Ngày mùng chín tháng bảy, các phi tần chia ra vào Tuyết Lưu Các và Yên Minh Các ở.
Thục phi Tiễn Nguyệt Mặc vừa vào cung chính là một trong tứ phi, nhà mẹ đẻ lại có gia thế nhường ấy, rất sớm đã có tiểu thái giám ân cần đến giúp nàng khuân đồ. Cung nữ thiếp thân của nàng Phiêu Thư là do trong nhà mang đến, còn là bệ hạ đặc biệt ban ân, cho phép nàng đưa một vị nha hoàn vào cung. Các tiểu thái giám đón nàng vào Tuyết Lưu Các, Phiêu Thư cho mỗi người một tiểu hầu bao, bên trong là khối bạc vụn.
Các tiểu thái giám nhất thời cười đến thấy răng không thấy mắt, lời hay nói cả rổ mới chịu đi.
Chờ họ đi rồi, Tiễn Nguyệt Mặc thở phào nhẹ nhõm, cẩn thận ngồi lên ghế xa lạ, còn chưa kịp nói chuyện với thái giám, cung nữ trong cung.
Cung nữ trong Tuyết Lưu Các nguyên bản đang thu dọn lễ vật các nơi đưa tới, tiểu thái giám cũng đi lại chung quanh, nàng âm thầm nhìn.
Phiêu Thư rót chén nước ấm cho Tiễn Nguyệt Mặc, cầm lấy quạt tròn quạt cho nàng.
Một vị cung nữ đi tới, tay nâng một hộp gấm màu đỏ.
Tiễn Nguyệt Mặc không kịp uống nước, kinh ngạc nói: “Đây là?”
“Nương tử, chúng nô tỳ đang vì nương tử sắp xếp lại quà tặng các nơi đưa tới. Đây là của Quận chúa phủ đưa tới.”
Triều đại kiến quốc gần một trăm năm, chỉ có một vị quận chúa có Quận chúa phủ riêng như vậy.
Tiễn Nguyệt Mặc lập tức thả chung trà xuống, đưa tay nói: “Ta xem thử ——” Nói xong nàng liền sững sờ, thu tay về, ngồi đoan chính, lại nói, “Bản vị* xem thử.” Thế này mới có mấy phần bộ dáng của Thục phi nương tử.
*Bản vị: Ý nghĩa tương tự bản cung
Tiểu cung nữ mở hộp gấm ra, dù là Tiễn Nguyệt Mặc cũng không khỏi muốn kinh ngạc thốt lên.
Trong hộp là một bộ trang sức đầy đủ.
Tiễn Nguyệt Mặc là tiểu thư khuê các, cũng không phải lại kiểu nương tử bình thường chưa từng thấy đồ đẹp. Chỉ là bộ trang sức này tổng cộng có ba mươi sáu món, toàn bộ đều là hình hoa sen chế từ vàng nguyên chất, trên nhụy hoa đều nạm hồng bảo chất lượng cực tốt. Đặc biệt là đỉnh cây trâm kia, hồng bảo khảm nạm bên trong, còn có đồng tiền to nhỏ.
(Vì họ Tiễn có nghĩa là tiền)
Ngay khi mở hộp ra, chỉ thấy vàng chói lọi, rồi lại là đóa hoa không tầm thường.
Tiễn Nguyệt Mặc là một người tính tình thanh nhã, trong hộp nữ trang nhà mình cũng có trang sức hoa lệ, lại chưa đeo lên người.
Mà dù vậy, nàng cũng chưa từng thấy trang sức như vậy.
Mặc dù nàng thanh nhã, nàng cũng là tiểu nữ nương mới mười sáu tuổi thích chưng diện, không thể không thích trang sức tinh xảo như vậy.
Nàng không khỏi có chút kinh hoảng, vì sao quận chúa phải làm như vậy?
Quà này, tặng Hoàng hậu cũng đủ.
