Khi ra khỏi Phúc Ninh Điện, tay trái của Triệu Thập Nhất vẫn còn hơi run, tay kia vừa rồi vừa bị Triệu Tông nắm lấy.
Bàn tay của Triệu Tông, rất lạnh, vô cùng lạnh lẽo.
Hắn không để ý cung nữ và thái giám kinh ngạc ngoài điện, nhanh chân đi tới trắc điện, đi tới hành lang, cách chính điện càng ngày càng xa, hắn mới dần dần trì hoãn bước chân.
“Lang quân?” Cát Tường cuối cùng cũng dám mở miệng.
“Không biết Tôn thái hậu nói cái gì, Triệu Tông lại khóc thành như vậy.”
“Khi đó, trong nội thất chắc chỉ có Nhiễm Đào, Phúc Lộc và Thanh Mính cùng với ngự y, e rằng khó hỏi thăm.”
“Ngự y họ Đặng kia.”
“Tiểu nhân nhớ rõ, lát nữa sẽ kêu qua bắt mạch cho ngài.”
“Đó cũng là cọng cỏ đầu tường, hôm nay gã vừa vặn cũng có mặt.”
“Lang quân muốn hỏi thăm từ gã? Nhưng gã là một ngự y, tiểu nhân không tiện tiếp xúc với gã.”
Triệu Thập Nhất cười lạnh: “Tìm gã hỏi thăm đã không kịp rồi, càng là cỏ đầu tường, càng là nhát gan sợ phiền phức, suy nghĩ cũng rất nhiều. Chút chỗ tốt đã cho Lưu Hiển mấy ngày nay, cũng nên thu về chút ít.”
“Lang quân là muốn?”
“Bây giờ không phải lão vừa vặn chăm sóc hoa cỏ à, thường có người bên ngoài tặng hoa dâng cỏ vào cung, lão đi trao đổi mấy câu cũng chẳng sao.”
Cát Tường hành lễ: “Tiểu nhân đã hiểu.”
“Thăm dò trong nhà họ Đặng có những ai.” Họ Đặng nhát gan sợ phiền phức, nhưng cũng có chỗ tốt, gã không phải người của Tôn thái hậu. Hắn không ngại thu dụng. Đối với người như vậy, chỉ cần bắt được điểm yếu, thì có thể yên tâm dùng. Hắn vốn không có ý định dính líu quan hệ với bất cứ người nào trong cung này, về sau hắn sẽ bố trí người chỉ thuộc về hắn trong cung.
Mà Triệu Tông phải sau sinh nhật mười sáu tuổi mới chết, hắn không thể để Triệu Tông chết trước lúc đó.
Hắn nhất định phải đề phòng.
“Vâng.”
“Mấy ngày nữa Vương cô cô sợ rằng sẽ tới tìm ngươi.”
“Tiểu nhân cẩn tuân lời lang quân nói, tùy ý nghe theo lời bà ta.”
“Không.”
“Lang quân?”
“Ngày mai ngươi hãy đi tìm bà ta, bà ta thường đến Lục Thượng Cục, ngươi cứ đi dạo quanh Tuyên Hữu Môn, có thể ‘tình cờ gặp’ bà ta. Đến lúc đó, ngươi cứ nói ngươi hầu hạ một tiểu lang quân đần độn như ta không thoải mái, Vương cô cô này thích được nịnh hót nhất, cũng thích nhìn Triệu Tông bị hạ bệ nhất, ngươi đi nhờ vả bà ta, bà ta sẽ rất đắc ý. Ngươi nghĩ biện pháp từ trong lời khách sáo của bà ta, phải nhanh chóng, ta muốn biết cuối cùng là Tôn thái hậu nói gì chọc Triệu Tông khóc.”
Cát Tường ngẩn ra, khi còn nhỏ cậu đã bị cha nuôi đưa vào cung, vẫn luôn biết cậu phải làm những gì, vẫn luôn chờ lang quân tiến cung. Nhưng giờ khắc này cậu cũng không khỏi kinh ngạc, vì sao lang quân lại hiểu những người này rõ ràng như vậy? Rõ ràng đến mức, tựa hồ lang quân đã biết họ lâu rồi.
Nhưng rõ ràng lang quân cũng là lần đầu tiến cung, hơn nữa lúc còn trong vương phủ cũng sống vui vẻ gì.
Cậu mơ hồ cảm thấy, cha nuôi có chuyện gạt cậu, nhưng cậu cũng không cưỡng cầu, chỉ nói: “Tiểu nhân đều nhớ kỹ.”
