Hôm sau, Triệu Thế Tông mới biết ông nội tốt của hắn và Triệu Tông đã làm những gì. Triệu Tông lại muốn triệu kiến sứ thần, Tôn thái hậu lại đồng ý, còn triệu kiến ở Tử Thần Điện.
Tự nhiên không phải là hắn nghe được từ chỗ cung nữ, từ khi hắn ngất đi, các tiểu cung nữ trong trắc điện đã không còn hoạt bát như ngày xưa nữa rồi. Theo Cát Tường nói, tiểu cung nữ Trà Hỷ kia cũng tốt, vị nữ quan Nhiễm Đào kia cũng được, đều đưa tập hợp họ lại giáo dục một trận rồi.
Mục đích chính là phải chăm sóc Triệu Thế Tông hắn thật tốt, phải xem Triệu Thế Tông hắn là chủ nhân.
Khi Cát Tường thuật lại cho hắn, hắn cũng không khỏi cảm thấy rất thú vị.
Thứ mà kiếp trước hắn liều sống liều chết mới đến tay được một tháng, kiếp này vậy mà lại chiếm được dễ như ăn cháo. Mà các cung nữ nói chuyện ít cũng tốt, lúc trước đều nói đến mức đầu hắn đau.
Buổi sáng thức dậy, Trà Hỷ rửa mặt cho hắn, đổi nước mật hoa cho hắn uống, nói: “Tiểu lang quân hôm nay đã khỏe hơn chưa? Bệ hạ mới sáng sớm đã hỏi tới ngài, Nhiễm Đào tỷ tỷ cũng tới xem qua một lần. Vừa rồi quận chúa đến đây, còn nhắc đến ngài. Nếu như ngài có thể đi được, thì hãy đến vấn an bệ hạ và quận chúa nhé.”
Trà Hỷ cũng có lòng tốt, thấy hắn có thể quan hệ tốt với bệ hạ và quận chúa. Tiểu lang quân lại được bệ hạ yêu thích, cũng không thể cứ để bệ hạ đối tốt với hắn không thôi, hắn cũng nên báo đáp. Càng không thể ở lại trong hoàng cung cả đời, chờ lớn rồi, dù gì cũng phải chuyển ra ngoài cung mà. Bệ hạ cũng chắc chắn sẽ chỉ hôn cho hắn, thân với quận chúa, ở ngoài cung cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau.
Đây là nàng thật tâm thật lòng tính toán vì Triệu Thập Nhất.
Triệu Thập Nhất nhận phần ân tình này của nàng, ngẩng đầu tỉ mỉ nhìn nàng một cái, nhớ kỹ mặt của nàng.
Hắn uống hết chung mật thủy, đặt chung xuống, đưa ngón tay chỉ vào gương. Tất nhiên hắn muốn đi gặp họ rồi, lúc nào hắn cũng quan sát hai huynh muội của An Định Quận vương phủ này hết, Triệu Tông Ninh thực sự quá mức lợi hại.
Trà Hỷ biết hắn muốn chải đầu, nghĩa là muốn đi vấn an bệ hạ, nàng nhoẻn miệng cười, tiến lên chải đầu cho Triệu Thập Nhất.
Triệu Tông Ninh từ rất sớm đã tiến cung rồi, vừa vào nội thất liền nói: “Dù hôm qua ca ca không cho người truyền tin cho muội, hôm nay muội cũng phải tiến cung. Muội cũng biết, ca ca muốn gặp sứ thần ngoại quốc!”
“Là muội tin tức linh thông.” Triệu Tông cười vỗ vỗ bên cạnh, kêu nàng lại đây ngồi.
Triệu Tông Ninh rất cao hứng ngồi bên cạnh hắn, tranh công nói: “Còn biết gì nữa không, lúc muội đi đã dặn dò rồi, lát nữa, Mạnh trường sử và Trình cô cô sẽ thay muội đến mỗi một dịch quán tặng chút quà cho sứ thần. Hai nơi Đô Đình Dịch và Đồng Văn Quán thì tặng nhiều một chút, dù sao cũng là Liêu và Cao Ly. Thấy sao? Có phải muội rất lợi hại không?”
