Từ khi Triệu Tông ra đời tới bây giờ, lần đầu tiên rời Đông Kinh Thành.
Sau khi hắn quyết định, một mặt dặn dò Nhiễm Đào đi chuẩn bị đồ đạc, một mặt lệnh Phúc Lộc triệu đám người Tiễn Thương, Đỗ Dự tiến cung.
Đám Tiễn Thương đương nhiên là cực lực phản đối, dù sao sức khỏe của bệ hạ cũng không được tốt lắm, lỡ như đi ra ngoài một chuyến, tổn thương thân thể thì biết làm sao? Đỗ Dự cực lực khuyên: “Bệ hạ! Việc này mặc dù gấp, nhưng không cần ngài tự mình đi, nếu ngài lo lắng, thần nguyện đi một chuyến!”
“Đúng là như thế, hoặc phái Văn thị lang đi, hắn từng làm Chuyển vận sứ* ở Hoài Nam đông lộ, rất quen thuộc vùng đất đó.” Tiễn Thương phụ họa. Các quan khác cũng mỗi người một lời khuyên bảo.
*Chuyển vận sứ: Chức quan phụ trách vận tải
Triệu Tông đã quyết muốn đích thân đi một chuyến, hắn đến đây hai mươi mốt năm, mặc dù đã là Hoàng đế, nhưng chưa bao giờ chân chính ngắm nhìn mảnh giang sơn này. Ai mà biết được qua thêm mấy năm nữa thân thể hắn sẽ làm sao? Nói không chừng ngày nào đó, thân thể này của hắn, sẽ đi đời nhà ma. So với đợi thêm, không bằng đi ngay lúc này, hắn đã sớm muốn đi ngắm nhìn giang sơn của hắn.
Còn nữa, muối ăn quả thật vô cùng quan trọng, về sau nếu như có chiến tranh, lỡ như hoàn cảnh hơi xấu, vật tư của quân đội biên cảnh còn phải dựa vào muối ăn “trung hòa”. Đây còn là lần đầu tiên hắn nhằm vào bách tính đưa ra quyết định cải cách, nhất định phải có hiệu quả. Hắn không muốn nhìn thấy giữa dân và quan sẽ là trạng thái đối lập như thế này, hắn cần phải tự mình đi nhìn xem.
Ngoại trừ những lý do này, thì là hắn cực kỳ lo lắng cho Tiểu Thập Nhất.
Tiểu Thập Nhất có thông minh tâm cơ đi nữa, dù sao cũng là lần đầu tiên lĩnh việc, hắn sợ Tiểu Thập Nhất vì chuyện lần này, về sau bị người coi thường, càng sợ Tiểu Thập Nhất bị đả kích. Tiểu Thập Nhất mới mười sáu tuổi, đang là lúc hăng hái, không thể bị đả kích được.
Chuyện Triệu Tông đã quyết, ai khuyên cũng vô dụng.
Hắn nói: “Trẫm sẽ đi chừng một tháng, mấy ngày nay, Tiền khanh và Đỗ khanh thay trẫm xử lý công việc, ngự bảo của trẫm tổng cộng có ba cái, đều ở trong thư phòng, Phúc Lộc giữ. Nếu có đại sự, không kịp truyền tin bẩm báo cáo cho trẫm, các ngươi cần thương nghị cùng Bảo Ninh công chúa, khi ba bên đều tán đồng thì có thể đóng dấu.”
Mọi người không có cách nào, đành phải đáp “Vâng”.
Triệu Tông gặp các quan xong, thì ở Phúc Ninh Điện dặn dò Triệu Tông Ninh một phen.
Triệu Tông Ninh cau mày: “Sức khỏe của ca ca, sao có thể ngồi thuyền lâu?”
“Không sao.”
“Ca ca ——”
“Không cần khuyên trẫm, sức khỏe của trẫm, trẫm tự nắm chắc. Hôm nay ở Sùng Chính Điện, vì thuyết phục các đại thần kia, đã phí hết một phen miệng lưỡi, muội hãy cho ca ca nghỉ ngơi một chút.”
