Lần này Ngụy quận vương tiến cung, vẫn đến Phúc Ninh Điện trước, tất nhiên cũng có tiểu thái giám chạy đến Duyên Hòa Điện mật báo.
Duyên Hòa Điện là nơi xử lý chính sự, ngoài thời gian lâm triều của Tôn thái hậu.
Tôn thái hậu đang cùng mấy vị Tể tướng thương nghị chính sự, bên ngoài có tin tức chuyển lên, Thanh Mính đi ra sau lưng nàng.
Mấy vị đại nhân tạm thời ngừng đề tài, Thanh Mính cúi người nói bên tai Thái hậu về việc Ngụy quận vương tiến cung.
Mặc dù lúc này có ở Bảo Từ Điện, Tôn thái hậu cũng sẽ không thất thố như lần trước, huống chi nơi này còn là Duyên Hòa Điện. Tôn thái hậu khẽ gật đầu, không để ý mọi người bên dưới đang dựng thẳng lỗ tai, tiếp tục nói tới chính sự.
Triệu Tông một lòng với nàng, nàng cần sợ sệt quá mức.
Huống chi, ngự bảo vẫn nằm trong tay nàng.
Cho dù Ngụy quận vương có khuyến khích, xúi giục thế nào đi nữa.
Ngụy quận vương tới gặp Triệu Tông, chính là định dẫn hắn cùng đi hỏi Tôn thái hậu thời gian chính xác.
Bây giờ Triệu Tông đang diễn nhân vật “con trai ngoan”, tự nhiên là “không muốn” đi.
Ngụy quận vương thầm sốt ruột, càng ngày càng cho rằng Triệu Tông không tiền đồ.
“Bệ hạ không định thân chính à?!” Ông nghiêm túc hỏi.
Triệu Tông rùng mình, nói không rõ ràng: “Trẫm chỉ là, chỉ là —— nương nương bây giờ này đang nghị sự ở Duyên Hòa Điện, dù sao cũng không tốt.”
Rõ ràng lần trước tiến cung, Triệu Tông đã bị lời khuyên của ông dao động rồi, bây giờ lại trì trệ không tiến như vậy, tự nhiên là Triệu Tông lại bị lão tú bà bỏ bùa mê thuốc lú. Chẳng phải còn cho hắn bốn mỹ nhân ư?!
“Duyên Hòa Điện? Bệ hạ cũng biết đó là Duyên Hòa Điện? Bệ hạ cũng không hề có hứng thú rốt cuộc trong điện bày trí thế nào? Đại Khánh Điện, Văn Đức Điện, Tử Thần Điện, Thùy Củng Điện, Sùng Chính Điện, Duyên Hòa Điện, những điện này, có cái nào không phải của bệ hạ?! Nếu như bệ hạ sớm ngày thân chính, cần gì phải bị Thái hậu chiếm?” Ngụy quận vương đứng lên, cúi gập người đến cùng, bi thiết nói, “Bệ hạ ơi, ngoại trừ cái hôm đăng cơ, sáu năm qua, ngài có từng đến Đại Khánh Điện chưa? Ngài cũng nên đến đó ngắm phong cảnh dưới bậc thềm chứ! Nó đã trống sáu năm rồi!”
Thẳng thắn mà nói, Ngụy quận vương có rất nhiều ý đồ xấu, nhưng quả thật thì lại mù quáng tán đồng chính thống.
Chỉ vì hắn Triệu Tông Hoàng đế do Tiên đế chọn, Ngụy quận vương liền đứng về phía hắn.
Người như vậy, nói ông là người tốt, lại nghiêng về có ý xấu. Nói ông xấu, rồi lại không xấu lắm.
Triệu Tông tiến lên dìu ông: “Vương thúc làm đại lễ như vậy, muốn người cháu này phải làm sao?”
“Hôm nay thần chỉ cần một câu của bệ hạ, giang sơn này của Triệu gia, ngài có muốn nữa hay không?!” Ngụy quận vương cũng không chịu đứng lên.
Triệu Tông tất nhiên là muốn, mà giờ đang ở trước mặt Ngụy quận vương, hắn suy nghĩ một lát, mới “miễn cưỡng” nói: “Muốn.”
