Phúc Ninh Điện

Chương 39




Triệu Thập Nhất ngồi trong chính điện của Phúc Ninh Điện dùng tảo thiện, Trà Hỷ ở một bên lẳng lặng hầu hạ hắn, giúp hắn gắp bánh bao nhồi thịt vịt mà hắn thích ăn vào đĩa nhỏ.

Triệu Tông uống thuốc, buồn ngủ kéo tới, liền ngủ.

Bên tai của hắn vẫn là câu nói vừa rồi của Triệu Tông: “Tên của ngươi đặt rất đẹp, đồng âm với tên trẫm, mặc dù phạm vào tục danh, nhưng trẫm không cần ngươi đổi tên, trẫm rất vui lòng cho phép ngươi tiếp tục dùng tên này. Tông, tảng đá, cứng rắn, kiên cường, cũng không dễ dàng bị lơ là.”

Triệu Tông vỗ vỗ mu bàn tay của hắn, nhẹ giọng nói với hắn: “Triệu Thế Tông, mau mau lớn lên đi.”

Lần đầu tiên Triệu Tông trịnh trọng gọi tên hắn như vậy.

Không phải Tiểu Thập Nhất, không phải Triệu Thập Nhất, mà là Triệu Thế Tông.

Hắn cũng muốn mau mau lớn lên, hắn hận thời gian không thể trôi qua cực nhanh, hắn hận không thể cầm ngự bảo trong tay, hận không thể đâm chết mỗi một người hắn ghét.

Nhưng nếu hắn lớn rồi, khi ngự bảo thật sự trong tay rồi, Triệu Tông… liền chết rồi.

Lần đầu tiên, lòng hắn sinh ra một chút hoang mang.

Nói xong câu đó, Triệu Tông liền kêu Nhiễm Đào đi vào, Nhiễm Đào hầu hạ hắn tiếp tục ngủ.

Hắn lại ngồi ở gian ngoài một mình dùng tảo thiện, trên người cũng đã dính mùi thuốc thật nồng trong nội thất, thật lâu không tiêu tan.

Dùng hết tảo thiện, hắn xuyên qua hành lang về trắc điện, hắn hít mũi một cái, mùi thuốc tản đi rất nhiều.

Hắn đi đến trước điện, đột nhiên nghe có người sau lưng gọi hắn: “Tiểu lang quân!”

Là giọng của Cát Tường, hắn xoay người lại nhìn lại, chỉ thấy Cát Tường dẫn theo hai tiểu thái giám đi tới, hai tiểu thái giám cùng xách một cái lồng. Hắn không thể tin nhìn cái lồng kia, hai tiểu thái giám đặt lồng xuống đất, thông minh hành lễ: “Tiểu nhân gặp qua tiểu lang quân, tiểu lang quân vạn phúc!”

Triệu Thập Nhất cười thầm, hắn mà cũng xứng là “vạn phúc” cơ đấy.

Trà Hỷ cao hứng nói: “Nhanh như vậy đã tìm tới?”

Tiểu thái giám đáp: “Vị tỷ tỷ này, Thịnh đại quan của chúng tiểu nhân nghe nói bệ hạ tìm chim bồ câu cho tiểu lang quân, lập tức chọn hai mươi con xinh đẹp nhất đem đến! Tất cả đều là màu trắng!”

Chim bồ câu?

Trà Hỷ nói với Triệu Thập Nhất: “Tiểu lang quân! Xem thử chúng nó đi?”

Triệu Thập Nhất nhìn chằm chằm cái lồng khá lớn kia, bên trong quả thật là chim bồ câu đang đi tới đi lui, còn có thể kêu “chiêm chiếp”.

Hắn gật đầu.

Hai tiểu thái giám thấy hắn gật đầu, cười nói: “Được rồi! Tiểu lang quân ngài nhìn kỹ nha!”

Một người trong đó khom lưng mở cửa lồng ra, hai mươi con chim bồ câu tranh nhau từ trong cửa chui ra, thoáng chốc, chúng nó cùng vỗ cánh nhắm thẳng bầu trời bay đi.