Lúc này Triệu Thập Nhất mới tiếp tục đi về phía trước, phía sau Trà Hỷ cũng đuổi theo: “Tiểu lang quân. Vừa rồi ngài làm sao vậy?”
Trà Hỷ cũng biết hắn không nói chuyện, thở dài lại nói: “Bệ hạ ngủ rồi, bệ hạ uể oải đến cực điểm.”
Triệu Thập Nhất nhấc chân bước qua ngưỡng cửa trắc điện, nhắm thẳng thư phòng.
“Tiểu lang quân?”
Triệu Thập Nhất có chút phiền muộn, ngồi xuống vẽ tranh.
Trà Hỷ thấy hắn vẽ tranh, cũng không quấy rầy, chỉ nói: “Nô tỳ ra ngoài trông.”
Triệu Thập Nhất gật đầu.
Trà Hỷ đi rồi, hắn vốn muốn tiếp tục vẽ bức cảnh đình dùng làm quà sinh nhật cho Triệu Tông, nhưng lại ngừng tay. Hắn rút ra một cuộn tranh mới, nhìn mặt giấy trống một lát, hắn nhấc tay ở trên giấy vẽ giường, vẽ màn, rồi vẽ một bàn tay từ trong chăn duỗi ra.
Bàn tay kia vô cùng lạnh, rồi lại vô cùng mềm mại, nhưng hắn không có cách nào vẽ lạnh và mềm mại ra được.
Hắn cau mày vẽ, làm thế nào cũng không hài lòng.
“Tiểu lang quân, ngài nên nghỉ ngơi thôi.” Trà Hỷ ở bên ngoài lên tiếng.
Hắn mới hoàn hồn, nhìn bức tranh trước mặt, mặt hắn lạnh lùng, vò tờ giấy kia thành một cục, ném vào trong chậu rửa bút. Mực nhanh chóng nhòe ra, nước trong biến thành màu đen.
Hắn cũng không nhìn lại một cái, chỉ đứng dậy rời đi. (C30-C37 mới hết một ngày:>>>>)
Triệu Tông tỉnh dậy vào lúc sáng sớm, đưa tay chạm vào màn.
Lớp vải màu vàng óng đong đưa theo, trong u tối hiện tia sáng, Nhiễm Đào và hai vị tiểu cung nữ luôn trông coi bên giường lập tức đứng lên.
Nhiễm Đào đến gần nhanh nhất, nghiêng người hỏi: “Bệ hạ?”
“Dậy.” Giọng Triệu Tông rất khàn.
Nhiễm Đào khẽ nhíu mày, rất nhanh liền giãn ra, đưa tay vén màn lên, hai vị tiểu cung nữ treo màn lên móc treo bằng ngọc.
Nàng lo âu nhìn về phía Triệu Tông: “Bệ hạ, ngủ ngon giấc không? Có muốn uống nước không?”
Triệu Tông gật đầu.
Tiểu cung nữ đi rót nước, Nhiễm Đào vốn muốn cho ngự y tiến vào chẩn mạch lần nữa cho bệ hạ, Triệu Tông đã đưa tay chống lên giường muốn ngồi dậy. Nhiễm Đào lập tức tiến lên dìu hắn dậy, Triệu Tông dựa vào giường, tiếp lấy chung trà cung nữ đưa tới, uống nửa chung, mở miệng nói: “Trẫm không sao.” Giọng đã trong rất nhiều.
“Bệ hạ, giọng ngài đều khàn rồi!”
“Không sao.”
“Nô tỳ kêu người chưng một ít nước lê ép cho ngài, lại kêu ngự y tiến vào xem lần nữa nhé?”
Triệu Tông gật đầu, ngủ một giấc, cơ thể tốt hơn một chút, chỉ là cổ họng có chút không khỏe.
Ngự y tiến vào, bắt mạch cho hắn, sau khi thảo luận, nói rằng: “Cơ thể bệ hạ đã không còn đáng ngại, chỉ là còn có chút thể hư, hôm nay bệ hạ vẫn nên nằm nghỉ nhiều. Mấy ngày nay cũng thỉnh bệ hạ mặc nhiều quần áo, đang lúc chuyển mùa, không thể bị cảm lạnh.”
Triệu Tông gật đầu.
“Bây giờ thần liền sắc thuốc cho bệ hạ.”
Triệu Tông cau mày.
