*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vương cô cô quay lại Bảo Từ Điện, Tôn thái hậu đặt cây bút trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn bà.
“Sao đi lâu như vậy.”
“Nương nương, nô tỳ đi một chuyến tới Phúc Ninh Điện.”
Tôn thái hậu cười lạnh, tự nhiên cái gì đều đã biết.
Vừa nghe thấy tiếng cười này của Tôn thái hậu, Vương cô cô lập tức quỳ xuống: “Nương nương, đều là nô tỳ vô năng, không thể hỏi ra nguyên do từ trong miệng của Thế tử, đành phải đến Phúc Ninh Điện một chuyến.”
“Sao có thể trách người? Sợ rằng gã căn bản không kiên nhẫn, bị người ngăn cản một hồi, liền trực tiếp đi! Người có thể hỏi ra cái gì được?”
Vương cô cô biết Thái hậu hiểu rõ Thế tử nhất, nhưng cũng không ngờ tới nàng lại đoán chuẩn đến như vậy.
“Bỏ đi, gã tiến cung gặp Triệu Tông, đến cùng vì chuyện gì.”
“…”
“Không dám nói?” Tôn thái hậu lại cười lạnh, “Ta lại có cái gì không nghe được?”
“Nương nương, Thế tử tiến cung, là phụng mệnh Quận vương gia, mời bệ hạ ba ngày sau đến Ngụy Quận vương phủ ngắm cảnh.”
Sau khi Vương cô cô nói xong, nội thất trầm tĩnh.
Thật lâu sau, Tôn thái hậu cười ra tiếng, cũng nói liên tục ba tiếng “Được”: “Đúng là rất giỏi! Bây giờ đến Triệu Từ Đức đều không xem Bảo Từ Điện ra gì nữa rồi! Mời Triệu Tông đến Ngụy Quận vương phủ? Đến làm cái gì? Ngụy Quận vương phủ muốn tạo phản sao? Hay là muốn cướp hoàng vị?!”
“Nương nương…” Vương cô cô đã lâu không thấy Thái hậu thất thố như vậy, vừa sợ, rồi lại lo lắng, bà cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn lên.
Vừa nhìn như thế, liền thấy hốc mắt Tôn thái hậu lại đỏ lên.
Tim Vương cô cô run lên, giọng nói cũng run lên: “Nương nương…” Bà lại gọi một tiếng.
Lúc này nội thất chỉ có hai người, Tôn thái hậu hít vào một hơi, khống chế lệ ý, không để nước mắt rơi xuống.
“Nương nương, Thế tử dù sao cũng là con trai của Quận vương gia, Quận vương gia oán ngài, đánh tay đôi với ngài, Thế tử có thể làm sao, nhất định Thế tử cũng không muốn như vậy ——”
“Gã có thể làm sao?! Triệu Từ Đức là người như vậy? Gã tình nguyện nghe lời Ngụy quận vương? Nếu gã tình nguyện nghe lời Ngụy quận vương, từ lâu gã đã không phải gã của hôm nay rồi! Gã vội vã đi gặp tên tiểu tử trong điện của Triệu Tông, để khiến vị thị thiếp đắc sủng gần đây của gã vui lòng đó! Bảo Từ Điện có là gì?!”
Vương cô cô quỳ dưới đất không dám nói lời nào.
“Thôi, những năm gần đây, đều là như vậy, ta cũng mệt rồi.” Tôn thái hậu đưa tay che nửa mặt, không muốn để người nhìn thấy nét thất thố của nàng.
Yên lặng một lát, Vương cô cô sợ nàng thương tâm, nói tới những chuyện khác: “Nương nương, tiểu thái giám canh cửa ở Tuyên Hựu Môn nói, quận chúa từng gặp Thục phi nương tử.”
Tôn thái hậu bỏ tay xuống, hiếm thấy cười khổ nói: “Cũng biết là nàng, muội muội ngoan kia của ta đến cùng đã sinh thế nào, lại sinh ra một tiểu nữ nương tinh tế đặc sắc như thế.”
“Nương nương, theo nô tỳ thấy, bệ hạ cũng quá mức sủng ái quận chúa, có tiểu nương tử nào giống nàng, mà ngay cả thái giám đều không buông tha. Đường đường là quận chúa, sao có thể đi đánh một tên thái giám? Đánh tới da tróc thịt bong. Nàng còn nói nàng muốn tìm diện thủ nữa!”