Triệu Thập Nhất không khỏi ngẩng đầu, đang cuối hè, ánh nắng mặc dù đầy cũng không chói mắt, hắn híp mắt nhìn bầu trời trên đỉnh đầu bị lông trắng che khuất. Một đám bồ câu trắng kêu vang bay từng vòng trên bầu trời, phảng phất như đã hòa thành một thể với mây trắng, cuối cùng đậu trên nóc nhà, cơ hồ đứng thành một hàng.

“Thực sự rất đẹp!” Trà Hỷ ngẩng đầu, liên thanh tán thưởng.

Tiểu cung nữ khác nghe thấy âm thanh, cũng dồn dập tò mò đi ra xem.

Triệu Thập Nhất nhìn nóc nhà.

Hai mươi con chim bồ câu, thanh thản đậu trên nóc nhà, rồi lại vừa vặn đậu thành nửa vòng tròn trong vòng sáng dưới ánh nắng chiếu xuống.

Chợt có ý quang minh.

Ánh nắng lúc này, nhìn lâu, mắt cũng không mệt.

Mùa thu thật sự sắp tới rồi.

Sinh nhật mười sáu tuổi của Triệu Tông cũng sắp tới thật rồi.

Lần này Triệu Tông bị bệnh, hết tận nửa tháng.

Kỳ thực thân thể hắn đã khỏe rồi, hắn cũng không muốn “khỏe”, hắn cũng đã biết tới chuyện Cát Tường.

Khi Nhiễm Đào nói cho hắn, hắn vốn đang lật từ tập Tạ Văn Duệ mới mua đến, nghe vậy, chân mày cau lại, chỉ là Nhiễm Đào cúi đầu, không trông thấy.

Bỗng dưng trực giác nói cho hắn biết, Cát Tường không phải một người đơn giản.

Trong mắt Nhiễm Đào, Cát Tường là một thái giám tốt thản nhiên, cậu có dũng khí thừa nhận tâm cơ của mình, chính là trung thành với Triệu Tông.

Phúc Lộc và Nhiễm Đào đều có tâm cơ, người có tâm cơ nhường này có lẽ sẽ cùng chí hướng. Triệu Tông cũng cho rằng Phúc Lộc và Nhiễm Đào đều rất tốt.

Nhưng tâm cơ của riêng mình Cát Tường, làm hắn thấy lạ.

Mặc dù Cát Tường thẳng thắn như vậy, hắn cũng thấy lạ, Cát Tường tựa hồ thẳng thắn quá rồi.

Hắn không khỏi nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy Cát Tường, tất cả quả thực quá mức trùng hợp. Nhưng Cát Tường do ai phái tới, Tôn thái hậu? Ngụy quận vương ngoài cung? Hay là tông thất khác? Hay lại là thần tử nào? Hóa ra người không có ý tốt với hắn nhiều như vậy, cuối cùng phải tới lúc nào, hắn mới có thể không cố kị những người này nữa.

Nghĩ xong, Triệu Tông thả từ tập xuống, nhẹ giọng nói: “Nếu thế, trong cung cũng đặt quy củ mới, về sau đại phu Ngự Dược Cục khi điều chế thuốc, nấu thuốc, ngoại trừ thái giám thử thuốc, đều có thái giám khác ở bên cạnh.”

“Vâng.”

“Ngươi đến Bảo Từ Điện một chuyến, báo cho Thái hậu việc này, Điện Trung Tỉnh dù sao cũng do nàng quản, còn phải làm phiền nương nương tự mình thông báo. Đây dù sao cũng là chuyện tốt, nương nương tất nhiên sẽ đồng ý.”

“Nô tỳ đã hiểu.”

“Thái giám gác đêm bên cạnh tiểu lang quân, ngoại trừ Cát Tường ra, người còn lại đổi tên thành Cát Lợi.”

“Bệ hạ?” Nhiễm Đào không hiểu.

Triệu Tông cười: “Đặt như vậy mới dễ nghe.”

“Vâng.” Nhiễm Đào cũng cười, nhưng lại tin.

Dù sao không ai hoài nghi bất kỳ tâm tư gì của Triệu Tông.

Tiểu thái giám đổi tên dù gì cũng là chuyện nhỏ, chuyện của Ngự Dược Cục mới là chuyện lớn, Nhiễm Đào vội vàng đến Bảo Từ Điện.

Tôn thái hậu cũng không làm khó dễ nàng, hỏi xong liền thả nàng trở về.