Triệu Tông Ninh có rất nhiều đồ tốt, mà phi tần cấp bậc cao nhất trong cung hiện tại, chính là nữ nhi của Tiễn Thương. Huống hồ nàng từng có duyên gặp Tiễn Nguyệt Mặc mấy lần, nàng cảm thấy Tiễn Nguyệt Mặc mặc dù văn nhã, không chơi chung với nàng được, cũng là tiểu nương tử hiếm thấy khiến nàng yêu thích.
Vì ca ca, cũng vì phần nhãn duyên này, nên nàng tặng đại lễ.
Huống hồ, đại lễ như thế này, với Bảo Ninh quận chúa mà nói, cũng chẳng hề gì.
Rốt cuộc đến ngày lành nạp phi, Triệu Tông Ninh đặc biệt từ ngoài cung đưa quà cưới vào cung tặng Triệu Tông.
Triệu Tông dở khóc dở cười đọc nội dung trong giấy hoa tiên phủ trên quà cưới, là em gái ngoan của hắn tự tay viết lời chúc phúc.
Ngày đầu tiên phi tần tiến cung, mọi người đều chờ xem Triệu Tông muốn triệu ai thị tẩm.
Kết quả là, ai hắn cũng không triệu.
Tôn thái hậu khó hiểu thở phào nhẹ nhõm.
Ngày thứ hai, mọi người vẫn chờ xem Triệu Tông muốn triệu ai thị tẩm.
Kết quả là, hắn vẫn như cũ ai cũng không triệu.
Ngày thứ bảy, hắn không triệu.
Ngày thứ tám, hắn vẫn không triệu.
Cơn nóng nảy của Tôn thái hậu cuối cùng dâng lên, rốt cuộc không hạ xuống được.
Nàng chưa bao giờ cho Triệu Tông cung nữ chỉ dẫn việc đời, Triệu Tông mười sáu tuổi rồi cũng chưa từng thân cận với bất kỳ nữ nương nào. Nàng vốn cố ý, nàng không muốn Triệu Tông lưu lại người thừa kế ruột thịt của hắn nhưng không có quan hệ với Tôn gia, nói như vậy, mặc dù Triệu Tông chết rồi, vẫn có một vị tân đế danh chính ngôn thuận khác.
Vừa vặn sức khỏe Triệu Tông cũng không tốt, nàng có lý do đúng đắn.
Nhưng khi Triệu Tông thật sự không triệu phi tần thị tẩm, nàng lại cảm thấy bất an.
Gần đây trong đầu nàng đều có tiểu nhân đánh nhau, cứ do dự giữa giết và không giết rất nhiều.
Ngày thứ chín nạp phi, là mười tám tháng bảy, ngày chính thức làm lễ sắc phong.
Trong cung tạm thời không có Hoàng hậu, liền do Thục phi Tiễn Nguyệt Mặc dẫn đầu ba vị mỹ nhân còn lại cùng hành lễ ở Văn Đức Điện.
Xong lễ, lĩnh ấn, các nàng liền đến Bảo Từ Điện.
Tôn thái hậu quan sát tỉ mỉ Tiễn Nguyệt Mặc, đúng là vô cùng mỹ mạo, còn là loại mỹ mạo thanh thanh nhã nhã, giống như đóa hoa sen trắng đầu tiên vừa chớm nở trong hồ ở hậu uyển vào sáng sớm, cũng giống luồng gió mát đầu tiên vào mùa hè, nàng nhìn cũng yêu thích nữa. Mỹ mạo như vậy, Triệu Tông khổ cực cầu đến, vì sao không triệu đến thị tẩm chứ?
Trong lúc suy tư, các tiểu cung nữ dâng trà thơm.
Tôn thái hậu cùng Vương cô cô liếc mắt nhìn nhau, Vương cô cô khẽ gật đầu, Tôn thái hậu mặt mỉm cười, bình tĩnh nhìn bốn vị phi tần uống chung trà kia.
Trái tim dâng lên của Tôn thái hậu cuối cùng cũng hạ xuống.
Mặc dù thị tẩm, nàng cũng không sợ.