Giang sơn này của Triệu gia hắn tất nhiên muốn. Hắn không chỉ muốn, hắn còn muốn nắm vững trong tay, hắn cũng muốn dùng hết khả năng khiến mảnh giang sơn này càng thêm rực rỡ.
Nghe câu ấy, Ngụy quận vương mới đứng dậy. Dưới cái nhìn của ông, Triệu Tông là người tâm chí bất định, có thể vào hôm sau sẽ bị Tôn thái hậu lừa, cũng sẽ lần thứ hai dao động, mà ít nhất trong lòng có suy nghĩ này. Có suy nghĩ là được rồi, mà sợ thì chỉ sợ, đến cả suy nghĩ cũng không có!
Triệu Tông và Ngụy quận vương cùng đến Duyên Hòa Điện.
Đây cũng là lần đầu tiên Triệu Tông đến Duyên Hòa Điện.
Duyên Hòa Điện vốn cũng là nơi Hoàng đế xử lý chính sự, cùng với Sùng Chính Điện ở trong cung cấm. Về sau do Tôn thái hậu lâm triều chính thính, nên giao Duyên Hòa Điện cho Tôn thái hậu xử lý chính sự.
Ngụy quận vương là người trong tông thất, tay không có thực quyền, trên người lại có một chức quan Khai Phong phủ doãn, đây chỉ là cái danh hão, nói êm tai, trên thực tế thì công việc có người khác làm cả rồi. Khi Tiên đế còn sống, mỗi khi đến giờ lâm triều, ông thường không đi. Sau khi Tôn thái hậu lâm triều chính thính, ông càng không bao giờ vào triều. Lần trước đến Văn Đức Điện tham gia đại triều hội, cũng là do Tôn thái hậu mời mấy lần, ông không tránh được, không thể làm gì khác hơn là tiến cung.
Đây cũng là sau khi tân đế đăng cơ, lần đầu tiên Ngụy quận vương đến Duyên Hòa Điện.
Thị vệ và tiểu thái giám canh cửa của Duyên Hòa Điện nhìn thấy hai vị đại phật đi tới, suýt chút nữa đã bị dọa sợ rồi.
Họ hiếm khi thấy Triệu Tông, thực sự rất là xa lạ. Mà quần áo kia, màu son kia, đại, tiểu thái giám và hàng ngũ cận thị vệ đi phía sau kia, vừa nhìn liền biết là bệ hạ.
Thị vệ toàn bộ quỳ xuống hành đại lễ, tiểu thái giám canh cửa ở Duyên Hòa Điện cũng thường gặp các vị tướng công rồi vốn là người biết trước biết sau, giờ khắc này cũng hoảng hốt quỳ xuống đất, cùng các thị vệ đồng thời hô “Vạn tuế”, chờ Triệu Tông hiền hòa nói tiếng “Đứng lên đi”, mới vội vàng bò lên, đi vào bẩm báo.
Ngụy quận vương đi sau Triệu Tông nửa bước, không nhìn thấy biểu tình trên mặt Triệu Tông, ông chỉ cầu Triệu Tông ít lộ vẻ sợ sệt là được.
Làm sao ông biết trên mặt Triệu Tông lại toàn là nét thản nhiên kia chứ.
Triệu Tông cười thản nhiên, cười bình tĩnh, rồi lại cười khiến người đau lòng khó hiểu, cười khiến các thị vệ và các tiểu thái giám vốn đã đứng dậy mới ngẩng đầu lên liền dồn dập cúi đầu.
Ngụy quận vương còn tưởng họ kiêng dè ông.
Chờ hai người đi vào điện, cũng đi xa rồi, thị vệ và thái giám đứng hai bên cửa dồn dập nhìn nhau, rồi không hẹn mà cùng thu tầm mắt lại.
Tựa hồ sắp biến thiên thật rồi.
Hóa ra bệ hạ là như vậy.
Triệu Tông và Ngụy quận vương đến bất ngờ, thái giám vừa thông báo xong, họ đã bước vào điện rồi.
