Lần này, Triệu Tông lại không đuổi Triệu Thế Tông xuất cung, Triệu Thế Tông cũng không đề cập tới.
Thịnh Âm đều bối rối, cũng không biết tòa nhà này rốt cuộc lúc nào sửa xong mới tốt? Ý kiến của bệ hạ mỗi ngày đều thay đổi nha!
Nhân Mặc còn ở trong tòa nhà, Trà Hỷ để lại bốn cung nữ và thái giám ở nhà, còn lại đều mang toàn bộ về cung, tiếp tục ở trắc điện hầu hạ Triệu Thế Tông.
Triệu Tông định phái Triệu Thế Tông đi Hoài Nam, tự biết không bao nhiêu ngày bên nhau nữa, nhưng mỗi ngày đối với mình mà nói, vừa là ngọt ngào, vừa là dằn vặt, còn không muốn cho Triệu Thế Tông xuất cung.
Ngày hôm đó, hắn ở Sùng Chính Điện cùng đám người Tiễn Thương, Đỗ Dự thương thảo chuyện muối hộ ở Hoài Nam, nói được một nửa, hắn liền lệnh Phúc Lộc đi gọi Triệu Thế Tông tới.
Triệu Thế Tông vừa tới, Triệu Tông chỉ vào vị trí cuối cùng: “Ngồi đó.”
Tiêu Đường lập tức đứng dậy: “Tiểu lang quân, đến chỗ hạ quan ngồi đi.”
Triệu Tông cười: “Hắn nhỏ nhất, người cũng không chức quan, ngồi đó là thích hợp rồi.”
Lời ấy vô cùng thân mật, Triệu Thế Tông cũng nghe lời mà ngồi ở vị trí cuối cùng, mà mọi người ở đây, nào dám xem thường hắn?
Triệu Tông tiếp tục nói: “Vừa mới nhắc lại đến chuyện muối tịch, việc này từ năm ngoái đến nay, đã thương thảo nhiều lần, rốt cuộc không kéo dài được nữa. Hôm nay trẫm sẽ quyết định việc loại bỏ muối tịch, chỉ là trẫm muốn thử ở Đông lộ Hoài Nam trước.”
Người đang ngồi ở dưới, làm việc cùng Triệu Tông cũng đã năm năm, hiểu rõ phong cách làm việc của hắn. Bệ hạ thường cải cách, ý tưởng cải cách vô cùng nhiều, cực kỳ lớn mật. Cố tình bệ hạ lại làm rất cẩn thận, mỗi lần đều tìm một hai nơi thí nghiệm trước, tốt xấu đều có phản ứng, sau khi tổng kết, mới đi bước kế tiếp.
Bệ hạ thân chính năm năm qua, mỗi lần phái đi phụ trách việc thí nghiệm, sau khi mãn hạn, bất luận là hồi kinh làm quan, hay là ở lại địa phương, chức quan, soa sự đều nâng lên, còn được bệ hạ trọng dụng.
Lần này, không biết bệ hạ lại phái ai đi? Nếu như hỏi bọn họ, bọn họ cũng có người đề cử, trong lòng mọi người mỗi người một suy nghĩ.
Triệu Tông cũng không cho bọn họ quá nhiều thời gian suy nghĩ, trực tiếp nói: “Triệu Thế Tông phụ trách việc này.”
Lời này vừa nói ra, trong lòng mọi người đều sinh ra một cảm giác “Quả nhiên là vậy”.
Mà đám người Tiễn Thương Đỗ Dự được Triệu Tông trọng dụng, hiển nhiên cũng không phải vì bọn họ vạn sự chỉ nghe Triệu Tông sai phái. Miễn là quan viên chân chính cần dùng, không chỉ phải nghe, còn phải hội nghị, còn biết bác bỏ.
Đỗ Dự trực tiếp đứng lên nói: “Bệ hạ, thần cho rằng, việc này phái tiểu thập nhất lang quân đi làm, cũng không thoả đáng.”
