Phúc Ninh Điện

Chương 26




Tình tình Triệu Tông Ninh khá nóng nảy, không tới mấy ngày, nàng liền phái người đưa tin vào cung, nàng đã liên hệ với Ngụy quận vương rồi, ít ngày nữa Ngụy quận vương sẽ tiến cung gặp hắn.

Nhiễm Đào cười nói: “Quận chúa thật nhanh gọn.”

Triệu Tông đang lấy bút tính toán, dự đoán sản lượng muối ăn của Vĩnh Hưng Lộ, sau khi nghe xong, cũng không ngẩng đầu, chỉ cười: “Ai cũng không thể nhanh hơn nàng.”

“Tương lai lang quân nhà ai mới xứng đáng với quận chúa của chúng ta.”

Triệu Tông lại cười, lại nghĩ tới chuyện hài Triệu Tông Ninh muốn tìm diện thủ.

Nhiễm Đào thấy hắn viết nghiêm túc, mặc dù không nhìn ra rốt cuộc hắn đang viết cái gì, cũng không lên tiếng quấy rầy nữa. Trong thư phòng hoàn toàn yên tĩnh. Nhiễm Đào để nhẹ bước chân, đang muốn đi ra ngoài xách ấm nước sôi, mới từ sau bình phong vòng ra, đã thấy Triệu Thập Nhất sải bước tiến vào, Trà Hỷ và Cát Tường đi theo sau lưng hắn.

Triệu Thập Nhất giống như mới vừa từ bên ngoài trở về, mặt bị phơi nắng có hơi hồng.

Trà Hỷ sốt ruột nói: “Tiểu lang quân!” Lại gọi không hắn được.

Bệ hạ đang ở bên trong làm chuyện quan trọng, Nhiễm Đào có kính trọng Triệu Thập Nhất đi nữa, cũng phải trực tiếp đứng trước mặt hắn, cười nói: “Tiểu lang quân, muốn gặp bệ hạ? Chờ nô tỳ đi thông báo giúp người.”

Triệu Thập Nhất ngẩng đầu nhìn nàng.

Nhiễm Đào mỉm cười, lại kiên quyết cản hắn.

“Ai tới?” Triệu Tông bên trong nghe thấy động tĩnh, hỏi một câu.

“Bệ hạ, là tiểu lang quân.”

“Cho hắn tiến vào.”

“Vâng.” Nhiễm Đào lúc này mới tránh người ra.

Triệu Thập Nhất trong lòng “Hừ” một tiếng, cũng không biết Triệu Tông gặp vận tốt gì, có nữ quan giỏi quyết một lòng với hắn như vậy. Kiếp trước nữ quan nhìn như rất tốt của mình, chỉ có thể giúp đỡ Triệu Tông Ninh hại mình.

Hắn nhấc chân đi vào nội thất, lại ngửi thấy một mùi khét do đốt cháy, nhưng hắn tinh tế quan sát, lại không có gì cả.

Đó là Triệu Tông đều đã đốt trang giấy mới vừa viết xong, hắn thấy Triệu Thập Nhất vẫn hồ đồ, trong lòng cũng thầm cười khổ, cuối cùng hắn chỉ tin tưởng bản thân mà thôi. Mặc dù là bạn nhỏ tự kỷ mà hắn rất yêu thích này, hắn cũng không thể hoàn toàn tin tưởng.

Hắn ngồi sau bàn đọc sách, cười hỏi: “Tìm đến trẫm có việc gì? Hôm nay vào hậu uyển chơi? Trà Hỷ nói ngươi thích vẽ đôi uyên ương trong hồ nước? Con chim lần trước bảo tặng ngươi, Phúc Lộc còn đang kêu người tìm, tìm đến khi trẫm thoả mãn rồi, lại tặng cho ngươi.”

Mặc dù cùng ở trong Phúc Ninh Điện, Triệu Tông bận rộn, thường không rảnh gặp Triệu Thập Nhất. Trước kia còn có thời gian cùng dùng bữa, gần đây hắn càng ngày càng bận. Nhìn thấy Triệu Thập Nhất, hắn tất nhiên đặt ra cả đống câu hỏi.