“Ghê thật, Bảo Ninh quận chúa của chúng ta càng ngày càng giỏi.” Triệu Tông đưa tay nhéo má của nàng.
Triệu Tông Ninh cười đẩy tay hắn ra: “Ca ca vừa cười muội.”
“Đâu có cười muội? Trẫm thật sự bội phục Bảo Ninh quận chúa.”
Triệu Tông Ninh cười ngã lên người Triệu Tông, Triệu Tông cười nói: “Khoảng hai năm nữa là cập kê rồi, mà cứ như con nít.”
“Muội ở trước mặt ca ca vẫn như con nít không tốt sao?” Triệu Tông Ninh bĩu môi nhìn hắn.
“Được được được.” Triệu Tông đưa tay nghịch trâm hoa của nàng.
Có lẽ là do chỉ còn hai huynh muội, Triệu Tông lại có linh hồn của một người tương lai, không giống phần lớn nam tử bản thổ để ý lễ tiết quá phận, giữa hắn và Triệu Tông Ninh rất thân mật.
Cười đùa xong rồi, Triệu Tông nói: “Kỳ thực hôm nay gọi muội vào đây, là có chuyện muốn thương lượng với muội.”
“Ca ca nói đi.” Triệu Tông Ninh lập tức ngồi thẳng, nghiêm túc nhìn hắn.
“Vị Tiêu Đường kia, trẫm muốn gặp.”
Triệu Tông Ninh hiện ý cười: “Đúng là đúng dịp, việc này muội cũng muốn nói với ca ca đây. Lâm tiên sinh trong phủ muội đã đánh tiếng với hắn, Tiêu Đường này cực thông minh. Ca ca chuẩn bị gặp hắn thế nào? Khi nào gặp?”
Triệu Tông đang định nói, Nhiễm Đào ở ngoài cách song nhẹ giọng nói: “Bệ hạ, tiểu lang quân đến vấn an.”
Triệu Tông nhướng mày lên: “Nhanh cho hắn tiến vào.”
Triệu Tông Ninh thấy hắn như thế, có chút ghen tị nói: “Ca ca lại có thêm một đệ đệ hay gì, nhìn thấy muội muội cũng không thấy cao hứng như thế.”
“Cứ nói bậy, đó là cháu của muội, cũng là cháu của trẫm ——” Khi đang nói chuyện, Triệu Thập Nhất đã đi vào rồi.
Triệu Thập Nhất mặc trường sam cổ áo dọc màu thiên thanh, bên eo buộc thắt lưng thêu hoa văn kèm hồ lô uyển chuyển màu nguyệt bạch, còn đeo bạch ngọc, cổ áo và tay áo viền một đường nguyệt sắc, dùng chỉ bạc thêu hoa văn đồng dạng. Trang phục này khỏi nói sáng sủa thế nào, đặc biệt là trong mùa hè nóng bức như vậy.
“Ồ.” Triệu Tông Ninh luôn là người có sao nói vậy, nàng trực tiếp khen: “Tiểu Thập Nhất hôm nay mặc trang phục tuấn tú quá nha! Sau này lớn rồi chắc rất đáng gờm, biết bao nhiêu tiểu nương tử nhìn hoa mắt luôn.”
Triệu Tông cũng tinh tế nhìn, khóe môi chậm rãi lộ ý cười, đồng ý nói: “Đúng là đẹp.” Hắn lại hỏi Trà Hỷ đang cười híp mắt sau lưng Triệu Thập Nhất, “Trang phục này là Trà Hỷ làm phải không?”
Trang phục trong cung đều có Thượng Y Cục chế tạo, ví như Triệu Tông, quần áo của hắn đều do tú nương riêng biệt trong Thượng Y Cục làm ra, mấy tú nương đó chỉ may trang phục cho hắn. Các cung nữ thiếp thân của hắn, ngẫu nhiên cũng sẽ vì hắn làm ít đồ chơi nhỏ, mà quần áo, thì tuyệt đối không thể do các nàng làm.