“Nhưng mà nữ nhi trên đời này, lại có ai không muốn sống như Triệu Tông Ninh.”
“Nương nương…” Vương cô cô nói đến đây lại thôi, cứ tưởng sẽ khiến Thái hậu thoải mái một chút, lại không ngờ lại khiến nàng càng thương cảm.
“Người cũng thấy đó, bây giờ mới có mấy ngày, Bảo Từ Điện đã không bằng ngày xưa rồi. Cô cô, đây chỉ mới vừa bắt đầu thôi.”
“Chỉ là một Ngụy Quận vương phủ mà thôi, vương phủ lại không có thực quyền, nương nương không cần lo lắng.”
Tôn thái hậu cười thầm, Ngụy Quận vương phủ sao có thể chỉ là một Ngụy Quận vương phủ. Trong triều tuy đã bị nàng thẩm thấu tận cùng rồi, cuối cùng đều là người bị tình thế ép buộc mới làm việc cho nàng. Lòng người biến hóa nhanh biết bao? Ai có thể vẫn luôn đứng sau lưng nàng.
Bây giờ cũng không như trước kia, vì hành vi mấy ngày nay của Ngụy quận vương, đã có rất nhiều người đang ngồi ở vách tường quan sát. Thậm chí cũng đã có người bắt đầu nhắc tới chuyện Hoàng đế thân chính. Vào giờ phút quan trọng này, Triệu Tông muốn nạp phi, còn muốn gặp sứ thần ngoại quốc, bây giờ còn muốn đích thân đến Ngụy Quận vương phủ.
Ngụy quận vương và Thế tử tiến cung, toàn bộ bỏ qua Bảo Từ Điện của nàng, đi gặp Triệu Tông trước.
Tông thất không thực quyền, nhưng lại đại biểu cho chính thống.
Nhìn thấy tình hình như vậy, những người khác sao lại không hiểu?
Mà nàng vốn cho rằng Triệu Tông “đồng tâm” với nàng, có thể duy trì bao lâu? Lần cạnh tranh này của nàng và Ngụy quận vương, có thể kéo dài bao lâu?
Nàng thật sự có hơi mệt, cũng không phải vì Ngụy quận vương.
Có nhiều Ngụy quận vương nữa đến đây, nàng cũng không sợ.
Nàng chỉ là ——
“Nương nương, không bằng triệu Thế tử tiến cung, để hỏi rõ ràng? Ngài ấy khẳng định đồng ý nói thật với nương nương, cũng biết được trong quý phủ rốt cuộc có suy nghĩ gì.” Vương cô cô thấy nàng thật lâu không nói lời nào, cẩn thận đề nghị.
“Về sau, nếu Triệu Từ Đức cầu kiến, đều từ chối. Mọi thứ Triệu Từ Đức đưa vào Bảo Từ Điện, đều không nhận.”
“Nương nương ——”
“Đi xuống đi.”
“Nương nương…”
“Xuống, ta mệt rồi.”
“Vâng.” Vương cô cô đành phải đứng dậy, lùi về sau lui ra ngoài.
Tôn thái hậu cầm bút lên muốn tiếp tục phê tấu chương, lại khó có thể hạ xuống một chữ, nàng nhìn tấu chương không khỏi xuất thần.
Nếu như năm đó nàng không bị phụ thân mẫu thân đưa vào cung, kiếp này không biết có thể sống bừa bãi mà vui sướng như Triệu Tông Ninh hay không.
Mà chuyện Triệu Tông muốn đến Ngụy Quận vương phủ, người trong cung cũng đã biết rồi. Từ khi bệ hạ thân chính tới nay, lần đầu tiên xuất cung, còn đến Ngụy Quận vương phủ, tất cả mọi người đều bố trí như có đại sự.
Hôm ấy Triệu Thập Nhất nghe lén đối thoại của hai huynh muội Triệu Tông, cũng biết việc này sớm hơn. Hắn không có hứng thú với chuyện này, đến Ngụy Quận vương phủ cũng chỉ là cái cớ, ai nào biết sau lưng họ đến cùng muốn làm những gì.
Ngày ấy sau khi hối hận, Triệu Thập Nhất muốn xin lỗi Triệu Tông.
Nhưng thói hư tật xấu của hắn lưu lại từ kiếp trước cứ luôn quấy phá, hắn không xuống nước được đó. Cố tình Triệu Tông vẫn bề bộn nhiều việc, cũng không kêu hắn đến chính điện.