Tiễn Thương cũng đứng dậy: “Thần tán thành, việc muối ăn vốn phức tạp khó phân. Chuyện muối tịch thoạt nhìn rất đơn giản, có điều quan phủ thay đổi điều lệ, thực tế thiết lập ra lại liên luỵ quá nhiều. Hoài Nam Đông lộ trường muối đông đảo, muối hộ đã gần vạn, muối dân đời đời sinh sống ở trường muối, ít đọc sách, không biết chữ, đối ngoại khá ít, muốn bọn họ tiếp thu thay đổi như vậy, sợ rằng phải phí rất nhiều miệng lưỡi. Mà nên trường quan đông đảo, quan hệ với muối dân càng khó chải vuốt. Tiểu lang quân thân phận mặc dù cao quý, mà chưa trải đời, giờ tự dưng đến đó, làm sao đối mặt với đủ loại tình huống?”
Triệu Thế Tông vốn đang ngồi yên lặng, nghe Triệu Tông lệnh hắn đi làm việc này, mặc dù không vui, dù sao cũng muốn rời kinh, muốn cách Triệu Tông xa xa. Nhưng nghĩ tới đây là phân ưu vì Triệu Tông, mà đây là chuyện Triệu Tông suy nghĩ rất lâu, kêu hắn đi làm, chính là yên tâm mà tin tưởng hắn, hắn vẫn rất tình nguyện.
Ai ngờ nghe hai người nói như thế, hắn cúi đầu, trong lòng xem thường.
Chuyện như vậy, trong vòng ba ngày hắn giải quyết xong rồi. Hắn không phải tiểu tử mười sau ngây ngô, nhìn Tiễn Thương nói lời kia, gì mà “Chưa trải đời”, gì mà “Làm sao đối mặt với đủ loại tình huống”.
Bọn họ cho rằng muối dân là yêu ma, hay là quỷ quái sao?
Mặc dù muối dân đương nhiêu rất ít ngoại giao với bên ngoài, nhưng không đến nỗi như vậy. Dùng đúng biện pháp là được.
Hắn mặc dù bất mãn, nhưng cũng biết thu liễm tính tình, không khiến Triệu Tông mất mặt. Hắn hơi cúi đầu, cũng không nói lời nào.
Sau khi Tiễn Thương nói xong, lại có mấy người phát biểu ý kiến, Triệu Tông để bọn họ nói hết, mới cười nhạt nói: “Thế Tông tuy ít kinh nghiệm, lại tâm tư linh hoạt, lại làm việc thực tế, trẫm cũng cực yên tâm.”
Triệu Thế Tông đặc biệt cao hứng, Triệu Tông gọi hắn như vậy, thường ngày hắn rất ghét cái tên này, bây giờ từ miệng Triệu Tông nói ra, hình như tên đột nhiên dễ nghe hơn!
Bệ hạ cũng nói như vậy rồi, bọn họ có thể nói gì?
Theo mọi người thấy, kẻ trí nghìn suy nghĩ, cũng có lúc sai lầm. Người kín đáo như bệ hạ, một khi đối mặt với tiểu lang quân này, như biến thành người khác. Chỉ là bọn hắn thật sự nghĩ sai rồi, Triệu Tông tuy đúng là bất công với Triệu Thế Tông, nhưng cũng chưa thiên vị quá mức, chính sự hắn rất tỉnh táo.
Hắn cho Triệu Thế Tông đi Hoài Nam đương nhiên không phải hồ đồ.
Chỉ việc Triệu Thế Tông suốt ngày đưa trang sức cài đầu cho Triệu Tông Ninh. Lúc đầu hắn vẫn còn không biết, do Triệu Tông Ninh đều cảm thấy hơi quá rồi, đem đồ vào cung đưa cho hắn xem, hắn mới biết. Mà hắn thấy những châu báu ngọc thạch này cũng có chút ngạc nhiên, hắn còn cố ý gọi Triệu Thế Tông tới hỏi.
Triệu Thế Tông lại không thèm để ý, chỉ nói “Công chúa thích là tốt rồi”.