Nếu là Triệu Thập Nhất, thì thoải mái rất nhiều, Trà Hỷ các nàng rảnh rỗi, mấy ngày nay đã làm rất nhiều quần áo cho y.
Trà Hỷ đang vì chuyện tiểu lang quân bị ngất nên sợ bị bệ hạ trách tội, giờ đây thấy bệ hạ còn cười với nàng, lập tức giòn tan đáp: “Là nô tỳ làm!”
Triệu Tông Ninh nhấp ngụm trà, cười nói: “Trẫm thấy, Tiểu Thập Nhất cũng thích hợp với màu sắc này, về sau làm thêm một ít.”
Trà Hỷ đáp vâng, lại nói: “Bệ hạ, quận chúa, tiểu lang quân lúc sáng thức dậy, liền muốn ra ngoài, tiểu lang quân muốn đến vấn an hai ngài đây này.”
Triệu Tông sao không biết đây là tiểu cung nữ vì muốn hắn vui lòng, mà hắn vẫn giả bộ kinh hỉ, nhìn về phía Triệu Thập Nhất: “Thật chứ?”
Bạn nhỏ tự kỷ Triệu Thập Nhất này, kỳ thực cũng có chút chất phác. Trải qua mấy ngày nay, nếu không phải Triệu Tông chủ động gọi hắn sang đây, cung nữ cũng không khuyên hắn, hắn sẽ không bao giờ chủ động đến chính điện. Cho dù đến, hắn cũng sẽ không hành lễ, vấn an.
Triệu Tông tốt tính, cũng biết hắn không hiểu mấy cái này, chưa bao giờ trách hắn.
Triệu Thập Nhất nghe Trà Hỷ nói câu đó, hơi bất đắc dĩ.
Sự không cam lòng từ kiếp trước của hắn lại luôn quấy phá, hắn không có cách nào hành lễ với người trực tiếp hại chết mình, người gián tiếp hại chết mình của kiếp trước, cho dù kiếp này kỳ thực đối với hắn cũng không tệ lắm, đặc biệt là Triệu Tông, đối với hắn cực kỳ tốt.
Nhưng bây giờ, tiểu cung nữ nói đến mức chân thành như vậy, Triệu Tông lại còn mang vài phần mong chờ nhìn về phía hắn.
Hắn không muốn hành lễ.
Triệu Tông cười nói: “Được rồi, không ép ngươi nữa. Chưa dùng tảo thiện đã đến đây đúng không?”
Không chờ Trà Hỷ đáp lời, Triệu Tông Ninh nói: “Đâu có ép hắn, muội tận mắt nhìn thấy hắn hành lễ với đại tỷ của hắn! Rõ ràng là hắn biết!”
Triệu Tông nhìn Triệu Tông Ninh, lại nhìn Triệu Thập Nhất, thầm nghĩ, hóa ra Triệu Thập Nhất cũng có người tán đồng. Chắc là vị Triệu Thế Tình trước kia từng ở Quận vương phủ, người duy nhất đối tốt với hắn.
Triệu Thập Nhất lại cho rằng Triệu Tông đang thất vọng, ánh mắt ấy thế mà lại có chút đáng thương.
Sau đó Triệu Tông định đứng dậy, đưa hai đứa nhỏ cùng đi dùng tảo thiện, Triệu Thập Nhất lại đột nhiên chắp tay hành lễ với hắn một cái. Hắn cũng ngây ngẩn cả người, bạn nhỏ tự kỷ lần đầu tiên hành lễ với hắn, mất nửa ngày hắn cũng chưa tỉnh.
Triệu Thập Nhất có biết lễ tiết, Triệu Tông sớm nên kêu rồi, cố tình hắn không làm vậy.
Triệu Thập Nhất đang muốn bất mãn, Triệu Tông Ninh nở nụ cười: “Muội đã bảo hắn biết rồi mà!”