Nhiễm Đào vừa đi, Tôn thái hậu giận dữ: “Hắn đang nghi ngờ ta muốn hại hắn?! Nếu ta muốn hại hắn, sao lại chờ tới bây giờ?”

Thanh Mính nói: “Sợ rằng cung nữ, thái giám bên cạnh bệ hạ khuyến khích bệ hạ.”

“Sao?”

“Hôm ấy khi tiểu thái giám theo Lục ngự y đến Ngự Dược Cục, bệ hạ còn ngủ mê man trên giường, bệ hạ làm sao dặn dò?”

Vương cô cô híp mắt lại, đưa tay nắm vai Tôn thái hậu, Tôn thái hậu hoàn hồn: “Ngươi đi gọi Chu Lai Xuân của Điện Trung Tỉnh tới.”

Thanh Mính cũng cụp mắt, đáp “Vâng”, khi quay người sắc mặt lại không dễ nhìn, nương nương chung quy không tin nàng, nàng chung quy không bằng Vương cô cô xuất thân là vú nuôi này! Vương cô cô luôn xúi giục nương nương đối kháng với bệ hạ, nàng thấy rất rõ ràng, nương nương cũng không phải người tàn nhẫn, Tiên đế có tính cách bồ tát như vậy, khi đăng cơ còn giết đệ đệ ruột kia kìa. Nương nương cũng không thể nhẫn tâm như vậy, làm sao có thể làm được Nữ hoàng đế kia chứ?

Còn không nếu như giao ra ngự bảo, mà có thể đổi được nửa đời sau thái bình! Làm một Thái hậu cao quý thanh nhàn lại có gì không tốt? Trong cung vô chủ, Hậu cung không phải đều do nương nương xử lý? Cần gì phải chấp nhất vì chính sự tiền triều.

Vương cô cô muốn hại nương nương!

Thanh Mính vừa đi, nội thất chỉ còn lại Tôn thái hậu và Vương cô cô.

“Người muốn nói cái gì?” Tôn thái hậu quay mặt nhìn Vương cô cô.

“Nương nương, vì sao không nhân cơ hội này đem bệ hạ ——” Vương cô cô vừa nói, vừa cẩn thận nhìn Tôn thái hậu.

Tôn thái hậu kinh hãi, miệng khẽ nhếch, hồi lâu sau, nàng đè nén âm thanh: “Cô cô chẳng lẽ người điên rồi?!”

Vương cô cô quỳ trước mặt nàng: “Nương nương, người làm việc lớn có ai không phải máu tươi đầy tay? Bệ hạ kéo dài nhiều năm như vậy, không chỉ không có dấu hiệu chết, mà sức khỏe càng dưỡng càng tốt, nương nương làm sao chờ nổi? Nếu bệ hạ chết, nương nương lập tức có thể lựa chọn lang quân mới trong tông thất. Mà không chọn, trong tay nương nương có ngự bảo, lại có văn thần và cấm quân, Ngũ Tính Phiên xa xôi cũng đã có hồi âm, trong tông thất Triệu gia, có ai có thể đánh trận với nương nương? Nương nương có gì phải sợ?”

“Cô cô, Triệu Tông là cháu ngoại ruột của ta!”

“Nương nương, lần trước Bạch đại phu đến đây cũng đã nói, sức khỏe bệ hạ chỉ yếu, nhưng có thể kéo dài rất lâu. Mặc dù cả đời bệ hạ không được thân chính, nương nương chung quy chỉ có thể lâm triều chính thính, văn võ cả triều quỳ trước mặt nương nương, cũng quỳ danh bất chính ngôn bất thuận, vậy làm sao có thể sảng khoái?! Nương nương từ nhỏ đã kính phục Võ Chiếu, Võ Chiếu làm Nữ hoàng đế như thế nào? Nương nương lại như thế ấy?”

(Võ Chiếu là tên thật của Võ Tắc Thiên)

Mỗi từ mỗi câu của Vương cô cô đều nói vào tâm khảm của Tôn thái hậu.

