Phúc Ninh Điện

Chương 107




Trước khi đi Diêm Thành, Triệu Thế Tông quả thật chỉ định ở địa phương một ngày, sau khi nói rõ tình huống với muối dân, cũng phải cho bọn họ thời gian phản ứng, ba ngày là đủ.

Lại không ngờ rằng, ngày hôm sau hắn căn bản không thể trở về thành Sở Châu.

Chỉ có một buổi tối, Diêm Thành Giám đột nhiên xảy ra đại biến.

Sáng sớm hôm sau, hắn đang ngủ, cửa phòng ngủ lại bị gõ vang.

Hắn cau mày tỉnh lại, nheo mắt nhìn ra ngoài, sân sau của huyện nha đương nhiên không thể so với nhà hắn, càng không thể so với trong cung, màn rất mỏng, ánh sáng bên ngoài đều lọt vào trong giường. Hắn đưa tay đang định mở ra màn, ngoài cửa vang lên giọng nói hốt hoảng của Lý Chí Thành trước tiên: “Thập nhất lang quân! Việc hay rồi! Việc hay không!”

Lý Chí Thành sợ hắn, lại gõ cửa phòng hắn như vậy, chắc chắn thực sự là có đại sự xảy ra.

Chỉ là Triệu Thế Tông từng trải nhiều, trừ chuyện của Triệu Tông, bất cứ chuyện gì ở trong mắt hắn cũng chỉ đến thế. Chỉ có Triệu Tông sự mới là đại sự, Lý Chí Thành tìm tới cửa, chắc là chuyện muối tịch, việc này liên quan đến Triệu Tông, miễn cưỡng gọi là đại sự. Hắn đứng dậy cấp tốc mặc quần áo, đi ra mở cửa.

Cửa vừa mở ra, Lý Chí Thành đã quỳ tới xuống đất: “Lang quân! Không xong rồi! Các muối dân Diêm Thành Giám gây sự rồi! Bọn họ đánh nhau với trường quan! Còn muốn xông ra ngoài trường muối, quan tuần tra không đủ người, đang khổ sở ngăn chặn! Các đại nhân Chuyển vận sứ cũng đang tới Diêm Thành Huyện rồi! Bọn họ thấy vậy nhất định sẽ tức giận, phải làm sao mới ổn đây lang quân?!”

Triệu Thế Tông híp mắt: “Có phái người bao vây trường muối chưa?”

Lý Chí Thành nghẹn họng: “Bên ngoài mới có người đến thông báo, hạ quan còn chưa kịp phái người.”

“Phế vật!” Triệu Thế Tông quay người đi vào, thu đao dưới gối vào trong tay áo, lại nhét thư vào trong vạt áo trước. Hắn mặc thêm áo choàng, bước nhanh ra ngoài, vừa đi vừa nói, “Trong vòng một phút, tất cả hộ vệ trong huyện nha Diêm Thành Huyện tập hợp trước cửa, lại phái người điều hộ vệ từ thành Sở Châu đến.”

“Vâng!” Lý Chí Thành cuống quít đi làm việ.

Triệu Thế Tông mới tới cửa nha môn, Tiêu Đường cũng vội vã tới rồi, vội la lên: “Tiểu lang quân! Nơi này còn mờ ám hơn trong tưởng tượng rất nhiều!”

Triệu Thế Tông cười lạnh, tất nhiên. Chỉ có một đêm, đã có người có thể xúi giục được các muối dân bạo động. Nếu bạo động, bọn họ làm sao cải cách muối tịch? Đây là công khai muốn bọn họ không có cách nào làm xong việc, công khai muốn đuổi bọn họ đi!

Càng công khai muốn ngỗ nghịch Thánh thượng.

Triệu Thế Tông cười càng thêm lạnh lùng, quan địa phương không thể so với quan trong kinh, không hiểu rõ Triệu Tông, cho rằng bệ hạ dễ lừa, vì tư lợi bản thân mà dám làm việc như vậy. Hắn cũng muốn xem bọn hắn định làm như thế nào!