Thế là một hôm, nghỉ ngơi ngủ trưa, Trà Hỷ theo lẽ thường đến hầu hạ hắn thức dậy, cũng hỏi: “Tiểu lang quân hôm nay có muốn đến hậu uyển vẽ tranh không?”
Triệu Thập Nhất hơi khựng lại, lắc đầu.
“Cái kia ——” Trà Hỷ muốn khuyên hắn đi vấn an bệ hạ, nhưng cũng không biết nên khuyên làm sao.
Triệu Thập Nhất trước sau lại không có thêm hành động, chỉ là chờ quần áo mặc xong rồi, tóc tai cũng buộc xong rồi, hắn đứng dậy đi ra ngoài.
“Tiểu lang quân ——” Trà Hỷ vội vàng chạy theo cản hắn, “Muốn đi đâu vậy ạ? Cũng chờ nô tỳ chuẩn bị một tí.”
Triệu Thập Nhất cúi đầu đi ra ngoài, đi thẳng tới chính sảnh.
Trà Hỷ nhìn ra hắn muốn đến chính sảnh, lập tức mừng tít mắt: “Tiểu lang quân muốn đi gặp bệ hạ?” Nàng thấy bước chân của Triệu Thập Nhất không ngừng, càng vui mừng hơn.
Triệu Thập Nhất đi tới cửa chính điện, đang muốn đi vào, một vị tiểu cung nữ hành lễ nói: “Tiểu lang quân, bệ hạ lúc này đang bận việc.” Các nàng đều biết địa vị của tiểu lang quân trong lòng bệ hạ, mặc dù là lời nói cự tuyệt, cũng nói cười tủm tỉm.
Trà Hỷ chỉ lo Triệu Thập Nhất xông vào ngay, sợ Triệu Thập Nhất chọc bệ hạ giận, lập tức nói: “Tiểu lang quân muốn vấn an bệ hạ ấy, chờ bệ hạ rảnh rỗi, giúp chúng tôi thông báo một tiếng.”
“Nhất định.”
Trà Hỷ cười cùng tiểu cung nữ chào nhau, muốn khuyên Triệu Thập Nhất đi trước.
Nhưng Triệu Thập Nhất thật vất vả mới hạ quyết tâm đến xin lỗi Triệu Tông, tự nhiên không muốn đi.
“Tiểu lang quân…” Trà Hỷ cũng rất bất đắc dĩ, rồi lại không dám hỏi thăm hành tung của bệ hạ, không thể làm gì khác hơn là nói với tiểu cung nữ, “Không bằng muội muội giúp chúng ta nói một tiếng với Nhiễm Đào tỷ tỷ đi? Lặng lẽ là được.”
Nhiễm Đào nhất định đang ở trong điện hầu hạ, tiểu cung nữ cau mày suy nghĩ, cuối cùng cũng đồng ý, quay người đi vào trong điện.
Triệu Tông đang gặp Tạ Văn Duệ, lần trước hắn lệnh Tạ Văn Duệ giúp hắn đi tìm từ tập. Tạ Văn Duệ là một người thành thật, quả thật tìm tới mọi từ tập trên thị trường đương thời cho hắn.
Bây giờ trên bàn đang đặt vài chồng.
Triệu Tông lật xem mấy quyển từ tập này, hỏi: “Giá cả thế nào?”
Tạ Văn Duệ nghe hắn lại đi hỏi giá cả, cả kinh, tỉ mỉ suy nghĩ một lát, trả lời: “Dày chút đại khái cần trên một quan, mỏng chút năm trăm văn đến một quan tiền bất đồng.”
*Một quan: Một nghìn đồng tiền xâu thành một chuỗi, một đồng tiền = một văn
Lại còn đắt như vậy.
Hắn mặc dù ở trong cung, quả thực không biết dân gian khó khăn. Mà theo hắn biết, tiêu chuẩn sinh hoạt của nhân dân trong Khai Phong Phủ còn rất cao, mặc dù rất cao, thu nhập một ngày của gia đình bình thường, cao nhất cũng một trăm văn. Tiền kiếm được một ngày, đến ngay cả một quyển từ tập cũng không mua nổi.
Càng khỏi nói đến các thư tịch khác.