Nhiễm Đào nhẹ giọng khuyên: “Bệ hạ, cổ họng ngài như vậy, nhất định phải uống thuốc.”
Thuốc không phải thứ tốt, muốn độc chết hắn, thủ đoạn dễ sử dụng nhất chính là những chén thuốc. Trước kia khi chưa đăng cơ, có Tiên đế ở đây, hắn cũng không sợ có người hại hắn, quanh năm chén thuốc đều không rời miệng. Sau khi đăng cơ, hắn tận lực tránh uống thuốc, vẫn luôn nỗ lực dưỡng thân, phòng ngừa sinh bệnh.
Nhưng lúc này cổ họng thật sự có chút đau, hắn cũng biết phần lớn là điềm báo cảm mạo.
Hắn thở dài, thực sự cảm mạo rồi, đau đầu phát sốt, phải uống thuốc càng nhiều.
Sợ rằng bây giờ Tôn Tắc Thiên thấy hắn bị bệnh mệt mỏi quá, ảo tưởng hắn sắp chết rồi, cũng lười hại hắn, vậy thì uống thôi.
Hắn gật đầu đồng ý.
Các ngự y cẩn thận lui ra, sau khi ra khỏi chính điện, ba người cùng nhau thở phào nhẹ nhõm.
Ba người bọn họ nhìn mặt nhau, trong đó một vị ngự y họ Lục nói: “Ta đến Ngự Dược Cục sắc thuốc cho bệ hạ.” Dứt lời, gã trực tiếp lủi đi.
“Này! Gã này!” Bạch ngự y chỉ gã, râu mép suýt chút nữa đã vểnh lên vì tức.
“Bảo Hòa đại phu, dù gì ngài cũng tư lịch sâu, vẫn nên để ngài đến nói với Thái hậu về bệnh tình của bệ hạ, hạ quan đi làm trợ thủ cho Lục ngự y vậy!” Lý ngự y không chút do dự, lập tức chuồn.
Râu mép của Bạch ngự y quả thật vểnh vì tức, chuyện xấu đều để cho hắn, người xấu cũng đều kêu hắn làm!
Lục ngự y thành công bỏ chạy, đang đắc ý mà ngâm nga một khúc, phía sau đột nhiên vang lên tiếng bước chân dồn dập, gã quay đầu nhìn lại, là một thái giám áo xanh, đi ra từ Phúc Ninh Điện, gã cũng không dám khinh thường, cười nói: “Vị Các trưởng này, không biết bệ hạ có việc muốn hạ quan đi làm?”
*Các trưởng: Tên gọi của quan cận thị
Người đến là Cát Tường, cậu lập tức nói: “Không dám, tiểu nhân cùng đại phu đến Ngự Dược Cục.”
Lục ngự y thầm nghĩ, Ngự Dược Cục vốn đã có thái giám thử thuốc, bình thường đều là đưa thuốc đến trước mặt quý nhân, lại để thái giám của quý nhân thử một lần, bây giờ cũng được, thái giám trong điện của bệ hạ trực tiếp đi theo, muốn quan sát họ.
Bệ hạ quả nhiên không ngu dại như trong lời đồn, mặc dù bệ hạ rất khờ, người bên cạnh cũng không ngốc. May mà gã thành công bỏ chạy, không đến chỗ Tôn thái hậu.
Gã cũng phải lo lắng vì tương lai nhiều hơn mới được. Tôn thái hậu dù sao cũng chỉ là Thái hậu. Hôm nay mạch của bệ hạ là gã chẩn, sức khỏe xác thực vẫn còn yếu, nhưng thật sự không có bệnh nặng, cứ dưỡng trong kim tôn ngọc quý, sống thêm mười, hai mươi năm đều không thành vấn đề.
Chỉ cần bệ hạ còn sống, bệ hạ mãi mãi là Hoàng đế.
Tôn thái hậu còn có thể lâm triều chính thính bao lâu?
Ông nghĩ xong, cười nói: “Khổ cực Các trưởng rồi.”
“Không dám không dám.” Cát Tường quy củ hành lễ, cùng gã đến Ngự Dược Cục, tận mắt nhìn thấy họ phối thuốc, ướm trọng lượng, bỏ vào nồi nấu, lại để thái giám chuyên môn thử thuốc. Một lát sau, họ mới cùng trở về Phúc Ninh Điện.
Nhiễm Đào thấy sau lưng Lục ngự y đến đưa thuốc lại có Cát Tường, cũng ngỡ ngàng.