Dù gì cũng không sinh con được.
Vừa không cần lo lắng chuyện có con, Tôn thái hậu không tiện đi hỏi Triệu Tông về chuyện này, liền gọi người của Thượng Tẩm Cục đến dạy dỗ một trận.
*Thượng Tẩm Cục: Quản lý long sàn, giường đệm rèm trướng, đồ vật nội thất, thứ tự phi tần tiến ngự
Người của Thượng Tẩm Cục bị rầy la một trận, không thể làm gì khác hơn là lại đến Phúc Ninh Điện. Phúc Lộc vừa thấy người của Thượng Tẩm Cục, liền biết họ đến vì chuyện gì. Theo hắn thấy, hắn kỳ thực cũng có chút bận tâm, cũng đã nhiều ngày như thế rồi, sao một phi tần mà bệ hạ cũng không triệu đến vậy.
Sử thiên của Thượng Tẩm Cục mặt mày khổ sở nói với Phúc Lộc: “Phúc đại quan, Thái hậu nương nương cũng lo âu cho bệ hạ đó.”
(Sử thiên có vẻ là một chức quan, không tìm thấy thông tin chức quan về từ này)
Phúc Lộc hiểu ý của hắn, mặc dù nghe hắn nhắc tới Tôn thái hậu, có chút xem thường, quả thật cũng lo lắng về việc này, nhân tiện nói: “Ta sẽ nhắc tới việc này trước mặt bệ hạ.”
“Ôi, vậy thì đúng là không thể tốt hơn rồi!” Sử thiên khoa trương hành lễ với Phúc Lộc, “Nhờ có Phúc đại quan!”
Phúc Lộc cười cười, cũng không nói gì thêm.
Sau khi Sử thiên đi rồi, Phúc Lộc đến nói chuyện với Nhiễm Đào.
Nhiễm Đào đứng ở ngoài điện, thấy hắn đi tới, hỏi: “Sử thiên đi rồi?”
“Vâng.”
“Bệ hạ đang ở bên trong nói chuyện với lục lang quân kìa.”
“Nhiễm Đào tỷ tỷ, tỷ nói xem chuyện này ——” Phúc Lộc cũng không quyết định chắc chắn được.
“Đệ cũng bị hồ đồ thật rồi, ngày mai là ngày gì?!” Nhiễm Đào đều muốn đưa tay ấn trán của hắn.
Trong đầu Phúc Lộc tỉnh táo lại, ngày mai là ngày bệ hạ gặp sứ thần nha!
“Lúc này, bệ hạ đâu có rảnh mà ghi nhớ những chuyện khác?”
“Là đệ hồ đồ, đệ bị hồ đồ rồi!”
“Tỷ biết đệ cũng lo lắng cho bệ hạ, mà bốn vị nương tử đều đang ở trong cung, đệ gấp cái gì?”
“Phải phải phải!”
Nhiễm Đào còn muốn nói thêm nữa, đã có tiểu thái giám canh cửa từ đằng xa đi tới, đứng ở dưới bậc thang, bẩm: “Nhiễm Đào tỷ tỷ, Phúc đại quan, Tiễn tướng công cầu kiến bệ hạ.”
Triệu Tông nghe nói Tiễn Thương đến, lập tức kêu người mới gã vào.
Tạ Văn Duệ đứng lên nói: “Bệ hạ, thần xin cáo lui.”
“Ngươi ở lại.”
Trong lúc Tạ Văn Duệ sững sờ, Tiễn Thương đã đi vào rồi, gã mặc triều phục, vừa tiến đến, liền muốn quỳ xuống. Phúc Lộc không ngăn cản, Tiễn Thương quỳ xuống, hành một đại lễ, đọc “Vạn tuế”.
Triệu Tông cười: “Tiễn đại nhân thật xa cách với trẫm quá.”
“Thần không dám, chỉ là lần đầu tiên được bệ hạ triệu kiến, trong lòng cảm kích.”