Không quan tâm Tôn thái hậu ngồi trên chủ vị cao quý và thong dong ra sao, Triệu Tông vừa đi vào, kèm theo tiếng thái giám thông báo “Bệ hạ giá lâm ——”, mọi quan viên đang ngồi trong điện đều đứng dậy, xoay người lại, quỳ xuống hành đại lễ với Triệu Tông, hô to: “Bệ hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”
Kỳ thực trong cung cấm như Duyên Hòa Điện, vốn không cần như thế, chỉ cần đứng chắp tay nói tiếng “Cung chúc bệ hạ thánh cung vạn phúc” là được rồi.
Mà Triệu Tông hiếm thấy lộ diện một lần, mọi người tự nhiên không khỏi quỳ xuống, cũng hô to câu này.
Ngụy quận vương cũng quỳ xuống theo, sau khi hô to xong, ông ngẩng đầu, đối diện với Tôn thái hậu vẫn ngồi trên chủ vị.
Tôn thái hậu cả người vô lực, đây cũng là sự khác nhau giữa Hoàng đế và Thái hậu.
Hoàng đế có nhỏ yếu đi nữa, đó cũng là Hoàng đế, chỉ cần lộ diện, ai ai cũng phải quỳ, cũng phải gọi “Vạn tuế”.
Nàng là Thái hậu, nàng chính thính đã sáu năm trời, bản lĩnh xử lý triều chính của nàng có tốt, dù cho trong triều đều là người của nàng, họ cũng chỉ có thể nói tiếng “Thái hậu nương nương vạn phúc”, liên thanh “Thiên tuế” đều nói không được. Tổ tông định ra quy củ, chỉ có vạn tuế, không có thiên tuế.
Nàng suýt chút nữa đã không đỡ nổi cơ thể.
Cố tình Ngụy quận vương ngẩng đầu lên, đắc ý nhìn nàng.
Nàng cũng đối mặt với Ngụy quận vương.
Ngụy quận vương cho là như vậy thì có thể nắm chặt Triệu Tông, tiến tới đánh tay đôi với nàng sao!?
Nàng nhìn sang Triệu Tông, Triệu Tông ngượng ngùng cười với nàng.
Trong lòng nàng ổn định, nàng phải cẩn thận đánh với Ngụy quận vương! Chỉ cần Triệu Tông trước sau nghiêng về phía nàng, Ngụy quận vương cũng đừng hòng thắng!
Tôn thái hậu lại đưa cho Triệu Tông một ánh mắt khích lệ, nàng cũng không muốn yếu thế trước mặt Ngụy quận vương
Ngụy quận vương quỳ gối sau lưng Triệu Tông, từ đầu đến cuối đều không nhìn thấy biểu tình của Triệu Tông. Ông vừa thấy Tôn thái hậu thế kia, trong lòng liền mắng to “Lão tú bà”, lại lừa hoàng chất ngốc của ông!
Một người hai người đều đang lợi dụng hắn, hắn lại để bọn họ đánh nhau vậy, mắc mớ gì đến hắn?
Hắn chính là một tiểu hoàng đế ốm yếu đó, cái gì hắn cũng không biết, cái gì cũng không hiểu đâu.
Triệu Tông ôn giọng nói: “Chư vị đại nhân xin đứng lên.”
Sau khi nhóm tướng công dồn dập đứng lên, Tôn thái hậu hòa hợp nói: “Tông Nhi, đến ngồi bên cạnh ta.”
Nàng cố ý gọi “Tông Nhi”, mà không phải “Bệ hạ”.
Ngụy quận vương nhíu mày, những đại thần khác mắt nhìn mũi mũi nhìn tim.
Triệu Tông ý cười dịu dàng đi về phía nàng, nhưng trong lòng nói: Cho nàng ta gọi “Tông Nhi”, thì sau này nhất định bắt Tôn thái hậu quỳ xuống trước mặt hắn, kêu “Bệ hạ” một ngày một đêm!
Ngụy quận vương lại cứ không cho nàng dễ chịu, không chờ Triệu Tông ngồi xuống, ông tiện thể nói: “Vừa vặn, Tả, Hữu bộc xạ* tướng công đều ở đây, dù bản vương không thân quen với các ngươi, các ngươi cũng nói cho bệ hạ và bản vương nghe thử, sứ thần các quốc gia tới gặp bệ hạ chúng ta, đến cùng là có nghi chế gì? Bệ hạ chúng ta sáu năm qua không gặp sứ thần, bản vương cũng quên mất rồi.”