Đợi đến lúc muốn thử thuốc, Phúc Lộc đang muốn thử, Cát Tường đã nhìn nàng trước tiên. Nhiễm Đào kéo Phúc Lộc, để Cát Tường thử thuốc.
Cát Tường thản nhiên uống khoảng nửa chén thuốc, chờ khi bảo đảm không đáng ngại rồi, thuốc kia mới đưa vào nội thất.
Triệu Tông uống cạn chén thuốc kia, đắng đến mức hắn trực tiếp cau mày, Nhiễm Đào đau lòng đưa mật thủy tới bên miệng hắn, chờ hắn uống hết, vừa muốn khuyên hắn nằm xuống nghỉ ngơi thêm.
Triệu Tông đã nói: “Lệnh Trà Hỷ tiến vào, trẫm có lời hỏi nàng.”
“Bệ hạ, sức khỏe của ngài ——”
“Đi đi, gọi nàng đến. Trẫm không sao.”
Nhiễm Đào không thể làm gì khác hơn là gật đầu, kêu tiểu cung nữ gọi Trà Hỷ tiến vào, nàng thì dẫn Cát Tường ra hành lang hỏi chuyện.
Đôi mắt trắng đen rõ ràng của nàng nhìn chằm chằm Cát Tường, nhìn cũng rất lâu, Cát Tường lại trấn định, từ đầu đến cuối đều cụp mắt, bình tĩnh phi thường.
Nhiễm Đào vốn chưa bao giờ nghi ngờ tiểu thái giám này, vừa rồi cậu đột nhiên xuất hiện, làm nàng sinh ra mấy phần cảm giác kỳ quặc. Nhưng nàng nhìn lâu như vậy, Cát Tường vẫn bình tĩnh đến thế, nàng cũng cho rằng Cát Tường quả thực không thành vấn đề.
Nàng trực tiếp hỏi: “Vì sao ngươi lại cùng Lục ngự y đến Ngự Dược Cục? Trong cung chúng ta từ trước đến giờ không có truyền thống này. Các vị đại nhân của Ngự Dược Cục đều được tuyển chọn kỹ càng từ trong Hàn Lâm Y Quan.”
Cát Tường càng trực tiếp: “Hồi Nhiễm Đào tỷ tỷ, khi tiểu nhân mới vào cung, ở cùng phòng với tiểu nhân có một tiểu thái giám vô cùng lanh lợi, bề ngoài cũng đẹp đẽ. Đúng lúc gặp người trong điện của tam công chúa đến chọn người, nữ quan của tam công chúa nhìn một cái liền nhìn trúng hắn, chọn hắn. Nhưng vị tiểu thái giám kia vào đêm trước khi đến chỗ của tam công chúa, đã chết rồi. Chúng tiểu nhân chỉ là tiểu thái giám bảy, tám tuổi, người đó vào điện của tam công chúa cũng chỉ làm tiểu hoàng môn, nhưng có người lại nổi lên tâm tư như thế.
Tiểu lang quân vẫn luôn lo lắng về sức khỏe của bệ hạ, từ rất sớm đã lệnh tiểu nhân chờ ngoài điện, để biết bệ hạ có khỏe lên nhiều hay chưa. Vừa vặn gặp Lục ngự y đang đến Ngự Dược Cục, tiểu nhân bất ngờ nghĩ tới chuyện năm đó, bất tri bất giác liền đi theo, nên mới có thể như vậy.”
Nhiễm Đào cau mày.
Câu này có ý là đề phòng sẽ có người hạ độc bệ hạ.
Nàng tiến cung với thân phận trong sạch, cung nữ cùng ở chung cũng có thân phận giống nàng, không nhiều người lắm, do cô cô của Thượng Nghi Cục tự mình giáo dục, vốn bồi dưỡng làm nữ quan, mọi người ở chung cũng ôn hòa, chưa từng gặp tình cảnh như vậy. Mà nàng tiến cung không bao lâu, đã đi chăm sóc bệ hạ rồi. Bệ hạ tuổi nhỏ rất được Tiên đế yêu thích, sao lại có người làm mấy chuyện xấu xa này? Chờ khi bệ hạ lớn lên, sức khỏe vô cùng yếu, càng được chăm sóc tỉ mỉ hơn.
Mà khi bệ hạ sắp đăng cơ, Liêu và Tây Hạ đánh trận, ảnh hưởng đến Bắc bộ của Đại Tống, An Định quận vương cũng xuất chinh vào khi đó.