Tiễn Thương xác thực rất biết cách nói chuyện, Triệu Tông kêu đứng dậy, gã mới đứng dậy.
Tiễn Nguyệt Mặc mỹ mạo, cha của nàng Tiễn Thương cũng có bề ngoài đường đường. Nếu quay ngược về hai mươi năm trước, đó cũng là một vị thiếu niên lang anh tuấn. Mặc dù bây giờ, Tiễn Thương có chòm râu, nhưng vẫn là mỹ trung niên.
Mà Triệu Tông cũng đang nhìn, mặc dù hắn là đoạn tụ, lại không thích loại hình này. Còn nữa ở thời đại này, ở trong hoàng cung, hắn chỉ muốn bảo mệnh, chỉ muốn có quyền lực, cái khác hắn không hề có hứng thú.
Tiễn Thương ngồi vào ghế bên phải, Nhiễm Đào tự dâng trà cho gã, gã nói cám ơn.
Triệu Tông chỉ về Tạ Văn Duệ, giới thiệu: “Vị này chính là Tạ Văn Duệ, lục lang quân của nhà Vũ An hầu.”
Hai người tự nhiên liền bắt chuyện một phen.
Chờ lúc nên bắt chuyện cũng bắt chuyện xong hết rồi, Triệu Tông cũng không nói nhảm nữa, trực tiếp hỏi: “Không biết Tiễn đại nhân hôm nay tới, là vì chuyện gì?”
Tiễn Thương thấy Triệu Tông nói chuyện chẳng hề tránh Tạ Văn Duệ, liền biết đây là tâm phúc của bệ hạ, xem ra bệ hạ quả nhiên không ngu dại như người khác nói. Gã ngồi, chắp tay với Triệu Tông: “Bệ hạ, ngày mai chính là ngày sứ thần các quốc gia yết kiến, không biết bệ hạ có cần sai bảo người làm việc không, thần nguyện lĩnh việc.”
Triệu Tông cho rằng hôm ấy Tiễn Thương nói muốn cùng hắn gặp sứ thần cũng chỉ là nể mặt thôi, cũng không ngờ gã lại đến thật.
Nếu Tiễn Thương có ý định tìm hắn nương tựa, hắn tự nhiên sẽ không cự tuyệt, liền đơn giản hỏi gã: “Tiễn đại nhân nói lúc trước đã từng đến Liêu quốc, không biết Tiễn đại nhân có phát hiện gì không?”
Tiễn Thương suy tư một chút, nghiêm túc nói: “Bệ hạ, thần từng đi hai lần. Lần đầu tiên là khi thần còn trẻ, xuất môn du lịch thôi. Lần thứ hai, là khi Tiên đế trị vì, đi cùng sứ thần Đại Tống ta.”
“Liêu quốc cảnh vật thế nào?”
“Liêu quốc khác Đại Tống ta, người Liêu quốc hiếu chiến, cảnh nội rộng rãi, nam nữ đều biết cưỡi ngựa, mà chỉ dùng súc vật nhiều ít để bàn luận giàu nghèo. Quý tộc Liêu quốc cực thích săn bắn, đặc biệt là thiên nga, còn thích nuôi chim ưng được gọi là ‘Hải Đông Thanh’.”
*Hải Đông Thanh: Đồ đằng tối cao của dân tộc Mãn, là loài chim bay cao nhất cũng nhanh nhất trên thế giới, trong truyền thuyết nói rằng mười vạn con thần ưng mới có một Hải Đông Thanh, rất cao quý với người Mãn
Triệu Tông gật đầu, những thứ này đều là thường thức, hắn muốn nghe mấy thứ khác.
Tiễn Thương cũng không làm hắn thất vọng, lại nói: “Bệ hạ có chỗ không biết, mười năm nay, cảnh nội Liêu quốc bỗng dưng xuất hiện một dân tộc gọi là ‘Nữ Chân’.”
Triệu Tông trong lòng hơi động, Nữ Chân vốn phải một trăm năm nữa mới xuất hiện, vậy mà lúc này đã xuất hiện rồi. Hắn ngẩng đầu nhìn Tiễn Thương: “Tiễn đại nhân làm sao biết được?”