Người phóng khoáng như muội muội của hắn đều có chút nghẹn lời, khỏi nói tới hắn.
Cũng không phải hắn cùng với muội muội chưa từng va chạm xã hội, hơn cái này rất nhiều lần bọn họ cũng đã gặp rồi. Chỉ là trong cuộc sống bình thường, ai không chớp mắt mà mua đồ loạn như vậy? Lại nghe hắn nói thế, Triệu Tông đương nhiên có thể đoán được năm năm này hắn nhất định kiếm được rất nhiều tiền.
Triệu Tông dạy dỗ Triệu Thế Tông một trận, không cho hắn mua bậy nữa, hắn còn có chút không muốn, cuối cùng cũng đồng ý.
Việc này, bị Triệu Tông ghi vào trong lòng. Mặc dù hắn đoán không ra Triệu Thế Tông rốt cuộc dựa vào cái gì kiếm được nhiều như vậy, mà có một điều không thể nghi ngờ, Triệu Thế Tông quả thật rất có bản lĩnh. Người không bản lĩnh, làm sao kiếm được nhiều tiền như vậy, chính hắn kiếm không ra. Đỗ Dự, Tiễn Thương, cũng kiếm không ra.
Mà trải qua mấy ngày nay, dù hắn chưa chưa nói chính sự với Triệu Thế Tông. Nhưng thỉnh thoảng lúc có hơi nghi hoặc, không tiện thương lượng với các quan, trong lúc nói chuyện lỡ nói vài câu, mỗi lần Triệu Thế Tông đều có kiến giải không tầm thường.
Triệu Tông là rất tin tưởng năng lực của Triệu Thế Tông, chỉ là người khác chẳng hề biết. Triệu Thế Tông từng sinh hoạt ở Hàng Châu năm năm, đối với vùng đó nhất định có hiểu biết rộng.
Triệu Tông lại nói: “Nhưng chuyện lần này rốt cuộc cũng không đơn giản, trẫm cũng muốn phái Tiêu Đường đi cùng hắn.”
Sau khi Tiêu Đường nghe xong, lập tức đứng dậy, chắp tay nói: “Bệ hạ, thần lĩnh mệnh.”
Triệu Thế Tông lúc này cũng đứng dậy.
“Hai người các ngươi cùng đi, có thương có lượng, làm cho tốt chuyện này.”
“Vâng!” Hai người trăm miệng một lời.
Tiêu Đường ổn định lại trải dời nhiều, sắp xếp như vậy, những người khác đều yên tâm, cho rằng bệ hạ vẫn cơ trí, vẫn chưa bị cháu làm mê mẩn tâm trí. Thảo luận thêm một lát, mọi người tản đi, chỉ có Tiêu Đường bị giữ lại.
Tiêu Đường cũng là người trong nhà, Triệu Tông chỉ chỉ hai cái ghế gần mình: “Hai người các ngươi lại đây ngồi.”
Triệu Thế Tông không khách khí chút nào ngồi vào cái ghế gần Triệu Tông hơn, Triệu Tông đã rất gắng sức kiềm chế không nhìn tới hắn, nhưng vẫn không khỏi liếc hắn một cái, vừa nhìn, trong lòng lạnh ngắt.
Đúng là gieo vạ, sao lại có bộ dáng làm người ta thích đến vậy?
Trong lòng hắn mặc dù lạnh, nhưng cũng nhớ tới chính sự, nói với Tiêu Đường: “Tử Phồn, Thập Nhất lầu đầu tiên làm việc, đến lúc đó ngươi chỉ dẫn hắn nhiều thêm.”
Tiêu Đường nhanh chóng cười: “Bệ hạ, đây là ngài chiết sát thần! Thần biết tiểu lang quân có bản lĩnh, chuyến đi lần này, thần còn phải nghe tiểu lang quân sai phái!”