Lòng Tôn thái hậu rất nóng, phải, từ nhỏ nàng đã kính phục một nữ tử như Võ Chiếu. Nàng hận không thể không cần gò bó, nàng cũng muốn làm một Hoàng đế danh chính ngôn thuận. Bây giờ nàng cũng đang cố gắng, nhưng đúng như Vương cô cô nói, trừ khi Triệu Tông chết, cũng trừ khi Triệu thị không có ai, bằng không nàng cuối cùng cũng không thể chính danh.

“Nương nương không muốn được mọi người quỳ lạy, hô to một tiếng ‘Vạn tuế’?!” Vương cô cô lại nói.

Tôn thái hậu duỗi tay nắm lấy tay vịn của ghế, hô hấp nhất thời có chút khó khăn.

Nàng muốn, nàng muốn sắp điên rồi.

Nàng cũng từng động sát tâm, ngày Triệu Tông đăng cơ, sau khi té xỉu, nằm trên giường, trong nội thất chỉ có hai người họ.

Chỉ cần nàng thoáng ra tay, Triệu Tông liền không còn.

Nàng đã đưa tay ra, nhưng không thể quyết tâm.

Từ nhỏ nàng cũng đọc đủ thứ thi thư, mà ở trong cung được Tiên đế tự mình giáo dục, giống như người trong hoàng thất, vô cùng tôn thờ phương pháp của tổ tông. Quy củ tổ tông đặt ra, đối với nàng ảnh hưởng thâm sâu. Nàng vừa yêu thích và ngưỡng mộ thủ đoạn của Võ Chiếu, rồi lại âm thầm không muốn tiến một bước ấy.

“Nương nương, xem ra bệ hạ không chết được rồi.”

Tôn thái hậu cụp mắt, lúc trước nàng đích xác cũng giống đại đa số người khác, đều cho rằng Triệu Tông sẽ chết yểu, dùng nó để an ủi mình, chung quy không ra tay. Lại không ngờ rằng, Triệu Tông lại sống đến ngày hôm nay.

“Nương nương, nếu nương nương không nhẫn tâm với người khác, tương lai, sẽ có người khác nhẫn tâm với nương nương!”

Tôn thái hậu duỗi tay vỗ vỗ ngực, trầm mặc không nói.

Nhiễm Đào từ Bảo Từ Điện trở về, lại đến trắc điện một chuyến, không nhìn thấy Trà Hỷ và Cát Tường, hỏi mới biết, đều đã cùng tiểu lang quân đến hậu uyển rồi.

Nàng trực tiếp tìm tới vị tiểu thái giám gác đêm nọ, hỏi: “Tên ban đầu của ngươi là gì?”

“Tiểu nhân tên Thuận Tử.”

“Là người nhà đặt, hay là sau khi tiến cung thì đổi tên?”

“Tiểu nhân chính là cô nhi, tên do đại quan trong cung đặt cho tiểu nhân.”

“Ngươi tốt số, bệ hạ cảm thấy Cát Tường tên là Cát Tường, ngươi lại gọi tên hắn như thế, chung quy không êm tai, ban cho ngươi cái tên.”

Thuận Tử có chút ngỡ ngàng, ngẩng đầu, “Hả” một tiếng.

Nhiễm Đào cười: “Tiểu tử ngốc, bệ hạ ban cái tên ‘Cát Lợi’ cho ngươi.”

Cát Lợi đỏ cả mặt, không biết làm sao mới tốt.

Cát Tường quá mức thông minh, Cát Lợi này thì quá mức ngốc nghếch!

Nhiễm Đào chỉ điểm: “Dù gì thì bệ hạ cũng ban tên cho ngươi, đến cửa chính điện dập đầu tạ ơn đi.”

“Tiểu nhân biết rồi.” Cát Lợi thành thật còn muốn quỳ xuống dập đầu lạy Nhiễm Đào, hai tiểu cung nữ sau lưng Nhiễm Đào đều cùng nở nụ cười, mặt Cát Lợi lại đỏ hơn.

“Mau dậy đi, đi theo ta.” Nhiễm Đào cũng cười, dẫn Cát Lợi cùng đến chính điện.

Lại không nghĩ tới, bệ hạ nghe Nhiễm Đào thông báo, lại muốn gặp Cát Lợi này. Nhiễm Đào lại cảm thấy tiểu tử ngốc này cũng thú vị, phỏng chừng có thể dỗ bệ hạ cao hứng, gọi cậu đi vào.