*Tả hữu bộc xạ: Tức là Tả hữu tể tướng chuyên quản lý chính vụ, ban đầu vốn tên là Thượng thư lệnh nhưng cũng không cố định vì mỗi triều mỗi khác
Tả, Hữu bộc xạ đầu tiên là nhìn Tôn thái hậu bên trên, Tôn thái hậu mặt mày bình tĩnh, hai người họ bèn do dự.
Triệu Tông mỉm cười.
“Thần mặc dù không nắm giữ Lễ bộ, nhưng là hiểu được một, hai.” Trong yên lặng, một quan viên đứng dậy, cúi chào một cái với chủ vị, cũng nói câu này.
Gã nói xong ngẩng đầu, là Tiễn Thương.
Tôn thái hậu giấu tay vào trong tay áo, đang muốn nắm chặt, lại đột nhiên nhận ra bên cạnh có một ý run. Nàng nhìn sang Triệu Tông, trường bào của Triệu Tông đang dán vào tay áo của nàng, Triệu Tông đang phát run.
Nàng không khỏi thở dài.
Lá gan của Triệu Tông thật sự quá nhỏ, chung quy là hiếm có khi gặp đại thần một lần, còn là lúc chư vị Tể tướng đều ở đây, cố tình Tiễn Thương còn đứng dậy.
Cũng phải, Tiễn Nguyệt Mặc Thục phi là do nàng đồng ý, Tiễn Thương là phụ thân của Thục phi, đương nhiên phải giúp Triệu Tông nói mấy câu. Mà Tiễn gia là gia đình mà Thái tổ bảo phải đối xử cho tốt, cả triều đều biết, nàng có thể làm sao? Nàng có thể tước chức quan của tất cả mọi người, nhưng chỉ Tiễn gia là không thể động vào.
Nàng đã đồng ý rồi, thì cũng đã nghĩ hết cả chuỗi sự tình này một lần rồi, hà tất đến bây giờ lại như này?
Nàng nhẹ giọng nói: “Tông Nhi ngồi xuống thôi.”
Triệu Tông lại cười với nàng, vô cùng ngây ngô, sau đó mới ngồi xuống.
Không chờ Tôn thái hậu nói chuyện, Ngụy quận vương nói thẳng: “Tiễn tướng công không cần khiêm tốn, với bản vương, việc này nên do người nào quản thì người đó quản, nếu như người quản lý không quản được, vậy còn làm quan chi nữa? Cách chức luôn đi, Thái hậu ngươi nói xem có phải thế không? Trong triều, thứ không thiếu nhất chính là người tài!”
Bây giờ, Tả, Hữu bộc xạ đứng bên dưới đều là do Tôn thái hậu bổ nhiệm sau khi chính thính. Tả, Hữu bộc xạ ban đầu quả thật cũng là quan viên có tài, Tôn thái hậu cũng hay, một người cho làm Thượng thư lệnh, người còn lại trực tiếp cho cáo lão về quê. Thượng thư lệnh nghe cũng êm tai, là chính Tể tướng đó, ai lại không biết chỉ là cái danh hão đâu? Thực quyền gì đều không có.
Nói chung, sáu năm qua, triều đình này xác thực đã bị Tôn thái hậu và người của nàng thẩm thấu đến tận cùng rồi.
Ngụy quận vương nói như vậy, hai người kia tự nhiên không đáp được.
Những người khác cũng không muốn rước họa vào thân, chỉ có Tiễn Thương cười nói: “Vương gia lại nói đùa.”
“Nói đùa? Bản vương chưa bao giờ nói đùa, thực sự tìm không ra người tài, bản vương cũng tình nguyện đi ra dẫn đầu. Năm đó, bản vương cũng được Thái tổ tự mình giáo dục!”
Mỗi lần Tôn thái hậu nghe Ngụy quận vương nhắc tới Thái tổ liền hận đến nghiến răng, làm chuyện gì, đều lấy Thái tổ ra rêu rao, làm bùa cứu mạng! Quy củ Thái tổ tự định ra, không cho tông thất tham dự chính sự, không cho tông thất chấp chưởng thực quyền đó! Ngụy quận vương sao ngươi không nói?!