Sau khi các hộ vệ tập hợp, bọn họ lập tức chạy tới Diêm Thành Giám.

Trường muối rất lớn, Triệu Thế Tông lệnh csc hộ vệ bao vây chặt chẽ không lọt một giọt nước, Triệu Thế Tông muốn đi vào, quan tuần tra ngăn cản hắn: “Đại nhân! Không thể đâu! Trong tay muối dân lại có vũ khí!”

Triệu Thế Tông liếc hắn một cái, đẩy hắn ra, trực tiếp cất bước đi vào.

Bên trong quả nhiên huyên náo, các muối dân trung thực hôm qua lúc này bị kích động đến mức ngang ngược không biết lý lẽ, trong mắt đều là phẫn nộ ban đầu. Cao giọng kêu la “Kiên quyết không thay đổi muối tịch”, Triệu Thế Tông chọn một người hỏi vì sao.

Cảm xúc người kia cực kỳ kích động: “Sửa lại muối tịch, là muốn đuổi chúng tôi ra khỏi trường muối! Là lấy mạng chúng tôi đó!”

Cuối cùng Triệu Thế Tông cũng biết ngang ngược không biết lý lẽ mà Mục Phù nói là trải nghiệm như thế nào, rõ ràng hôm qua đã giải thích rõ ràng như vậy, bọn họ cũng hưng phấn lắm, bây giờ lại thế này. Trong đám đông còn có người đang kích động, không biết là ai xô đẩy, dòng người bỗng nhiên nhào về hướng Triệu Thế Tông. Triệu Thế Tông không chú ý nên bị lảo đảo, Tiêu Đường cùng Lý Chí Thành đều sợ hãi, dồn dập xông lên bảo vệ hắn.

Triệu Thế Tông cười lạnh, đều đẩy hai người bọn họ ra, trở tay đẩy ra mấy muối dân trước mặt.

Lại có người gào to: “Hắn là người của quan gia! Hắn làm sao biết chúng ta khổ thế nào! Bọn họ cùng một giuộc với trường quan, không cho chúng ta tiền, còn muốn chúng ta làm ra nhiều muối như vậy, không làm được còn phạt chúng ta! Đánh chúng ta! Bây giờ mà ngay cả trường muối cũng không cho chúng ta ở! Đến nhà cũng không cho chúng ta! Hắn không cho chúng ta sống! Chúng ta cũng không cho hắn sống!”

Nói ra câu này, nhiều người hưởng ứng, còn cầm vũ khí đánh hắn.

Lý Chí Thành kéo Triệu Thế Tông trốn ra sau, khốn khổ nói: “Lang quân ơi! Các muối dân này không nói lý! Hay là chúng ta ra ngoài trước đi!” Nếu cháu của quan gia ở chỗ gã bị người ta làm bị thương, vậy thì gã khỏi đường làm quan nữa! Trong lòng Lý Chí Thành khổ cực kỳ.

Triệu Thế Tông không tin lý do này.

Hắn lại bỏ qua Lý Chí Thành, tiến lên một bước, vừa vặn một vị nam tử cường tráng mặt mũi vô cùng điên cuồng cầm gậy dài muốn đánh lên đầu hắn. Hắn từ bên hông rút ra một thanh đoản đao, không hề do dự, trực tiếp đâm vào bụng nam tử.

Sau khi đâm vào, hắn lại rút đao ra.

Kiếp trước Triệu Thế Tông giết không biết bao nhiêu người, biết rõ bị thương thế nào thì hù người, rồi lại làm sao khiến đối phương giữ mạng. Hắn đâm vào chỗ hoàn toàn sẽ không làm chết người, nhưng hắn khi hắn rút ra, thì vô cùng doạ người, máu trực tiếp bắn lên một đường giữa không trung.

Màu đỏ, bắt mắt cực kỳ. Mùi máu tanh, gió biển thổi qua, lập tức tung bay.

Lập tức, không ai dám nói chuyện nữa.