Trong thời điểm mấu chốt trong ngoài đều loạn này, Tôn thái hậu mặc dù có muốn âm thầm độc hại bệ hạ, cũng không có lá gan đó.
Một khi bệ hạ mất, nước không có người thừa kế, Liêu và Tây Hạ có thể trực tiếp đánh tới, vương triều đều có thể đổi họ.
Tôn thái hậu dám nhận tội danh này?
Nàng ta không dám.
Tuy Nhiễm Đào biết trong cung luôn có chút dơ bẩn, nhưng nàng quả thực chưa bao giờ gặp phải.
Huống hồ trong cung không thể so với một vài hậu trạch không có phép tắc, trong cung khắp nơi đều là luật lệ, ai dám ra tay ác động như vậy? Ai lại có năng lực ra tay ác độc như vậy? Lại nói đến ngự y trong Ngự Dược Cục đi, có ai không phải là gia đình thân thế trong sạch, đều là sau khi cẩn thận điều tra rồi mới tuyển dụng, ai dám làm chuyện sai lầm, lại chưa bao giờ có ví dụ như vậy, cũng không thể thiếu tru di cửu tộc được.
Cũng giống như lúc trước nàng nói với Phúc Lộc, bệ hạ là hoàng tử do Tiên đế thân phong, hoàng vị thân truyền, mà Tôn thái hậu, lại có lá gan hại bệ hạ? Họ đã đoán Tôn thái hậu sẽ dùng đủ cách để ngăn cản bệ hạ, Tôn thái hậu đích xác cũng làm như vậy, nhưng chưa bao giờ nghĩ Tôn thái hậu sẽ trực tiếp ra tay hại chết bệ hạ.
Bây giờ nghe Cát Tường nói vậy, nàng đột nhiên đổ mồ hôi lạnh.
Tôn thái hậu vì hoàng vị, không chừng có thể điên cuồng đến bước này thật.
Cái gì tổ tông quy củ, cái gì luật lệ điều khoản, nàng ta sẽ để vào mắt?
Nếu nàng ta để vào mắt thật, cũng sẽ không chiếm lấy triều chính sáu năm.
Huống hồ những việc Tôn thái hậu tính toán, vốn đi ngược quy củ.
Đồ ăn của bệ hạ đều từ trù phòng riêng của Phúc Ninh Điện làm ra, nàng mỗi ngày đều đến tự mình kiểm tra. Ngày xưa luôn cảm thấy Ngự Dược Cục là một nơi không đáng lo, dù sao luôn có thái giám thử thuốc, mà có hai thái giám thử thuốc tách riêng thử thuốc, một người trong đó còn là Phúc Lộc, đủ làm nàng yên tâm.
Nhưng độc dược cũng không phải luôn là một đòn trí mạng, cũng có một ngày tích tiểu thành đại.
Nhiễm Đào cau mày suy nghĩ một lát, nói với Cát Tường: “Về sau, phàm là thuốc bệ hạ muốn dùng, ngươi hãy đến Ngự Dược Cục quan sát, mỗi một khâu đều không được nhìn nhầm. Trong điện thường chế ít dược thiện cho bệ hạ, dược liệu đưa tới, ngươi cũng đến để tận mắt nhìn họ chọn lựa. Chờ mấy ngày tới sức khỏe bệ hạ tốt rồi, ta sẽ nói với bệ hạ chuyện này.”
“Tiểu nhân đã hiểu.”
“Cát Tường, ngươi là người có chí hướng, ta nhìn ra được. Con người không sợ không có dã tâm, chỉ sợ có dã tâm, ý xấu nhiều quá. Ngươi thì sao?” Nhiễm Đào vừa nói vừa híp mắt.
“Tiểu nhân có dã tâm, càng có trung tâm.”
“Vậy ngươi hãy nhớ kỹ những gì ngươi nói hôm nay.”
“Vâng.”
Nhiễm Đào quay người đi ra hành lang, đi tới chính điện.
Cát Tường thở ra một hơi, thẳng lưng lên, thầm nghĩ, lời lang quân nói quả nhiên không sai.
Nhiễm Đào quả thật đã làm vậy. Về sau, cậu có thể chạy tới Ngự Dược Cục nhiều hơn. Cũng có thể giao thiệp với Đặng ngự y, càng dễ “tình cờ gặp” Vương cô cô hơn.
Cậu có dã tâm, cũng có trung tâm. Chỉ là dã tâm vì lang quân mà có, trung tâm cũng đều thay đổi vì lang quân.