Tác giả có lời muốn nói:
Tác dụng của một số cung điện thời Bắc Tống, cảm thấy hứng thú có thể xem thử (hình như hơi dài, phiền phức không muốn xem thì lướt qua ha ha).
Cả hoàng cung Bắc Tống, chia trong và ngoài, trước và sau.
Ngoài (Trước): Đại Khánh Điện, Văn Đức Điện.
Trong (Sau): Tử Thần Điện, Thùy Củng Điện, Sùng Chính Điện, Duyên Hòa Điện. (các cung điện khác, trong văn có nhắc thì lại nói sau)
Đại Khánh Điện: Chính điện của hoàng cung, cung điện tổ chức đại triều hội, đại triều hội một năm ba lần: Mùng 1 tháng 1, mùng 1 tháng 5 và đông chí (nằm trong khoảng 21-23 tháng 12). Ngoài ra các nghi thức trọng đại đều làm tại Đại Khánh Điện, ví như Hoàng đế đăng cơ chẳng hạn.
Văn Đức Điện: Cấp bậc chỉ đứng sau Đại Khánh Điện, khi Thái hậu chính thính, chủ trì đại triều hội, cao nhất cũng chỉ có thể ở Văn Đức Điện. Ngoài ra, sắc phong hoàng tử, phi tử, một ít quan viên từ quan trao quan, cũng làm trong cung điện này.
Tử Thần Điện & Thùy Củng Điện: Đều là cung điện lâm triều, cũng chính là lúc tiểu triều hội (năm ngày một lần), nơi các quan lại vào triều. Điểm khác biệt, Tử Thần Điện chủ yếu là nơi tổ chức lâm triều năm ngày một lần, cũng là nơi gặp sứ thần Khiết Đan tức Liêu quốc, nếu có chỗ hiến tường thụy thì cũng dâng ở đó. Thùy Củng Điện là tiêu chuẩn cung điện lâm triều chuyên dụng, thời Bắc Tống có vài Hoàng đế mỗi ngày đều phải tổ chức lâm triều, tổ chức ở tại Thùy Củng Điện.
Sùng Chính Điện & Duyên Hòa Điện: Cung điện gần với tẩm điện của Hoàng đế nhất, cũng là cùng là cung điện “trong” cùng. Hai cung điện này là nơi làm việc tư nhân của Hoàng đế, tương tự với thư phòng cá nhân, Hoàng đế ở đây, tự cho gọi quan viên quan trọng hoặc là yêu thích tới đây thương thảo chính sự. Nếu như Hoàng đế không ngủ trong tẩm điện, vừa lâm triều xong, dùng bữa rồi, mà không ra hậu uyển ngắm cảnh, cũng không gặp phi tử, đại đa số thời điểm đều ở trong hai cung điện này xử lý chính sự. Bởi vì trong lịch sử Bắc Tống thật sự có chuyện Thái hậu chính thính, Duyên Hòa Điện là nơi cho Thái hậu xử lý chính sự.
Hoàng cung Bắc Tống thật sự rất nhỏ, Tống Thái Tổ và Tống Huy Tông đều từng định xây dựng thêm, Tống Thái Tông còn đi hỏi ý bách tính quanh hoàng cun g, dân chúng không muốn dọn nhà, không đồng ý, Tống Thái Tông liền thôi. Tống Huy Tông cũng là vì bách tính không muốn nên thôi.
Bởi vậy từ khi Bắc Tống kiến quốc, ổn định, đến khi vong quốc trong tay Tống Huy Tông, hoàng cung chưa bao giờ xây dựng thêm, vẫn luôn rất nhỏ. Có phải rất thần kỳ hông? [Che mặt].
Thời kỳ Bắc Tống (960-1127) bắt đầu từ Tống Thái Tổ soán ngôi nhà Hậu Chu và kết thúc trong tay Tống Huy Tông và Tống Khâm Tông (lên ngôi 1926) vì chiến tranh với nhà Kim (Nữ Chân). Sau khi vong quốc Tống Cao Tông con trai thứ mười của Tống Huy Tông thành lập nhà nước mới ở phía nam đặt là Nam Tống (theo Wikipedia)