Người bị đâm trợn mắt lên, không thể tin nhìn Triệu Thế Tông, Triệu Thế Tông cũng không hề nhìn hắn, trái lại tiến lên trước một bước, các muối dân vừa rồi còn phẫn nộ không khỏi lui về sau một bước.

Ở phía sau Triệu Thế Tông, vị nam tử kia đã nhắm mắt ngã xuống đất.

Dân sợ quan, mà quan cũng không thể công khai đánh bách tính, hay là giết bách tính, bằng không cuối cùng cũng sẽ bị truy cứu trách nhiệm. Ai cũng biết đạo lý này, dựa vào thời khắc mấu chốt này, nhiều người nhìn, các muối dân mới dám quậy như vậy, nhưng vị đại nhân trước mặt này không nói hai lời đã giết một người!

Lý Chí Thành sợ đến hai chân trực tiếp mềm, Tiêu Đường cũng hơi bất ngờ, mấy năm trước, hắn từng nghe về chuyện vị tiểu lang quân này giết người trong Bảo Từ Điện, khi đó tiểu lang quân mới mười một tuổi. Kỳ thực hắn không tin, đặc biệt là mấy ngày nay hắn giao thiệp với Triệu Thế Tông, càng thấy đối phương tuấn nhã phi thường, hắn căn bản không tin Triệu Thế Tông sẽ giết người.

Bây giờ thấy rồi, hắn cũng có chút khiếp sợ.

Triệu Thế Tông lại tiến lên phía trước vài bước, các muối dân liên tiếp lui về phía sau.

Triệu Thế Tông khinh thường bật người, hắn cũng không cố ý xem dân là địch, thậm chí hai đời gộp lại tâm nguyện của hắn cũng giống Triệu Tông, là giúp dân chúng sống tốt. Nhưng cố tình đám người trước mặt rất dễ bị người kích động, lấy bạo chế bạo là phương pháp duy nhất.

Mùi máu tanh trong yên lặng, Triệu Thế Tông lạnh lùng nói: “Bệ hạ từ khi thân chính tới nay, vì muốn muối dân nhóm sống tốt hơn mà mấy lần thương nghị với quần thần, thương nghị nhiều năm, rốt cục chọn nơi này làm thí nghiệm mà, đây là chuyện rất tốt. Hôm qua ta đã nói rõ ràng với mọi người, mọi người cũng nghe rõ ràng rồi. Vì sao chỉ một đêm, các ngươi lại như vậy?! Rốt cuộc là ai quạt gió thổi lửa bên trong! Bản lang quân chắc chắn tra được!”

Dứt lời, hắn lại nói: “Bệ hạ là quan gia, là thiên gia, trong lòng chỉ có bách tính, hành động đều chỉ vì bách tính! Ngày bệ hạ thân chính, có nói: Ngài mong vạn dân an ổn! Quan gia như thế, sao các ngươi lại nói ra được những câu đó?!”

“…” Mọi người trầm mặc.

Triệu Thế Tông chỉ người ngã dưới đất chảy máu phía sau: “Dễ bị người kích động, làm chuyện ngu xuẩn, bị đâm một đao, đó là đáng đời! Bệ hạ nói thay đổi muối tịch, đương nhiên sẽ có đường lui cho các ngươi, chỉ là ta còn chưa nhắc tới thôi. Làm muối còn phải lấy mỏ muối, kiểm tra mỏ muối, nấu mỏ muối, còn phải phơi nắng! Những việc này, các ngươi biết rõ hơn ai khác, mọi việc đều phải có quá trình theo tuần tự. Các ngươi thậm chí chỉ mấy ngày cũng chờ không được? Các ngươi không tin bệ hạ, không tin vạn dân chi chủ, lại tin những lời nói lung tung như vậy?!”

Các muối dân rất kích động, nhưng cũng rất thành thật, nghe Triệu Thế Tông nói vậy, dồn dập hổ thẹn cúi đầu.

