thái hậu lo.

Mà Tôn thái hậu lại biết rất sớm.

Lúc Triệu Tông gặp sứ thần, nói chuyện cũng rất hay, trọng tâm chính là: Trẫm rất cảm kích các ngươi muốn ở lại tham gia lễ vạn thọ của trẫm, nhưng dù gì quốc chủ của các ngươi cũng nhớ mong các ngươi, đem quà tới cho chúng ta rồi, thì cút về sớm đi!

Mấy sứ thần này vốn định ở lại xem trò hay của Triệu Tông, thuận tiện gây xích mích quan hệ giữa hắn và Tôn thái hậu.

Mục đích đã đạt được, cũng tận mắt nhìn thấy vị Hoàng đế ốm yếu nổi tiếng gần xa rồi, trở về cũng có rất nhiều lời để nói với quốc chủ, đều rất hài lòng.

Tại Tử Thần Điện khách khí một hồi, tâng bốc hắn một phen, rồi dồn dập báo thời gian họ rời đi.

Mấy ngày nay, các sứ thần đã lục tục rời đi Đông Kinh rồi.

Cố tình Lưu Hữu Khâm, trước khi rời đi còn đặc biệt tiến cung bái kiến Tôn thái hậu, mới bái kiến, Tôn thái hậu đương nhiên cái gì đều đã hiểu.

Lưu Hữu Khâm gây xích mích xong, tinh thần sảng khoái, còn muốn đến Phúc Ninh Điện vấn an Triệu Tông.

Triệu Tông lại không ngốc, lười gặp gã, trực tiếp lệnh Phúc Lộc kêu gã đi.

Triệu Tông vốn tưởng rằng Tôn thái hậu muốn lập tức triệu hắn đến Bảo Từ Điện diễn kịch, không ngờ Tôn thái hậu lại chậm chạp không có hành động.

Hắn cũng không phải con giun trong bụng Tôn thái hậu, có thể đoán ra mỗi một suy nghĩ của Tôn thái hậu, hắn cũng có việc phải làm, liền quên việc này đi.

Tôn thái hậu như thường lệ chủ trì tiểu triều hội, cũng xử lý chính sự theo thường lệ, còn cho không ít người của nàng gia nhập đội ngũ sứ thần, Triệu Tông không có dị nghị. Hắn cũng có lời phải nói với Tạ Văn Duệ, mấy ngày nay, mỗi ngày đều triệu Tạ Văn Duệ tiến cung, bàn giao một vài công việc.

Chính là ngay lúc mấu chốt này, Tôn thái hậu đột nhiên ngã bệnh.

Lúc biết Tôn thái hậu bị bệnh, hắn đang dặn Tạ Văn Duệ đi Liêu quốc nhất định phải nhớ tìm dưa hấu, tinh tế giảng cho Tạ Văn Duệ hình dáng và màu sắc của dưa hấu, Nhiễm Đào đi tới cạnh cửa, nhẹ giọng nói: “Bệ hạ.”

“Chuyện gì? Đợi lát nữa lại nói.”

“Bệ hạ, Thái hậu ngã bệnh.”

“…” Triệu Tông sửng sốt, thiết nương tử* mà cũng bị bệnh? Hắn gặp sứ thần thôi mà, phái người đi sứ Liêu quốc thôi mà, khiến Tôn thái hậu đả kích lớn tới vậy? Vậy chờ hắn không để ý mặt mũi, trực tiếp thân chính, Tôn thái hậu không muốn sống luôn hở?

*Thiết nương tử: Người phụ nữ thép – mạnh mẽ và kiệt xuất

Tạ Văn Duệ ở lại, cũng hiểu chuyện. Hắn biết quan hệ vi diệu giữa bệ hạ và Tôn thái hậu, sau khi nghe xong liền đứng lên nói: “Bệ hạ, nếu như thế, thần về nhà trước. Ngày mai lại tiến cung vấn an bệ hạ.”

Triệu Tông cũng không ép ở lại, Tôn thái hậu bị bệnh, hắn nhất định phải đi.

Hắn gật đầu, lệnh Phúc Lộc tiễn Tạ Văn Duệ ra ngoài.