“Ca ca!” Triệu Tông Ninh trách, “Lúc này ca ca cố ý muốn hai vị tướng công phải thương nghị với muội, sợ rằng trong triều sẽ có người nói xấu sau lưng muội.”
“Vậy muội có sợ hay không?”
“Tất nhiên là muội không sợ, muội sợ bọn họ nói ca ca!”
“Bọn họ có thể nói trẫm cái gì?” Triệu Tông cười, “Đơn giản là nói trẫm không để ý lễ chế thôi. Nhưng ai quy định nữ tử không thể tham dự chính sự?”
Triệu Tông Ninh thở dài: “Muội hiểu ý ca ca, nhưng con đường này đâu dễ trải như vậy? Sợ rằng phải mất rất nhiều năm, mới có thể sửa được một chút.”
“Nhưng nếu không ai dẫn đầu, thì qua nhiều năm đều không có.”
Triệu Tông Ninh gật đầu: “Ca ca yên tâm đi, muội sẽ giúp huynh trông chừng, nhất định sẽ không để người thừa dịp huynh không có mặt mà làm chuyện xấu! Muội cũng sẽ nắm chừng mực, không làm việc tùy tiện.”
Triệu Tông cười vỗ vỗ tay của nàng, trong lòng vui mừng, may là còn có muội muội giỏi giang, bằng không hắn quả thật không dám tùy ý rời Đông Kinh Thành.
Phúc Lộc ở lại, hôm sau, trời chưa sáng, trong cung đã có ba chiếc xe ngựa tứ giá chạy ra.
Nhiễm Đào ngồi cùng Triệu Tông trên xe thứ nhất, xe thứ hai là vài cung nữ, xe thứ ba để rương và đồ đạc. Còn lại thái giám, thị vệ đều thay thường phục, ngồi trên lưng ngựa, bảo hộ bên cạnh xe.
Đoàn xe đi thẳng bến tàu sông Biện.
Tới bến tàu, trời mới hửng sáng lên, cũng không có nhiều người, chưa có người tới làm việc, Triệu Tông vịn tay Nhiễm Đào đi xuống xe ngựa. Nhưng thời tiết lại tốt, trên mặt sông cũng không có sương mù, hắn xoay người nhìn quanh, trên mặt sông không có nhiều thuyền, bên bến tàu cũng đậu không ít thuyền vẫn còn đang nghỉ ngơi.
Hắn không khỏi nhớ tới năm năm trước, lúc đó hắn đứng ở đây, có hơi lo lắng một cách khó hiểu, nhưng cũng tin tưởng Tiểu Thập Nhất đến tối sẽ về, ai mà ngờ trở về chính là tin dữ.
May mà Triệu Thế Tông có thể trở về thật.
Đang ba tháng, trời còn chưa ấm nhiều, sáng sớm bên bến tàu tuy có hơi mát mẻ, nhưng cũng không quá lạnh, hắn khoác một cái áo choàng mỏng manh là được. Hắn thầm đưa tay ra, đưa ra ngoài áo choàng, có gió xuân nhè nhẹ phất qua mu bàn tay.
Hắn khẽ nở nụ cười, thật tốt, bây giờ là đầu xuân, không còn là trời đông giá rét năm đó.
Phúc Lộc đến tiễn quỳ gối bên bến tàu, Triệu Tông đứng ở đầu thuyền, nhìn bến tàu càng lúc càng xa.
Nhiễm Đào đứng bên cạnh hắn, lo lắng hỏi: “Bệ hạ có chỗ nào không khỏe?”
Triệu Tông lắc đầu. Giữa hắn và nước ràng buộc rất sâu, cái chết của cha mẹ, cái chết của hắn, lần trọng sinh của hắn, điều hắn thích, điều hắn sợ, đều không thoát khỏi quan hệ với nước. Hắn cũng chưa bao giờ say sóng, đứng trên đầu thuyền, ngửi hơi nước lạnh lẽo duy nhất trên mặt sông, trong ngày tháng ba, hắn chỉ cảm thấy hết sức thoải mái.