Triệu Thế Tông dứt lời, im lặng một lát, mới nói: “Mấy ngày nay các ngươi tự thương nghị với người nhà. Ba ngày sau, ta sẽ đến thông báo dự định còn lại của bệ hạ cho các ngươi. Đây cũng là bệ hạ dặn dò, bệ hạ nói muốn cho các ngươi thời gian tự thương nghị. Mà chúng ta phụng mệnh bệ hạ tới đây, việc cần làm không chỉ là muối tịch, bệ hạ biết các ngươi sống không khổ sổ. Hiện giờ chúng ta chắc chắn sẽ điều tra rõ tất cả, cho các ngươi câu trả lời tốt nhất, cũng cho các ngươi một Diêm Thành Giám càng tốt hơn.”

Lúc này, mấy người cầm đầu đã ném vũ khí, quỳ xuống khóc ròng nói: “Đại nhân! Chúng tiểu nhân hồ đồ!”

Những người còn lại dồn dập ném vũ khí, cùng quỳ xuống, nói lời tương tự.

Vừa rồi tình hình còn hỗn loạn, chỉ mới một phút, vậy mà đã khác hoàn toà.

Tiêu Đường trầm mặc.

Lý Chí Thành thật sự bội phục sát đất, gã còn tưởng hôm nay không rời trường muối được, nhất định sẽ bị các muối dân hung hăng này lấy vũ khí đánh đây này! Các muối dân làm việc cả ngày, cơ thể cường tráng, da còn đen sì sì, trông rất dọa người! Ở đây hộ vệ lại ít, hộ vệ từ thành Sở Châu còn chưa đến, gã bị hù chết rồi, suýt quỳ xuống theo luôn á.

Bây giờ lại hay, vị tiểu lang quân này lại nhanh chóng thay đổi cục diện!

Vừa rồi các muối dân còn hung hăng lặm, vậy mà giờ đã bắt đầu òa khóc!

Hắn nghe tiểu lang quân nói thế, cũng muốn khóc này!

Lúc này Triệu Thế Tông gọi hai hộ vệ phía sau tới, chỉ muối dân dưới đất nói: “Gọi đại phu trị liệu cho hắn, không thương tổn chỗ quan trọng, chảy chút máu thôi, không chết được, nhưng cho hắn một bài học, dùng ngu xuẩn mua giáo huấn, không quá đáng.”

Thốt ra lời này, mọi người còn có cái gì không hiểu?

Các muối dân quỳ càng thêm cam tâm tình nguyện.

Triệu Thế Tông không hề hứng thú với loại sùng bái này, kiếp trước thắng trận, đối mặt với vạn hài cốt của phe địch, cái đó mới gọi là sướng.

Hắn còn phải chạy về Sở Châu gửi thư cho Triệu Tông đây này.

Những gì nên nói cũng đã nói, hắn quay người đi luôn.

Hắn cũng thẳng thắn, những người khác còn chưa tỉnh táo đâu!

Khi hắn sắp ra khỏi trường muối, Tiêu Đường mới từ phía sau vội vã chạy tới, cũng gọi hắn: “Tiểu lang quân!”

Bước chân Triệu Thế Tông không ngừng, chỉ nói: “Ta phải về Sở Châu thành, Tiêu đại nhân xin cứ tự nhiên.”

“Tiểu lang quân! Tiêu mỗ không hiểu, bệ hạ rõ ràng không có dặn dò như vậy! Lại nói, vì sao ngươi biết làm muối biển thế nào? Không sợ ngươi chê cười, ta từng đi qua Hà Trung một lần, thấy huề phu* hồ chế muối, nhưng cũng không biết rõ phương pháp cụ thể. Tiểu lang quân vì sao lại biết phương pháp luyện chế muối biển này?” Tiêu Đường bội phục cực kỳ, cũng tò mò cực kỳ. Triệu Thế Tông chỉ mới mười sáu tuổi, vì sao lại biết nhiều như vậy.

*Huề phu: Người nam trưởng thành phụng mệnh triều đình làm muối

Kiếp trước chuyện đầu tiên Triệu Thế Tông làm sau khi đăng cơ chính là thay đổi muối chế, trước khi hắn đăng cơ, vì không ngừng đánh trận, biên cảnh vật tư hiếm hoi, không thể không dùng muối ăn để đổi vật tư. Hắn từng tự mình đi trường muối giao thiệp với muối dân, nhìn tận mắt muối dân chế muối, hắn thậm chí còn biết nên làm gì để kiểm tra mỏ muối.