Cuối cùng vẫn là vì kỹ thuật in ấn không theo kịp, Triệu Tông kiếp trước không phải là nhà sử học gì, nhưng vẫn biết in ấn chữ rời* xuất hiện ở Bắc Tống. Đại Tống triều hôm nay, vẫn dùng in ấn bản khắc*, có thể thấy được kỹ thuật in ấn chữ rời còn chưa xuất hiện. Hắn không có bản lĩnh phát minh này nọ, hắn thật không biết kỹ thuật in ấn chữ rời nên làm thực tiễn gì, kiếp trước hắn chỉ là một học sinh khoa văn chân thật thôi.
*In ấn chữ rời: Tạo ra từng hán tự rời hình vuông, sau đó lắp vào khung với nội dung tương ứng, được Tất Thăng phát minh vào thời gian thi hành Khánh Lịch tân chính Bắc Tống (1041-1048)
*In ấn bản khắc: Kỹ thuật in ấn khởi nguyên của TQ, khắc thẳng trên bản gỗ hoặc đá rồi mới in ra giấy, hay còn được gọi là “Hóa thạch sống”
Hắn không có bản lĩnh, không có nghĩa là hắn không có hy vọng.
Cũng không biết tương lai người tài ba phát minh kỹ thuật thế này đến cùng là ở đâu, lại càng không biết ở triều đại này có phải người này cũng tên là Tất Thăng hay không, hắn thật muốn tìm ra người này. Mục đích lệnh cho Tạ Văn Duệ đi gom từ tập cũng là như thế, từ tập đổi mới càng nhanh, nhân tài trong nghề cũng nhiều, cả ngày giao thiệp với sách vở, in ấn, tỷ lệ khả năng tìm ra nhân tài tồn tại nhường này cũng sẽ lớn hơn một chút.
Hắn để sách xuống, hỏi lại: “Không biết khi Văn Duệ đang tìm mấy cái này, có thấy ai thú vị không?”
Sau khi Tạ Văn Duệ nghe xong, lại đỏ mặt lên.
Có thể làm cho tiểu tử vắt mũi chưa sạch đỏ mặt, đơn giản chính là vài chuyện thôi, chẳng lẽ Tạ Văn Duệ còn gặp phải tiếu giai nhân gì rồi?
Tạ Văn Duệ hết đỏ mặt, liền thành thật trả lời: “Bẩm báo bệ hạ, trong lúc thần đi tìm từ tập, biết được rất nhiều thư sinh rất giỏi, thần từ nhỏ đã không thích đọc sách, rất kính phục họ. Những từ, trong những quyển này, đại khái đều xuất từ trong tay họ. Đa phần trong nhóm, còn là thí sinh vào kinh đi thi, bán những thơ từ này, cũng chỉ là tìm lộ phí.”
“Kỳ thi Xuân năm nay đã qua, lần tới, còn là ba năm sau.”
Tạ Văn Duệ cười ngây ngô: “Đại khái nhà nghèo, ở lại Kinh Thành kiếm chút tiền thôi.”
Triệu Tông lại cảm thấy Tạ Văn Duệ thực sự hiếm thấy, lang quân trong Hầu phủ, khi nhắc tới những con cháu bình dân, cũng không thấy ngạo khí. Hắn cầm lấy chung trà nhấp hớp trà, còn định nói nữa, liền thấy ngoài cửa có một tiểu cung nữ đi tới, nhỏ giọng nói với Nhiễm Đào, sau khi Nhiễm Đào nghe xong, không biết nói cái gì, tiểu cung nữ kia gật đầu, định lui ra.
“Chuyện gì?” Hắn lên tiếng hỏi.
Nhiễm Đào quay đầu lại nhìn hắn: “Bệ hạ, là tiểu lang quân tới vấn an.”
“Cho hắn tiến vào.”
“Vâng.” Nhiễm Đào ra chính sảnh, trong lòng còn âm thầm cảm khái địa vị của tiểu lang quân trong lòng bệ hạ.
Triệu Tông nói với Tạ Văn Duệ: “Văn Duệ về sau hãy lui tới với những thư sinh này nhiều nhiều lên.”
“Vâng!” Tạ Văn Duệ cho rằng bệ hạ muốn bồi dưỡng thế lực sớm đây mà.