Bệ hạ nói riêng với cậu.

Nhiễm Đào lui ra nội thất, suy nghĩ một chút, nói với hai tiểu cung nữ: “Việc này, chỉ ba chúng ta biết.”

Tiểu cung nữ đi theo Nhiễm Đào nhiều năm, ngoan ngoãn nói: “Nô tỳ đã hiểu.”

Triệu Tông tựa lên giường, nhìn Cát Lợi quỳ trên mặt đất, cơ thể Cát Lợi thậm chí còn đang run lên.

“Ngươi ngẩng đầu, trẫm nhìn một cái.”

Cát Lợi run dữ dội hơn, lại nghe lời, dũng cảm ngẩng đầu lên.

“Trong cung tốt không?” Triệu Tông hỏi hắn.

Cát Lợi thân thể cường tráng, vừa cao vừa mập, có chút sức mạnh. Nên mới được Trà Hỷ chọn tới gác đêm, rất chịu khó, dù cho ngốc một chút cũng không sao. Cậu vừa cao to vừa mập mạp, mặt đỏ lên, thật sự rất thú vị. Cậu mặc dù sợ, run run rẩy rẩy nhưng vẫn nhớ mà nói chuyện: “Bệ hạ, trong cung tốt.”

“Vì sao lại tốt?”

“Có cái ăn.”

Triệu Tông cười ra tiếng, hắn đã nhìn ra rồi, sau khi tiểu thái giám mập này tiến cung đã ăn không ít. Hắn cũng không hỏi nữa, chỉ nói: “Trẫm giao chuyện này cho ngươi làm.”

“Tiểu nhân lĩnh mệnh!” Cát Lợi lập tức quỳ xuống đất, dập mạnh đầu.

Triệu Tông lại cười: “Ngươi đừng hoảng loạn, đứng lên nghe trẫm nói chuyện.”

“Vâng…” Cát Lợi đứng lên, khom lưng đứng.

“Cát Tường cùng ngươi hầu hạ tiểu lang quân nghỉ ngơi, về sau ngươi thay trẫm giám sát.”

“Dạ?” Cát Lợi ngơ ngác ngẩng đầu.

“Có biết giám sát người không?”

“Tiểu nhân không biết.” Cát Lợi rất thành thật.

“Ngươi thích ăn cái gì nhất?” Triệu Tông chỉ đơn giản hỏi vậy.

Cát Lợi cúi đầu nói: “Tiểu nhân thích bánh bao nhân thịt…”

Triệu Tông cười “Ha ha”, đúng là một người thành thật, hắn cười làm Cát Lợi càng khẩn trương, đầu cúi thấp càng thêm thấp.

“Nếu là có một ngày, ngươi ăn bánh bao chay, ngươi sẽ làm sao?”

“Bệ hạ, tiểu nhân không ăn bánh bao chay, Phúc đại quan rất tốt với chúng tiểu nhân, biết tiểu nhân thích ăn bánh bao nhân thịt, nên bữa nào cũng có bánh bao nhân thịt.”

Triệu Tông đưa tay che mặt, cười nửa ngày, mới nói: “Một người thích ăn bánh bao nhân thịt, đột nhiên ăn bánh bao chay, đồng thời ăn mấy lần, có lạ hay không?”

“Lạ ạ!”

“Chính là lý do này, cho nên, ngươi biết nên làm gì để giám sát Cát Tường chưa?”

“…” Cát Lợi nhìn thẳng suy nghĩ hồi lâu, đột nhiên gật đầu, “Đã biết ạ!”

“Vậy thì đi đi, giám sát hắn.”

“Vâng!”

“Việc này, chỉ có trẫm và ngươi biết. Ngươi làm tốt, lại cho ngươi ăn bánh bao nhân thịt ngon hơn nữa.”

“Vâng!”

“Đi đi.”

Cát Lợi lại quy củ dập đầu với Triệu Tông một cái, trong miệng còn đọc mấy chữ “bánh bao nhân thịt”, “bánh bao chay”, rồi lùi ra nội thất.

Triệu Tông ước lượng quyển sách trên tay, bệnh của hắn cũng nên khỏi rồi, dù sao mấy ngày nữa, các phi tử của hắn phải chính thức vào Hậu cung ở rồi.