Triệu Tông cũng cười, ngữ khí càng thêm thoải mái hơn nhiều: “Hắn nào có bản lĩnh gì nha ——” Vừa cười, vừa nhìn Triệu Thế Tông một cái.
Triệu Thế Tông cũng cười, cũng lạ nha, Triệu Tông nói hắn không có bản lĩnh gì, hắn cũng cao hứng.
“Lần này hắn đi để hiệp trợ ngươi, trường muối cũng rất phức tạp, nếu quan địa phương làm bộ làm tịch, thân phận của hắn đúng lúc đem ra dùng. Ngươi cũng là lần đầu tiên bị trẫm đưa đi xa, qua lại cũng mất mấy tháng, ngươi cứ yên tâm lớn mật làm, không cần gò bó. Trẫm đã sai người bảo vệ tin tức, không cần cho quan địa phương biết quá sớm, lúc các ngươi đến Sở Châu, thì hãy truyền tin cho bọn hắn.” Trong nhóm quan muối nhiều điều mờ ám, nếu muốn nhìn thấy tình huống thật, thì phải đến thật lặng im.
Tiêu Đường liên tục đáp “Vâng”, Triệu Tông lại dặn dò một phen, mới thả hắn về.
Đợi đến khi Tiêu Đường đi rồi, Triệu Thế Tông lập tức ngồi bên cạnh Triệu Tông.
Tay Triệu Tông run lên, đột nhiên làm ra bộ dạng rất bình tĩnh, nói chính sự với Triệu Thế Tông: “Lần này trẫm cố ý phái Tiêu Đường đi cùng ngươi. Tiêu Đường tốt tính, dễ ở chung, cũng lanh lợi. Ngươi nhất định phải học hỏi nhiều từ hắn. Nếu như địa phương thật sự có quan viên không nghe lời ngươi nói, ngươi cứ lấy xuấ thân ra ép người! Nhất định không thể bị người bắt nạt!”
Tuy nói Triệu Tông biết nhóc vô lương tâm căn bản không thuần lương như hắn biểu hiện trước mặt mình, tuổi còn nhỏ đã biết trốn vào cung, mười một tuổi đã giết người trong Bảo Từ Điện, lại chọc Tôn thái hậu tức ngất xỉu. Hắn đến Tôn thái hậu cũng không kiêng kị, đến Hoàng đế đều có thể lừa gạt, còn có thể bị những quan viên kia bắt nạt?
Hắn muốn Triệu Thập Nhất học tập Tiêu Đường, nhưng Tiêu Đường là một người vô cùng chính trực, cũng không nhiều quỷ tâm tư, sợ rằng Tiêu Đường phải học tập hắn nhiều mới phải.
Nhưng là đứa trẻ nhà mình thì mình thương, hắn vẫn không khỏi lo lắng.
Sau khi Triệu Thế Tông nghe xong, lập tức gật đầu: “Ta đều biết.”
Triệu Tông quay đầu lại liếc hắn một cái, thấy mắt Triệu Thế Tông sáng rỡ, cũng sạch sẽ vô cùng, trong lòng khó giải thích được cảm thấy được chính mình có chút xấu xa. Người ta coi hắn là thúc phụ thật, hắn ở đây thầm mến không nói, còn oán hận hai người thậm chí có liên hệ huyết thống, thật là vấy bẩn tình cảm quấn quýt của Tiểu Thập Nhất đối với hắn.
Hắn thầm thở dài, nói: “Ba ngày sau thì lên đường đi, ngươi mang Trà Hỷ và Lộ Viễn theo.”
“Bệ hạ, Cát Tường và Cát Lợi…”
Triệu Tông nghiêm mặt: “Hai thứ kia đừng hòng về Phúc Ninh Điện nữa!”
“Bệ hạ, bọn họ là bị ta uy hiếp mới như vậy.”
Triệu Tông không để ý tới hắn, Triệu Tông là Hoàng đế, đương nhiên cũng cần người trung tâm, tuy nói là bọn họ bởi vì Triệu Thập Nhất mà phản bội hắn, hắn cũng tức giận cực kỳ
“Bệ hạ ——”
“Việc này bàn sau!”