Triệu Thập Nhất không có một chút hứng thú đối với mấy câu Triệu Tông nói, hắn ngứa tim ngứa phổi muốn biết hôm ấy Triệu Tông Ninh và Triệu Tông mưu đồ bí mật đến cùng là vì chuyện gì. Cố tình mấy ngày nay, Triệu Tông cũng không tìm hắn một lần, hôm nay hắn hết kiên nhẫn, cuối cùng tự mình tìm đến.

Hắn tiến lên, đưa tay kéo tay Triệu Tông.

Triệu Tông nhíu mày, đây là trời sắp mưa rồi?

Bé con tự kỷ Triệu Thập Nhất vậy mà lại chủ động muốn kéo tay hắn nói chuyện! Hắn hết sức phối hợp mặc cho Triệu Thập Nhất đưa tay kéo qua, lại để tùy hắn viết chữ, Triệu Thập Nhất cụp mắt viết nghiêm túc, hắn viết chữ “Quận”.

Triệu Tông đoán hắn muốn viết hai chữ “Quận chúa”, chỉ là mới vừa viết xong chữ “Quận”, ngón tay của Triệu Thập Nhất còn chưa kịp tiếp tục viết trong lòng bàn tay hắn, Nhiễm Đào vòng qua bình phong đi tới, cười nói: “Bệ hạ, Thế tử của Ngụy quận vương cầu kiến.”

“Tứ ca?” Triệu Tông sững sờ, thật kỳ quái, Triệu Từ Đức lại tiến cung gặp hắn.

“Vâng, Thế tử đang ở trong sảnh. Bệ hạ gặp Thế tử ở đây, hay là đến chính sảnh.”

Triệu Tông đứng lên: “Đến chính sảnh.”

Dù gì Triệu Từ Đức cũng là lần đầu Tiên đến Phúc Ninh Điện.

Hắn dứt lời, liền thu hồi bàn tay bị Triệu Thập Nhất nắm, cũng cười nói: “Ngươi cùng đi, gặp cha của ngươi.”

Nhiệt độ ở đầu ngón tay Triệu Thập Nhất lại thành không, mặt hắn không một cảm xúc, nhưng trong lòng cực kỳ bất mãn, hắn một chút cũng không muốn gặp tên rác rưởi Triệu Từ Đức kia.

Triệu Tông cũng không biết suy nghĩ trong lòng hắn, lại kéo tay hắn lên rồi cùng đi ra ngoài.

Triệu Tông sắp chết cũng không tự biết, Triệu Thập Nhất cũng thấy hắn thật đáng thương, vẫn không từ chối bàn tay hắn duỗi đến, coi như cảm ơn lòng tốt mấy ngày nay của Triệu Tông, tận lực thỏa mãn yêu cầu của Triệu Tông.

Triệu Từ Đức đang chờ ở chính sảnh, nhưng cũng không rỗi rảnh, gã nhìn chằm chằm hai tiểu cung nữ hầu hạ trước mặt.

Gã là người thích sắc đẹp, cung nữ nhạy bén trong Phúc Ninh Điện mặc dù không nhiều, nhưng dù gì đều hầu hạ trong tẩm điện của Hoàng đế, ngoại hình đều rất không tệ.

Mãi đến khi ngoài cửa vang tiếng bước chân, gã mới thả chung trà xuống, đứng dậy, sửa sang lại sam bào không hề nhăn nheo, tiến lên đón. Vừa tiến lên đón, gã liền nhìn thấy hai vị thiếu niên lang nắm tay nhau cùng đi vào.

Một người là Triệu Tông, mẹ của Triệu Tông, An Định Quận vương phi chính là mỹ nhân xứng danh, còn đẹp hơn Tôn thái hậu, ngoại hình của Triệu Tông thì không cần nhiều lời. Triệu Từ Đức dù gì cũng là Thế tử của Ngụy quận vương, cũng thường gặp Triệu Tông, Triệu Tông có tuấn tú hơn nữa, gã cũng đã gặp nhiều, cũng đã mất quá nhiều cảm xúc rồi, nhiều lắm là nhìn một cái xem sắc mặt của Triệu Tông có kém hơn hay không thôi.