Ai ngờ Triệu Tông lại nói: “Hiệu sách tầm trung, Văn Duệ cũng có thể giao lưu với họ ít nhiều, hồi nhỏ trẫm nghe tiểu cung nữ từng nhắc, quê hương của nàng có người biết một môn kỹ thuật, có thể in sách ra càng nhanh hơn càng tốt hơn, không cần giống như bây giờ mà khắc từng chữ lên bảng. Nói là dùng bùn chế thành miếng, bên trên khắc chữ, rồi lại in chữ. Chung quy vì quê nhà xa xôi mà bế tắc, kỹ thuật này không thể lưu truyền.
Trẫm nghĩ, nếu như có thể tìm được loại kỹ thuật này, chẳng phải sẽ in sách càng thêm tiện lợi? Cũng tiết kiệm sức lực, vật lực của rất nhiều người, giá cả của sách chẳng phải cũng có thể hạ xuống? Nói vậy, càng nhiều người có thể mua được sách, đọc sách, các thư sinh cũng không cần khổ cực quá nữa, cũng chắc chắn có nhiều người tình nguyện đi học, thi khoa cử hơn nữa.”
Nói xong, Triệu Tông cười khổ: “Chỉ tiếc, lúc đó trẫm cũng tuổi nhỏ, bây giờ chỉ nhớ rõ một điểm đại khái. Đến nay, trẫm vẫn chỉ nghe nói thôi, cũng không biết kỹ thuật tốt đến vậy cuối cùng có còn ở thế gian hay không.”
Tạ Văn Duệ vừa nghe xong, lập tức kích động, hắn lập tức chắp tay: “Bệ hạ! Thần hiểu rồi! Thần sẽ đi tìm nó!” Bệ hạ quả nhiên là chân tâm muốn làm việc vì dân chúng! Có thể phục vụ vì một Hoàng đế như thế, là phúc khí của hắn!
“Tận lực là được, việc này cũng không thể miễn cưỡng, dù sao cũng chỉ là tiểu cung nữ nói đùa. Chỉ có điều kỹ thuật tốt như vậy, trẫm thật sự nghe qua cũng khó quên.” Triệu Tông cười nói.
“Đúng vậy! Bệ hạ yên tâm! Thần sẽ tận lực!”
Triệu Tông đưa tay vỗ vai Tạ Văn Duệ: “Trẫm may mắn có được thần tử như Văn Duệ, Vũ An Hầu không hổ là hầu tước truyền thừa mà Thái tổ khâm phong, gia phong thế này, trẫm cũng bội phục.”
“Bệ hạ!! ——” Ngay lập tức hốc mắt Tạ Văn Duệ muốn hồng lên, đối với hắn mà nói, câu khích lệ này vượt trên tất cả, hắn vừa hồi phủ liền muốn lập tức báo cho phụ thân biết.
Triệu Thập Nhất tiến vào, liền thấy Triệu Tông đang dùng tay vỗ vai Tạ Văn Duệ.
Nghe thấy tiếng bước chân của hắn, Tạ Văn Duệ được gọi là tên đại ngốc này còn quay đầu lại nhìn, hốc mắt cũng hồng. Triệu Thập Nhất lại nhìn bàn tay Triệu Tông đặt lên vai Tạ Văn Duệ, ánh mắt tối sầm lại, mới cúi đầu đi tới trước mặt Triệu Tông.
Triệu Tông thả tay xuống, Tạ Văn Duệ dù sao cũng là lang quân của Hầu phủ, là kẻ biết điều, hắn lập tức đứng lên nói: “Bệ hạ, vậy thần xin cáo lui.”
“Đi đi, nhớ lời của trẫm, không cần miễn cưỡng, không vội, cũng không gấp được.” Triệu Tông theo thường lệ lại gọi Nhiễm Đào, “Gói một ít điểm tâm trong điện chúng ta làm đem cho lục lang quân, mang về trong phủ, cho Hầu phu nhân nếm thử.”
“Đa tạ bệ hạ!!” Tạ Văn Duệ muốn quỳ gối hành lễ.
“Nhanh ngăn cản hắn.”
Nhiễm Đào cười nâng Tạ Văn Duệ dậy: “Lục lang quân, nô tỳ tiễn ngài ra ngoài.”
Tạ Văn Duệ lại cúi người chào Triệu Tông một lần nữa, mắt lơ đãng nhìn vị tiểu lang quân kia, đã thấy tiểu lang quân ngẩng đầu dùng đôi mắt tối om om, nhìn hắn thật sâu. Tay hắn khó hiểu run lên, không dám nhìn nhiều, quay người theo Nhiễm Đào đi ra ngoài.
.