Triệu Thế Tông ngoan ngoãn câm miệng, lại nói: “Bệ hạ, ta đi Hoài Nam, làm xong việc, rất nhanh sẽ trở về! Ở đó có rất nhiều vật lạ, ta mang về người.”
Triệu Tông vốn còn đang thầm cười khổ, lần này hắn phái hai người đi ra ngoài, chưa nói cụ thể thời gian trở về, chỉ vì chính hắn còn đang do dự. Hắn rõ ràng đã quyết định, khi ngọn lửa mới nhen nhóm thì phải nhẫn tâm dập tắt. Nhưng vừa nghĩ, nếu thật sự đưa đến bên ngoài ba năm hai năm, trong đầu hắn liền khó chịu. Đơn giản cũng không cần định thời gian, để hai người bọn họ tùy duyên đi, nhưng việc này đúng là cũng như Tiễn Thương đã nói, cũng không dễ làm.
Hắn chẳng hề biết Triệu Thế Tông ở Hàng Châu suốt ngày giao thiệp với những việc này.
Muối dân Lưỡng Chiết Lộ và muối dân Hoài Nam Diêm Dân cũng khác nhau, Lưỡng Chiết Lộ nhiều núi nhiều nước, địa thế phức tạp, dễ giấu người, cho nên kẻ bán muối lậu cũng đặc biệt nhiều, muối dân địa phương đều tương đối linh hoạt. Nhưng Hoài Nam đều là đồng bằng, trường muối nối liền nhau, các muối dân đều bị nhốt trong trường muối, muốn chạy đều không thể, lâu dần, người đều hết sức thành thật.
Người thành thật, nghe lời, mà một khi cải cách, cho dù là thay đổi theo hướng tốt, bọn họ cũng khó thích ứng.
Triệu Thế Tông mặc dù ở Lưỡng Chiết Lộ, cũng rất tự tin về Hoài Nam, hắn căn bản không xem chuyện này ra gì. Chỉ coi như đi ra ngoài mấy ngày, cộng thêm thời gian qua lại, nửa tháng sợ rằng cũng đủ. Cho nên hắn hết sức cao hứng, dù sao đây là thay Triệu Tông đi làm việc.
Triệu Tông lại nghĩ, quả nhiên là con nít, ra ngoài chơi liền cao hứng, một chút buồn rầu ly biệt cũng không có. Hắn cho rằng chuyện trường muối vô cùng khó giải quyết, không mất mấy tháng quả thật làm không được.
Hai người có tâm tư riêng, Triệu Thế Tông kỳ thực đã sống bên ngoài năm năm. Nhưng với Triệu Tông, lại là lần đầu tiên Triệu Thế Tông một mình xa nhà, Triệu Tông đã rất kiềm chế, vẫn không nhịn được tự mình đi xem Nhiễm Đào chuẩn bị đồ cho hắn. Chỉ xiêm y thôi đã hết năm rương, Triệu Thế Tông nhìn thấy đều trợn tròn mắt, lập tức nói: “Bệ hạ, ta mới đi mấy ngày? Đâu cần mặc nhiều như vậy.”
“Ở bên ngoài, mọi thứ bất tiện, đều mang theo.”
“Ta cùng với Tiêu Đường theo lời dặn của bệ hạ, đi Sở Châu trước, chỗ đó cách Hàng Châu cũng không xa lắm, qua lại bằng đường thủy cũng hơn một ngày, nếu thật sự thiếu đồ, về nhà ta ở Hàng Châu lấy, cũng rất tiện nghi. Bệ hạ không cần kêu bọn họ chuẩn bị cho ta nhiều như vậy.” Triệu Thế Tông không muốn Triệu Tông bận rộn vì hắn.
Triệu Tông lại không cao hứng, dường như hắn đều lo việc không đâu. Sự hăng hái của hắn nhất thời mất sạch, lạnh lùng nói: “Nhiễm Đào xem rồi thu thập đi, đều nghe hắn.” Dứt lời, hắn liền quay người tiến vào thư phòng.