Mặc dù đã quen với thân phận Hoàng đế, nhưng cũng sẽ có khoảng khắc vô lực, rốt cuộc hắn cũng chỉ là người phàm thôi. Tạm thời rời đi, hắn cũng không khỏi sinh ra cảm giác thoải mái. Huống hồ kiếp trước hắn là người phương Nam, có lẽ hiện tại đi Lưỡng Chiết Lộ, lần này, qua ngàn năm, hắn cũng có thể trở về quê nhà một chuyến.
Nhiễm Đào lại nói: “Bệ hạ, vào thôi, dù sao mặt trời còn chưa mọc, mặt nước lạnh lắm.”
Triệu Tông không cự tuyệt nữa, để sau này có nhiều cơ hội xuất hành thế này, hắn phải bảo vệ sức khỏe của mình. Lại nghĩ mấy ngày sau là có thể nhìn thấy Tiểu Thập Nhất rồi, trên mặt Triệu Tông mỉm nụ cười.
Hắn khép áo choàng, quay người đi vào khoang thuyền, người và nụ cười đều khuất trong rèm thuyền màu đỏ nhạt của ngày xuân.
Triệu Thế Tông và Tiêu Đường đến Sở Châu, sau khi đến Sở Châu, Tri châu Sở Châu Lý Chí Thành chiêu đãi đặc biệt nhiệt tình. Tiêu Đường là người tâm phúc trước mặt bệ hạ, càng khỏi nói vị tiểu lang quân của Ngụy Quận vương phủ, năm năm trước đã có nghe thấy, bây giờ vị tiểu lang quân này trở về, qua nhiều… ngày thế này, ở địa phương đều đã biết.
Lý Chí Thành tự mình dẫn người ra ngoài thành mười dặm đón bọn họ, nếu là chỉ có một mình Tiêu Đường đến, gã đương nhiên sẽ không tự mình đi. Tiêu Đường cũng biết đây là nể mặt Triệu Thế Tông, Tiêu Đường còn chế nhạo hắn một hồi. Hai người họ trên đường đi, cũng trò chuyện khá là nhiều.
Lý Chí Thành đón bọn họ, để bọn họ nghỉ lại trong phủ, hai người tất nhiên là từ chối, mà không từ chối nổi lòng kiên trì của Lý Chí Thành, cuối cùng cũng vào Lý phủ.
Triệu Thế Tông rất nhớ Triệu Tông, chỉ muốn tốc chiến tốc thắng, không kịp đợi Chuyển vận sứ và Đề cử thường bình trà diêm ti* từ Dương Châu đến đây, đêm đó đã cùng Tiêu Đường và Lý Chí Thành nói tường tận ý của bệ hạ. Triệu Tông nghĩ về việc này đã lâu, một năm qua còn nhiều lần thương nghị cùng các quan, dù chưa lan truyền, nhưng cũng không tránh người. Trong triều nhân mạch dày, Lý Chí Thành làm chủ một châu, đương nhiên cũng có biện pháp nhận được tin tức, chỉ là không biết bệ hạ rốt cuộc muốn làm thí nghiệm ở đâu, lại càng không biết bệ hạ khi nào phái người đến.
*Đề cử thường bình trà diêm ti: Cơ quan quản lý vận chuyển trà muối
Triệu Thế Tông lúc đến Sở Châu, mới truyền tin cho Lý Chí Thành, vừa nhận được tin, gã liền biết mục đích đến Sở Châu của hai vị này.
Đây là ý của bệ hạ, còn là vì tốt cho muối dân, tốt cho muối dân, cũng là tốt cho Sở Châu, nếu Sở Châu tốt, thành tích của gã sẽ tốt, gã đương nhiên rất là tán thành.