Lúc này Triệu Tông mới hoàn hồn, hắn tiến lên duỗi hai tay nâng Triệu Thập Nhất dậy, cười nói: “Ninh Ninh nàng trêu ngươi chơi đấy, đừng nghe nàng. Không hành lễ cũng không sao hết.” Hắn dứt lời, còn sờ sờ đầu Triệu Thập Nhất.
Triệu Tông Ninh “Hừ” một tiếng, đi ra ngoài trước tiên.
Triệu Tông đưa tay kéo hắn, tay Triệu Thập Nhất hơi rụt về sau, Triệu Tông siết chặt, dẫn hắn đi ra ngoài: “Dùng tảo thiện đi.”
Trà Hỷ ở phía sau họ thở phào nhẹ nhõm, vậy thì thật sự là quá tốt!
Dùng tảo thiện xong, Triệu Tông còn muốn nói về chuyện Tiêu Đường với Triệu Tông Ninh, nhưng Triệu Thập Nhất rõ ràng không muốn đi. Hắn không thể làm gì khác hơn là đều đưa hai người đến thư phòng của hắn trong trắc điện bên phải, hắn đề bút viết lên giấy ba chữ “Triệu Thế Tông”, lại vẫy tay với Triệu Thập Nhất: “Lại đây.”
Triệu Thập Nhất đi đến, vừa nhìn, sắc mặt dù không đổi, tim lại đột nhiên nhảy một cái.
Chữ viết của Triệu Tông thế mà hoàn toàn khác với kiếp trước! Triệu Tông của kiếp trước, chữ viết tràn ngập vô lực và mềm mại. Mà chữ viết trước mắt, phiêu dật rồi lại ẩn chứa khí khái và sắc bén, trông rất đẹp.
Hắn không khỏi ngẩng đầu nhìn Triệu Tông, vì sao Triệu Tông có thể viết ra nét chữ như vậy?
Kiếp trước, tất cả mọi người đều bị Triệu Tông lừa? Nhưng Triệu Tông cuối cùng vẫn chết mà!
“Ngươi ở đây mô phỏng theo chữ này, đây là tên của ngươi. Mấy ngày trước ngươi đi theo trẫm nghe giảng, trẫm thấy chữ của ngươi, còn phải luyện tập kỹ hơn.”
Triệu Thập Nhất bất động thanh sắc ngồi vào bàn.
“Nếu như thích, sau này liền chiếu theo chữ này mà luyện, trẫm cũng rất thích chữ này, luyện rất lâu.”
Trong lòng Triệu Thập Nhất khẽ động? Chữ này không phải do Triệu Tông sáng chế, mà là do hắn mô phỏng?
Nhưng hắn là một tên ngốc không thích nói chuyện! Cái gì đều không thể nào hỏi.
“Trẫm và cửu cô mẫu của ngươi có chuyện muốn nói, ở ngay phòng bên. Ngươi cứ luyện đi.” Triệu Tông nói xong, cười cười với hắn.
Triệu Tông Ninh cười to: “Cửu cô mẫu! Muội cũng đã làm cô mẫu rồi!”
“Làm rồi, là cửu cô mẫu.” Triệu Tông vòng tới trước bàn, nhéo mũi Triệu Tông Ninh một cái, dẫn nàng đi ra ngoài, đi đến cửa thư phòng, liền quay đầu lại, “Có việc liền đi ra gọi chúng ta.”
Chờ tiếng bước chân của họ thoáng đi xa, Triệu Thập Nhất mới cau mày nhìn chữ trên bàn. Bên cạnh nghiên mực, ngoại trừ giá bút, còn có một bản tự sách, hắn cầm trong tay mở ra xem, quả nhiên là bản chữ mẫu. Chữ viết bên trên, giống như đúc chữ mà Triệu Tông mới viết.
Cho nên chữ của Triệu Tông chỉ là vẽ thôi à.
Hắn thầm thở phào một hơi.