Hắn còn từng quản lý vận chuyển muối ăn vận tải, mà những việc này hắn nên nói thế nào?

Là vì kiếp trước hắn từng nỗ lực làm nhiều như vậy, nhưng không cách nào thực hiện, bây giờ hắn mới biết. Vừa là vì ủng hộ Triệu Tông, còn là vì lý tưởng chưa hoàn thành của mình.

Hắn phải nói thế nào với Tiêu Đường?

Hắn đi tới cửa trường muối, tìm ngựa của mình, vươn người đi lên, cười nói với Tiêu Đường: “Tiêu đại nhân, thời gian ta ở riêng với bệ hạ nhiều, còn là cháu của bệ hạ, bệ hạ luôn vui lòng chỉ dạy ta. Bệ hạ đọc nhiều sách vở, biết tất cả mọi chuyện, ta đương nhiên cũng có thể biết.”

Nói như vậy phải hiểu.

Tiêu Đường lần thứ hai cảm khái: “Uổng phí ta đọc sách gần ba mươi năm, nếu bệ hạ có thể đi thi khoa cử, trạng nguyên không phải ngài thì ai đây? Trạng nguyên thiên hạ cũng phải thẹn thùng thôi?”

“Bệ hạ sao phải thi khoa cử?”

“Là ta hồ đồ rồi.” Tiêu Đường cười ngượng ngùng.

Triệu Thế Tông nhưng cũng rất yêu thích Tiêu Đường, con người Tiêu Đường, có chính là có, không chính là không. Là chân chính “Biết thì nói là biết, không biết thì nói không biết”. Mà hắn luôn có thể phát hiện ưu điểm của người khác, luôn có thể khiêm tốn lĩnh giáo. Người như vậy tuy không có thiên phú, miệt mài nhiều năm, cũng sắp đạt thành tựu lớn.

Hắn còn muốn nói chuyện tử tế với Tiêu Đường một phen, nhưng hắn nhất định phải đi Sở Châu.

Không về, thì không sẽ không kịp truyền tin trong hôm nay, Triệu Tông sẽ nhận thư chậm một ngày, hắn sẽ lo lắng.

Tay hắn nắm dây cương: “Tiêu đại nhân, nhóm người Chuyển vận sứ sắp tới rồi, còn rất nhiều chuyện phải xử lý, ta đi trước một bước, ngươi cũng mau tới, ở lại Sở Châu nghỉ ngơi mấy ngày.” Dương Uyên thu bạc của Chu Lập, còn chia với Chuyển vận sứ Lâm Bạch, trên người Lâm Bạch này cũng có đồ tốt để moi. Nhưng Lâm Bạch, lại là môn sinh của Đỗ Dự, chuyện này rất thú vị.

Rốt cuộc ai vô tội thật, lại đến cùng là ai tưởng ở trong đó mò cá.

Hắn cũng phải về Sở Châu truyền tin cho Mục Phù, hai trường quan bị nhốt kia vừa vặn có thể sử dụng, đám Mục Phù rốt cuộc đã tìm được gì từ nhà Dương Uyên, hắn còn chưa biết. Mà lúc hắn đến, cũng đã xem sổ sách Chu Lập mang đến rồi. Hắn phải nhanh chóng giải quyết xong những việc này, mới có thể mau sớm về Đông Kinh Thành.

Nghĩ xong, hắn không nói nhiều nữa, quay người cưỡi ngựa rời đi.

Tiêu Đường lại cảm thấy buồn cười, Triệu Thế Tông lúc đến nôn nóng như vậy, bây giờ cũng biết phải nghỉ ngơi!

Hắn quay người lần thứ hai đi vào trường muối, tiểu lang quân đánh trận trước, hắn cũng phải cẩn thận dọn trận mới được.