Mà là người còn lại, khiến gã sửng sốt vô cùng.

Người này, kỳ thực nghiêm khắc mà nói, không tính là thiếu niên lang, nhiều lắm chỉ là một tiểu thiếu niên lang vóc dáng chưa chân chính trưởng thành. Hắn mặc trường sam màu thiên thanh, đầu đội tiểu quan bạch ngọc, khiến cho gương mặt có chút thanh lãnh kia càng thêm trắng nõn. Triệu Từ Đức vừa nhìn gương mặt này, liền biết, đây là con của gã nha!

Là con trai của gã và Thần nương!

Chính vì là con trai của gã, gã mới chính thức ngẩn cả người!

Đứa con trai này nghe nói đã mười một tuổi rồi, mà trong mười một năm trước, gã chưa bao giờ liếc mắt nhìn kỹ một cái, đến mặt mũi đứa con trai này ra sao đều không biết. Nếu không phải lần này ma xui quỷ khiến, gã sợ rằng mình đã quên béng đứa con trai này cả đời rồi.

Triệu Từ Đức còn hồ đồ hơn Ngụy quận vương, trong mấy đứa con trai của gã, gã để ý nhất chính là trưởng tử của gã Triệu Thế Nguyên, sau đó chính là đích thứ tử của gã, đồng dạng đều được Thế tử phi sinh ra. Mấy đứa con trai khác, dù là thị thiếp đắc sủng nào sinh, gã đều không để ý lắm, chỉ có điều thấy đứa nào ăn nói dễ thương, liền cho nhiều thứ tốt một chút.

Cũng là bởi vì lần ma xui quỷ khiến này, gã liền nhớ lại Đan thị. Có lẽ là người lớn tuổi, lần này, Đan thị vẫn không cho gã sắc mặt tốt, không hề để ý đến gã. Cho nàng viện tử có tốt đi nữa, quần áo vải vóc và trang sức có xinh đẹp đi nữa, Đan thị cũng không cho gã một nụ cười. Cố tình, Triệu Từ Đức dù như thế nào cũng chạy không thoát cái vòng ấy.

Giờ đây, nhìn thấy gương mặt có bảy phần tương tự với Đan thị, gã lập tức nở nụ cười.

Triệu Thập Nhất nhìn thấy bộ dáng này của Triệu Từ Đức, đôi mắt vốn âm u đầy tử khí, lại càng thâm trầm, không khỏi ở trong lòng mắng thêm một câu “Phế vật”.

Phúc Lộc thấy Thế tử của Ngụy quận vương như choáng váng, chỉ mãi nhìn chằm chằm bệ hạ và tiểu lang quân, đến hành lễ cũng không làm. Hắn khom lưng dùng nắm đấm che miệng, “Khụ” một tiếng.

Triệu Từ Đức hoàn hồn, cười hành lễ: “Bái kiến bệ hạ, xem thần này. Do thần nhìn thấy bệ hạ và Tiểu Thập Nhất nên quá mức cao hứng, cao hứng đến mức quên nói chuyện!”

Triệu Thập Nhất liền đứng bên cạnh Triệu Tông, động cũng không động, cùng Triệu Tông nhận lễ của Triệu Từ Đức.

Triệu Từ Đức cũng không giận, không chờ Triệu Tông kêu dậy, đã tự thẳng lưng lên, nhìn sang Triệu Thập Nhất cười: “Tiểu Thập Nhất gần đây được chăm không tệ, quả nhiên như giống phụ thân từng nói, trong cung dưỡng người!”

Triệu Thập Nhất cúi đầu, muốn buông tay Triệu Tông, hắn không muốn ở lại đây nhìn gương mặt này của Triệu Từ Đức.

Triệu Tông lại nắm chặt, hắn nghĩ Triệu Thập Nhất sợ Triệu Từ Đức. Theo Triệu Tông thấy, càng sợ càng thì càng phải đối mặt. Hắn ở đây, ai dám bắt nạt Triệu Thập Nhất?