“…” Triệu Thế Tông trầm mặc, không biết chính mình trêu bệ hạ không cao hứng chỗ nào.
Triệu Tông khổ não, phiền muộn. Thầm mến thì thôi, còn là thầm mếm cả đời vô vọng, kéo đối phương vào cũng có chút vô liêm sỉ, nhưng hắn không khống chế được!
May là, ba ngày sau, Triệu Thế Tông cuối cùng cũng cút rồi.
Trước khi cút, Triệu Thế Tông tới tìm hắn xin lại đao.
Không nhắc tới đao còn được, nhắc tới đao, Triệu Tông càng giận. Lúc đầu nếu không phải thanh đao này, sợ rằng nhóc vô lương tâm này cả đời đều sẽ không xuất hiện trước mặt hắn.
Triệu Tông liếc hắn một cái, nói thẳng: “Không có.”
“…”
Triệu Tông thầm “Hừ”, đứng dậy rời đi.
Giận thì giận, Triệu Thế Tông đi chưa được nửa ngày, Triệu Tông đã bắt đầu nhớ rồi. Hắn không khỏi cảm thấy mình đã làm sai, hắn là Hoàng đế, thiên hạ đều là của hắn, trời đất bao la hắn to lớn nhất. Hắn thích một người thôi mà, đặt trước mặt thì có gì sai? Hắn không nên để cho Triệu Thập Nhất chạy!
Nhưng nghĩ lại, hắn lại nghĩ, nếu hắn thích Tiểu Thập Nhất, đương nhiên hy vọng cho Tiểu Thập Nhất những điều tốt nhất. Tiểu Thập Nhất lớn rồi, dù sao cũng phải bay ra ngoài.
Triệu Tông không muốn thừa nhận, lại không thể không thừa nhận, nhớ nhung quả thật gian nan.
Đặc biệt là loại nhớ nhung sau khi hiểu rõ tâm ý của mình.
Mà lên triều còn phải đi, chính sự cũng còn phải thương nghị, cuộc sống đều phải trôi qua mỗi ngày.
Mặc dù hắn không giao đao ngay mặt Triệu Thế Tông, mà lén để vào trong rương cho hắn. Buổi tối đầu tiên sau khi Triệu Thế Tông rời đi, mở rương đương nhiên có thể nhìn thấy, lập tức viết thư cho Triệu Tông.
Sau khi viết xong, hắn đưa thư cho Lộ Viễn: “Đưa đi.”
Lộ Viễn nhìn nước sông Biện bên ngoài, khổ não nói: “Tiểu lang quân, đêm nay chúng ta nghỉ ngơi trên thuyền, tạm thời không đưa đi được nha. Phải đợi sáng mai thuyền dừng ở bến tàu lớn mới được.”
Triệu Thế Tông bất mãn, nhưng cũng không cách nào.
Vì vậy lúc Triệu Tông nhận được lá thư này, đã là buổi sáng ngày thứ ba.
Hắn vẫn ở Sùng Chính Điện cùng quan viên nghị sự, tiểu thái giám ở bên ngoài ngó dáo dác, Triệu Tông lập tức nhìn thấy, liền hỏi: “Chuyện gì?”
“Bệ hạ, thư của tiểu lang quân!”
Triệu Tông đưa tay: “Đem ra.”
Tiểu thái giám tiến lên, đưa thư cho hắn.
Triệu Tông cũng không cần Phúc Lộc xé thư, trực tiếp xé bì thư, lấy tờ giấy bên trong ra, vừa nhìn, hắn bật cười.
Các quan bên dưới lặng lẽ liếc mắt nhìn nhau, tiếp tục mắt nhìn mũi.
Trên giấy Tiểu Thập Nhất vẽ một thanh đao, giống hệt thanh đao kia, chỉ có điều nơi vốn khắc “Tiểu Thập Nhất”, đổi sang hai chữ khác ——
Tông Bảo.