“Thần bất tài, lần trước đi sứ Liêu quốc, ở địa phương kết giao với mấy vị bằng hữu.” Tiễn Thương “Ha ha” cười.
Triệu Tông cũng cười, nhân tài nha, đi hai lần, mà đã có mật thám ở Liêu quốc rồi, còn đem sự việc của mật thám nói cho hắn biết.
Hắn hỏi lại: “Mấy vị bằng hữu kia của Tiễn đại nhân nói như thế nào về ‘Nữ Chân’ này?”
“Bệ hạ, người Nữ Chân hung hãn vượt qua người Khiết Đan, mười năm nay lan tràn cấp tốc, tựa như kiến quốc vậy, chỉ là Hoàng đế Liêu quốc chán ghét họ, không muốn chấp nhận Nữ Chân làm nước phụ thuộc của Liêu quốc.”
Triệu Tông cúi đầu cầm chung trà trên bàn lên, âm thầm suy nghĩ.
Tiễn Thương lại nói: “Người Nữ Chân không có chỗ ở cố định, chinh chiến khắp nơi, rất nhiều thôn xóm ở Tây Bắc Liêu quốc suốt ngày run như cầy sấy.”
“Theo ý Tiễn tướng, Nữ Chân quả thật hung tàn đến vậy?”
Tiễn Thương mỉm cười: “Bệ hạ, dùng góc nhìn của thần, sở dĩ Liêu quốc kéo dài đến lúc này còn không muốn trở về, xác định có nguyên nhân.”
“Đại nhân cảm thấy là nguyên nhân gì?”
“Người Nữ Chân nóng lòng kiến quốc, nhưng không có thực lực đối kháng chính diện với Liêu quốc, nhưng quấy rối ở cảnh nội Tây Bắc Liêu quốc cũng đã đủ. Liêu và Nữ Chân tương ứng một mạch, đều là dân tộc du mục, người Nữ Chân hung hãn phi thường, Liêu quốc từ sau trận chiến lần trước với Đại Tống ta, cũng đang nghỉ ngơi hồi sức, họ không dám trực tiếp đối kháng với Nữ Chân.”
“Ý của đại nhân là, sứ thần Liêu quốc có ý cầu viện Đại Tống ta?”
“Mặc dù bệ hạ còn chưa thân chính, chuyện phái binh thì chỉ cần bệ hạ gật đầu là được.”
Giả như Nữ Chân ở cảnh nội Liêu quốc quả thật hung hăng đến thế, lời Tiễn Thương nói cũng có mấy phần mang tính tham khảo.
Triệu Tông cười hỏi: “Nếu như ngày mai sứ thần Liêu quốc xác thực có lòng cầu viện trẫm, Tiễn tướng cảm thấy biện pháp nào mới là thoả đáng nhất?”
“Thoả đáng thì không dám, nhưng theo thần thấy, Nữ Chân chưa có thành tựu, nếu như trợ giúp Liêu quốc tiêu diệt, không chỉ mất đi một uy hiếp, người Liêu quốc ắt phải cảm kích bệ hạ cùng Đại Tống ta. Lương thực và tiền bạc của Liêu quốc đều túng thiếu, sứ thần nước họ nếu thật sự yêu cầu Đại Tống ta trợ giúp, thì cũng không cần phái binh, chỉ cần cho họ tiền và lương là được.”
“Ồ? Vậy họ lấy cái gì để đổi với tiền và lương của Đại Tống?”
Tiễn Thương ngẩng đầu cười: “Ngựa. Xem đây là điều kiện, nếu Liêu quốc thắng, ngựa mà người Nữ Chân nuôi, cũng nên chia cho Đại Tống ta ít nhất năm phần.”
Triệu Tông cũng cười, Tiễn Thương này xác thực có chút hay ho, trông thì nho nhã vô cùng, nhưng cũng là một người chủ động xuất kích hiếm thấy.