Triệu Tông cười khiêm tốn nói: “Tứ ca nói đùa.”

Triệu Từ Đức xua tay: “Không không không, một chút cũng không nói đùa.” Gã dứt lời, nghĩ nghĩ lại nói, “Bệ hạ, Tiểu Thập Nhất ở trong cung quấy rầy đã lâu, không bằng hôm nay thần liền dẫn nó về nhà nhé?” Gã muốn dẫn đứa con trai này về cho Đan thị gặp, hy vọng Đan thị nể mặt con trai mà để ý đến gã một tý.

Tay Triệu Thập Nhất cứng đờ, Triệu Từ Đức còn có mặt mũi nói câu như vậy?

Hắn lập tức nhìn sang Triệu Tông, hắn cũng rất sợ Triệu Tông đồng ý. Con người Triệu Tông rất dễ mềm lòng, cũng không thông minh, toàn là nghe lời nữ quan và đại thái giám, còn có muội muội của hắn. Đến Ngụy quận vương đều có thể lừa hắn xoay vòng, Triệu Từ Đức nói như vậy, sợ rằng hắn thật sự có thể đồng ý!

Còn nữa, ban đầu là hắn cố ở lại trong cung không đi, tình cờ là Ngụy Quận vương phủ cũng không có người tới đón hắn về thôi.

Hắn cũng nghe các cung nhân nhỏ giọng nói về chuyện mẹ hắn được sủng trở lại vì hắn rồi, mẹ hắn ở trong Ngụy Quận vương phủ, hắn cũng không lo lắng nhiều. Kiếp này được làm lại, nếu ngay cả mẹ hắn cũng không che chở được, hoàng vị này cũng đừng hòng giành. Trước khi hạ quyết tâm tiến cung để gần quan ban lộc, hắn cũng đã tính toán hết cả rồi.

Ngụy Quận vương phủ, một khắc hắn cũng khó tiếp tục ở lại.

Triệu Tông lại đang do dự, nghe nói mẹ ruột của Triệu Thập Nhất bây giờ đang rất được sủng ái trong Vương phủ, bây giờ Triệu Từ Đức còn chủ động tới đòi người thì cũng có thể thấy được chút ít. Trong cung chỉ càng thêm hiểm ác, để một đứa bé đáng thương như thế ở lại đây, thì có ích lợi gì.

Mặc dù kỳ thực hắn cũng có chút không muốn.

Triệu Tông nhận thấy tầm mắt của Triệu Thập Nhất, đang nhìn sang hắn.

Triệu Thập Nhất nhìn thấy sắc mặt của Triệu Tông, liền biết Triệu Tông quả nhiên bị thuyết phục! Hắn ngay cả mặt mũi cũng không thèm, lập tức nắm chặt tay Triệu Tông tay, trên mặt ra vẻ khiếp đảm.

Triệu Tông mở to mắt nhìn, chân mày khẽ nhíu.

Ngụy Quận vương phủ đáng sợ đến vậy? Mẹ ruột của hắn bây giờ nghe đâu đang ở trong viện tử vô cùng xinh đẹp, nhà mình không thoải mái bằng trong cung?

Tay Triệu Thập Nhất càng nắm càng chặt, trong lòng bàn tay tràn đầy mồ hôi.

Triệu Tông thở dài, hắn như trấn an mà bóp bóp ngón tay Triệu Thập Nhất, lúc này mới buông tay ra. Hắn lại ngẩng đầu cười nói: “Tứ ca, trẫm vô cùng thích thằng bé Thập Nhất này, để hắn ở trong cung với trẫm thêm ít lâu đi.”

Triệu Từ Đức có chút thất vọng, mà cũng không nhiều lắm, bây giờ gã thấy Triệu Thập Nhất nhìn thế nào cũng rất thích. Triệu Tông có vô dụng, dù gì cũng là Hoàng đế, thích Triệu Thập Nhất, gã cũng thấy nở mày nở mặt. Gã không tiếp tục kiên trì nữa, mà là cùng ngồi xuống với Triệu Tông, Triệu Thập Nhất ngồi ngay ngắn bên cạnh Triệu Tông.