Con người Lý Chí Thành, tên được đặt không tệ, nhưng thật ra là một người tiêu chuẩn cho việc gìn giữ cái đã có. Gã đọc sách đúng quy đúng củ, thi khoa cử cũng đúng quy đúng củ, chức vị càng vậy. Cố tình gã đúng quy đúng củ, mặc kệ lúc Tiên đế tại vị, lúc Thái hậu chính thính, hay là lúc bệ hạ thân chính, đều không ai để ý gã, hắn trái lại an ổn không lo mà làm tới chức Tri châu Sở Châu.
Triệu Tông có tài giỏi đi nữa, cũng không thể chu đáo đến mức một Tri châu bình thường mà hắn cũng phải quản chặt.
Sở Châu là một địa phương rất vi diệu, vị trí của nó ở Hoài Nam đông lộ, mà giáp biển, vốn là cái địa phương đặc biệt đáng để coi trọng. Cố tình Sở Châu muối dân đông đảo, muối dân của Hoài Nam đông lộ, có một nửa đều ở Sở Châu. Muối dân càng nhiều, chuyện có liên quan đến muối ăn cũng càng nhiều. Vào lúc này, Chuyển vận sứ đại nhân và Đề cử trà diêm ti đại nhân trái lại còn có quyền lên tiếng hơn kẻ làm Tri châu là gã đây.
Việc của một châu hắn cần xử lý mỗi ngày, lại có một nửa liên quan đến muối, muối dân, nhưng lại không thể một mình quyết định, còn phải chờ Chuyển vận sứ đại nhân và Đề cử trà diêm ti đại nhân gật đầu mới được. Hơn nữa Sở Châu giáp Dương Châu, Dương Châu quản lý của Hoài Nam đông lộ, Tri châu Dương Châu và gã cũng là Tri châu, gã có thúc ngựa đi nữa cũng không đuổi kịp người ta. Đôi khi, chuyện của Sở Châu, Tri châu Dương Châu trái lại còn dễ chen vào hơn gã.
Cũng nhờ gã không có chí lớn, làm chung như vậy, cũng thư thái. Các đại nhân quản sự bên trên, hắn ở phía dưới kiếm lợi. Lúc này qua ba năm, nếu Sở Châu có thể thái bình, gã có thể được đánh giá loại tốt, quay đầu lại cũng có thể thăng cấp lên.
Thế nhưng dù người không có chí lớn đi nữa, Lý Chí Thành cũng đã qua độ tuổi bất hoặc*, rốt cuộc cũng có chút theo đuổi. Nghe nói bây giờ bệ hạ lại đem việc thí nghiệm thay đổi muối tịch bố trí tại Sở Châu, gã cũng có chút kích động, chỉ coi vận may của mình đã tới. Ai không biết sau thí nghiệm khi đều có lợi? Nếu gã có thể hoàn thành việc này, thì cũng có thể treo tên mình trước mặt bệ hạ! Gã còn chưa bao giờ tới Đại Khánh Điện tham gia đại triều hội đâu! Thậm chí chưa bao giờ tận mắt gặp bệ hạ!
*Bất hoặc: Tuổi bốn mươi chững chạc biết suy xét
Cho nên gã càng thêm lấy lòng Triệu Thế Tông và Tiêu Đường, trước khi các Chuyển vận sứ đại nhân đến, vội vàng khuyên người vào nhà gã ở. Gã còn thầm nghĩ, bây giờ nhất định phải nắm chặt công lao lớn, không thể bị người cướp đoạt nữa! Nhưng gã dù có mọi cách lấy lòng, cũng không ngờ tới hai vị này ngay cả bữa cơm cũng không muốn dùng, đến rượu trái cây gã cố ý chuẩn bị cũng không chịu uống một miếng. Trà xanh tốt nhất gã đặc biệt chuẩn bị, còn trực tiếp bị vị tiểu lang quân kia dùng để trộn cơm ăn.
Ăn xong, liền kéo gã dậy thương thảo chuyện muối tịch.
Gã đơ người, mà cũng cao hứng, hận không thể chỉ cần một người gã cùng hai vị này làm xong việc này.