Mấy năm ngủ đông cùng dốc sức của kiếp trước, chung quy cũng tích góp rất nhiều bản lĩnh. Triệu Thập Nhất hít sâu một hơi, lại thở ra, sau đó đứng dậy, cơ thể nhẹ nhàng bước nhanh tới cửa thư phòng, nhanh đến mức cứ như cái bóng, còn không có một chút âm thanh.
Ngoài thư phòng đặt một bức bình phong, còn là bình phong hiếm có, quý giá thêu hai mặt, thêu sơn thủy. Lần thứ hai hắn im lặng không lên tiếng đi tới chỗ thêu sau núi, hắn khom người, vừa vặn bị ngọn núi che mất.
Giọng nói của Triệu Tông Ninh từ phòng ngoài mơ hồ vang vọng: “Nếu Ngụy quận vương thúc đã giúp ca ca đi hỏi Tôn thái hậu, tự nhiên là đồng ý giúp huynh. Ca ca cũng đừng có lo lắng, cứ để Ngụy quận vương thúc đánh tay đôi với Tôn thái hậu là được. Lần này ca ca phải xuất cung, theo suy nghĩ của muội muội, cũng không cần dùng phương pháp kia của huynh.
Ca ca cũng biết, khi Tiên đế còn sống, cũng từng tới Ngụy Quận vương phủ, phong cảnh trong phủ rất đẹp. Có một ‘Viên Dung’ Đình, là đề tự* mà Tiên đế tự ban. Chỉ vì cái đình đó xây trên nước, vừa vặn hướng về phía một cánh cửa của Nguyệt Lượng Môn, ở trong cửa từ xa nhìn sang thì là tròn, đến gần mới biết là lục giác. Cái hồ kia cũng là hình tròn, đình lục giác phản chiếu trong hồ, còn nối liền thành một hình tròn
*Đề tự: Chữ lưu niệm
Tiên đế khen cái đình đó kỳ diệu, đến đó mấy lần. Sau khi muội muội trở về, sẽ đích thân vào Ngụy Quận vương phủ, thương thảo việc này với vương thúc. Mời ông ấy đứng ra, mời huynh vào phủ ông ấy chơi, việc này, ông ấy tự nguyện giúp. Tôn thái hậu phản bác cái gì? Tiên đế đều nói là đình đẹp rồi, huynh không thể đi ngắm sao? Còn nữa, vương thúc chỉ muốn cùng ca ca ôn chuyện trong cái đình do Tiên đế ban tên thôi.
Đều là người trong tông thất, vương thúc còn có thể hại Hoàng đế hay sao? Tôn thái hậu dám nghi ngờ vương thúc như thế á? Vả lại, ca ca là Hoàng đế, nàng ta chỉ là một Thái hậu, huynh muốn xuất cung, còn phải chờ nàng ta đồng ý? Nực cười. Mời Ngụy quận vương thúc đứng ra, cũng chỉ là cái cờ hiệu, miễn cho kế hoạch của chúng ta bị người ngoài biết, thuận tiện cho nàng ta mặt mũi. Bình thường nhường nàng ta một tí thì thôi đi, nàng ta còn nghĩ năm nay là năm nào? Cũng phải để nàng ta biết, ca ca đã mười sáu, nàng ta phải trả đồ lại rồi.”
Triệu Tông Ninh nói xong, còn bị chính mình chọc cười.
Triệu Thập Nhất thầm nghĩ, hắn đã hiểu, Triệu Tông đâu có thông minh như vậy được?
Quả nhiên là Triệu Tông Ninh bày mưu tính kế cho hắn. Để Ngụy quận vương và Tôn thái hậu hai người đánh tay đôi, biện pháp ngư ông đắc lợi này thực sự kỳ diệu, năm đó là do hắn khiến hai đứa ngu của Triệu gia tranh nhau, mới giành được hoàng vị.
Kiếp trước Triệu Tông Ninh đã giết hắn, kiếp này còn muốn làm hỏng chuyện tốt của hắn?
.