Triệu Từ Đức nhìn thấy, càng cảm thấy cao hứng, gã cười nói: “Bệ hạ, hôm nay thần tiến cung, là phụng mệnh phụ thân, mời bệ hạ đến Vương phủ của chúng thần ngắm cảnh.”

Hóa ra là việc này.

“Vốn dĩ phụ thân muốn vào cung, thần đã lâu không gặp bệ hạ, nhớ mong vô cùng, nên đoạt cơ hội này!”

Da gà của Triệu Tông cũng sắp bị lời nói của Triệu Từ Đức làm nổi lên hết rồi, nhưng hắn chỉ cười nói: “Đã sớm nghe nói quý phủ các ngươi phong cảnh đẹp, đặc biệt là ‘Viên Dung Đình’, là đa đa tự mình ban tên.”

“Như vậy rất tốt! Ba ngày sau, phụ thân và thần liền ở trong phủ chờ bệ hạ đại giá!”

Việc này, Triệu Tông Ninh đã sớm nói kỹ càng với Ngụy quận vương rồi, cũng chính là đi ngang qua xíu thôi. Triệu Tông cười gật đầu đáp lại.

Triệu Từ Đức và Triệu Tông bây giờ không gì để nói nhiều, thật ra gã lại muốn nhìn đứa con trai của gã thêm vài lần, nhưng con trai ngoan của gã trước sau không cho gã một ánh mắt. Gã đã sớm nghe nói, đứa con trai này có hơi ngốc. Gã gặp rồi, cũng tin, có chút đáng tiếc, nhưng lại cảm thấy như vậy rất tốt.

Bằng không tương lai Vương phủ là cho Thế Nguyên, hay là cho ai?

Đan thị cũng không xinh đẹp lắm, cố tình khiến gã đam mê đến mức hận không thể dâng tất cả. Bình thường, gã có hồ đồ đi nữa, cũng chưa từng như vậy.

Đã truyền lời xong, Triệu Từ Đức hành lễ rồi định rời đi.

Triệu Tông đẩy Triệu Thập Nhất một cái: “Đi tiễn phụ thân ngươi đi.”

Triệu Thập Nhất đứng tại chỗ, không thèm động đậy.

Triệu Từ Đức cười nói: “Thằng bé này thích yên tĩnh đấy mà! Không cần tiễn!” Gã còn đưa tay vỗ vỗ vai Triệu Thập Nhất, “Thập Nhất à, tới Trung Thu, cha đón con về nhà!”

Trung Thu?

Qua Trung Thu, lại thêm năm ngày nữa, chính là sinh thần của Triệu Tông.

Thời khắc mấu chốt, ai muốn cùng gã về Ngụy Quận vương phủ kia chứ?

Triệu Thập Nhất nghiêng người né, tránh khỏi tay gã. Gã vẫn tốt, vẫn không nổi giận, cũng không cảm thấy mất mặt, lại thi lễ với Triệu Tông một cái, để Phúc Lộc tiễn ra điện.

Người đi rồi, Triệu Tông đưa tay nhẹ nhàng ấn gáy của hắn: “Thằng bé này, đó là cha của ngươi. Mặc dù trước kia gã không quan tâm ngươi, cũng sinh ngươi nuôi ngươi đó.”

Triệu Thập Nhất không khỏi có chút nôn nóng, Triệu Tông thì biết cái gì? Triệu Từ Đức cũng chỉ nhìn mặt thì còn miễn cưỡng được coi là người, chỉ có tiểu tử ngây ngô vắt mũi chưa sạch được nuôi đến mười sáu tuổi, còn bị người ta dụ đến mười sáu tuổi như Triệu Tông mới xem Triệu Từ Đức là tứ ca!

Vì sao nói hắn như vậy?

Người như Triệu Từ Đức, xứng làm cha?