Mặc dù Lý Chí Thành mặc dù giỏi gìn giữ cái đã có, mà cuối cùng cũng tự đọc sách thi đậu khoa cử, nhiều năm làm quan, nhiều ít cũng có chút bản lĩnh, ba người quả thực đã thương lượng được tám phần mười.
Sáng sớm hôm sau, đám người Chuyển vận sứ còn chưa tới, ba người đã đến Diêm Thành Huyện rồi.
Bên trong Diêm Thành Huyện có cái Diêm Thành Giám, bên trong Diêm Thành Giám có trường muối lớn nhất Sở Châu, nằm ở phía Đông Sở Châu, cách thành Sở Châu thành một ngày đi ngựa.
Bất luận là Tiêu Đường, hay là Lý Chí Thành, nguyên bản đều cho rằng Triệu Thế Tông không chịu khổ được. Dù sao hắn là người trong vương phủ, còn là cháu trai được bệ hạ tự mình nuôi dưỡng, hắn ra ngoài một chuyến, bên người còn có rất nhiều thái giám và cung nữ đi cùng. Trong đó có hai vị, nghe nói còn hầu hạ kề cận bệ hạ. Lý Chí Thành không dám thất lễ, còn nghĩ có nên sắp cho tiểu lang quân một chiếc xe ngựa thoải mái hay không, xe ngựa đúng là có sắp thật, gã còn cười hỏi: “Tiểu lang quân, có cần mang theo cung nhân đi cùng ngài không?”
Triệu Thế Tông lại cau mày: “Sắp xe ngựa làm gì?”
“Hả?”
“Có con ngựa nào khác không?”
Vì muốn hưởng ứng hành động liên quan đến ngựa ở Hà Trung, bây giờ rất nhiều quan viên không đề cử sử dụng ngựa trong nhà, bây giờ người tâm phúc của bệ hạ đang ở trước mặt, Lý Chí Thành đương nhiên là lắc đầu: “Tiểu lang quân, không còn, đây đã là ngựa tốt nhất trong thành Sở Châu chúng tôi rồi!”
Triệu Thế Tông nhìn một cái đã thấu tâm sự của gã, cười lạnh, đúng là nói hưu nói vượn! Triệu Tông chưa bao giờ yêu cầu như thế, Triệu Tông rất giỏi nắm chừng mực, cố tình những người này vì lấy lòng mà toàn làm những việc không đâu.
Nhưng hắn cũng không nói nhảm nữa, mà là đưa tay, Lộ Viễn đưa cho hắn một thanh đao, hắn chém đứt dây cương giữa ngựa và xe, Lộ Viễn cất đao. Đao Triệu Tông cho hắn, hắn lại không nỡ dùng. Hắn chọn một con ngựa, vươn mình nhảy lên, nói với đám Lộ Viễn: “Các ngươi ở đây nghỉ ngơi, ngày mai ta về.”
Lộ Viễn và Trà Hỷ biết tiểu lang quân phải đi làm việc, lập tức đáp “Vâng”.
Lý Chí Thành còn chưa phản ứng lại, Tiêu Đường đã cười vươn người lên một con ngựa khác, vị tiểu lang quân này cũng thật khiến người ta không ngờ được mà.
Triệu Thế Tông cúi đầu, lại lạnh lùng nhìn Lý Chí Thành một cái: “Lý Đại nhân, đi đường quan trọng!” Dứt lời, hắn vung roi ngựa, đã rời đi trước. Tiêu Đường cười nói với Lý Chí Thành: “Lý đại nhân, ngươi cũng mau đuổi theo đi!”
Đuổi theo?!
Xe ngựa trước mặt chỉ có hai con ngựa, bọn họ mỗi người cưỡi một con, còn gã làm sao bây giờ?!
Tiêu Đường cũng không chờ gã, đuổi theo Triệu Thế Tông.
Lý Chí Thành không diễn kịch nữa, sầm mặt lại lệnh người hầu dắt thêm một con ngựa nữa đến, gã vươn mình nhảy lên, vội vàng đi theo.
Đám Lộ Viễn và Trà Hỷ bật cười.