Nếu như biết được Triệu Từ Đức đến cùng đã làm những chuyện gì, sợ rằng người dễ dụ như Triệu Tông đều có thể bị doạ ngất nhỉ.

Hắn tránh tay của Triệu Tông, cư nhiên trực tiếp đi ra ngoài.

Triệu Tông ngây ngẩn cả người.

Trà Hỷ sợ đến mức chân đều đang run, mặt sắp khóc. Nhiễm Đào cau mày, lại nói: “Còn không mau đi theo.”

“Vâng!” Trà Hỷ vâng lời, vội vội vàng vàng đuổi theo.

“Bệ hạ ——” Nhiễm Đào cẩn thận mở miệng.

Triệu Tông lấy lại tinh thần, lại nhìn cửa chính sảnh không có một bóng người, trái lại nở nụ cười.

“Bệ hạ?”

“Vậy mà lại nổi nóng.”

Nhiễm Đào thở phào nhẹ nhõm, đó có nghĩa là bệ hạ cũng không tức giận, nàng nói: “Nô tỳ nói câu này sợ rằng có chút vượt rào, nhưng lúc trước tiểu lang quân sống ở Quận vương phủ ra sao, Trà Hỷ tận mắt nhìn thấy. Tiểu lang quân mặc dù đơn thuần, dù gì cũng hiểu lòng người, biết ai tốt với ngài ấy, ai không tốt với ngài ấy. Theo nô tỳ thấy, bình thường, Ngụy Quận vương phủ đối xử với ngài ấy như vậy, Quận vương gia và Thế tử còn căn bản không nhận ra ngài ấy, bệ hạ lại đối xử tốt với ngài ấy như vậy, ngài ấy có muốn quay về?”

“Chính là lý do này.” Triệu Tông gật đầu.

“Sau khi tiểu lang quân đến, bệ hạ cười nhiều không ít, nô tỳ cũng mong ngài ấy ở tại Phúc Ninh Điện chúng ta lâu lâu.”

“Qua mấy năm nữa, lớn rồi, chung quy phải cưới vợ sinh con, đâu thể dài lâu.” Triệu Tông khoát tay nói, “Thôi, để hắn tự chơi đi.” Nói xong, hắn liền nở nụ cười, “Thật là không bình thường, lại nổi nóng cơ đấy!”

Nhiễm Đào cũng bật cười.

“Mà mẹ ruột của hắn, trẫm cũng nghe Ninh Ninh nhắc qua, Quận vương phủ thực sự không phải một nơi yên lặng. Lần tới, Quận chúa phủ lại có thêm nữ quan tiến cung, ngươi chuyển cáo nàng, tìm một lý do, đến Vương phủ gặp gỡ mẹ ruột của Thập Nhất, cũng coi như cho nàng chỗ dựa.”

Nhiễm Đào cảm thán: “Bệ hạ quả thật rất tốt với tiểu lang quân, ngay cả điều này cũng có thể nghĩ ra được.”

Triệu Tông vô vị cười cười, không nói thêm gì, nhiêu đây đã đáng là gì? Môi trên môi dưới của hắn chạm vào nhau, chuyện của một câu nói, tóm lại cũng có thể khiến bạn nhỏ rốt cục cũng nổi nóng kia có thể càng yên tâm ở trong cung hơn một chút.

Triệu Tông vốn định tiếp tục đến thư phòng làm đề toán học, thì Phúc Lộc đi vào.

“Tiễn Thế tử về rồi?”

“Bệ hạ ——”

“Hả?”

“Thế tử đến Bảo Từ Điện…”

Phúc Lộc dứt lời, Nhiễm Đào lập tức nhíu mày.

Triệu Tông lại cười: “Triệu Từ Đức vốn chính là cỏ đầu tường, có gì tức giận?”

Có một đứa con trai không ra gì như thế, cũng khó trách Ngụy quận vương phải lao tâm lao lực như vậy, cao tuổi rồi còn phải vội vàng vào trận chiến tranh quyền.

Hắn cười đi đến thư phòng.

Một Triệu Từ Đức mà thôi, hắn còn khinh thường để ở trong lòng.