Gió nhẹ thổi qua, hoàng hôn đỏ rực phản chiếu trên mặt hồ xanh biếc, cây cối xung quanh xanh tươi tốt, tiếng côn trùng kêu vang, đây rõ ràng là cảnh vật của Tây Bắc, lúc này lại hiện ra vài phần dịu dàng của Giang Nam.
Lâm Như Ý ngồi xổm bên hồ, vốc một nắm nước lên, nước này quả nhiên vừa ấm vừa mang theo chút lạnh lẽo, cảm giác dính nhớp trên người Lâm Như Ý càng nặng nề, y không khỏi quay đầu nói với Tề Vân Châu đứng ở một bên: "Quả nhiên là nước sạch, mời vương gia trở về nghỉ ngơi đi."
Uyển chuyển lảng tránh Tề Vân Châu, sao Tề Vân Châu lại không biết? Nhưng hết lần này tới lần khác hắn cố ý giả bộ không hiểu, ngược lại cởi xiêm y của mình rồi nói: "Mặt trời sắp xuống núi rồi, nước cũng dần lạnh, không nên trì hoãn thời gian nữa, cùng nhau tắm đi."
Tề Vân Châu vốn không mặc áo khoác ngoài, khi hắn cởi áo khoác ra liền để lộ thân trên cường tráng, Lâm Như Ý cực kỳ hoảng sợ quát: "Ngươi, ngươi cởi quần áo làm gì? Ta không tắm!"
"Chẳng lẽ Lâm huynh còn để ý chuyện vi huynh nhìn cơ thể của ngươi à? Nên nhìn đã sớm nhìn sạch, cũng không có gì ngạc nhiên nữa rồi cần gì phải ngượng ngùng như nữ nhi vậy? Hay là chẳng lẽ Lâm huynh không cho mình là nam nhi à?"
"Ta, ta đương nhiên là nam nhi!" Lâm Như Ý bị hắn kích thích, thẹn quá hóa giận, đôi mắt trong suốt vì xấu hổ và giận dữ có chút đỏ bừng, thế là lập tức cởi áo ra, trên ngực mặc một cái yếm màu vàng nhạt, y cúi người cởi quần, phong cảnh trước ngực hắn nhìn không sót một chút nào nhưng y vẫn không hề phát hiện, chỉ là khi quần cởi ra mới phát hiện bên trong vẫn chưa mặc tiết khố, y vội vàng lấy tay che mông, rụt cổ đi xuống nước. Dưới đáy hồ khá trơn trượt nên y phải đi rất cẩn thận, vừa đi vừa không phục lẩm bẩm: "Ai sợ ai chứ... Mọi người đều là nam nhi, ta có cái gì phải sợ..."
Từ khi Lâm Như Ý bắt đầu cởi quần áo, Tề Vân Châu vẫn đứng im bất động, hắn không nghĩ tới Lâm Như Ý lại dễ bị lừa như vậy, nghĩ thầm quả thật Lâm gia chiều y đến mức quá đơn thuần, trong lòng có bảy phần may mắn, ba phần cảnh giác, âm thầm hạ quyết tâm muốn bắt Lâm Như Ý về giấu đi, không thì lại bị người ta lừa gạt nữa.
Ánh mắt Tề Vân Châu sâu thẳm, hắn nhìn từ mắt cá chân gầy gò kia nhìn lên trên, nhìn Lâm Như Ý đi vào trong nước, mãi đến khi nước trong hồ chưa qua vòng eo của y, hắn mới vội vàng nhắc nhở: "Đừng đi vào trong, sẽ có nguy hiểm."
Hồ nước nơi này trăm ngàn năm qua không có ai ghé thăm, không biết bên trong sẽ có cái thứ gì.
Lâm Như Ý liền không đi vào trong, y quay lưng về phía Tề Vân Châu theo hướng ngược lại, tự lừa mình dối người hắng giọng nói: "Chúng ta mỗi một người một bên, ai tắm đằng nấy!"
"Được." Tề Vân Châu cười cười, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào cánh tay trắng nõn của Lâm Như Ý. Hai ngày nay không chỉ từng nhìn mà hắn còn sờ, hôn, liếm nữa,. Một lớp thịt mềm mỏng bao bọc xương gầy, còn có xương bướm như muốn giương cánh bay kia nữa, tiếp tục đi xuống chính là vòng eo thon dài mà chỉ cần một tay thôi là có thể ôm trọn nó...
Lâm Như Ý quay lưng về phía Tề Vân Châu hất nước lên người, nước hồ ấm áp rửa sạch cơ thể vô cùng thoải mái. Tuy là ngày nào Tề Vân Châu cũng lau người cho y nhưng vẫn không thoải mái bằng việc được ngâm mình như thế này, y không biết bơi nên chỉ đi thêm hai bước về phía bờ, lười biếng ngồi xổm ngâm trong nước.
Y không nghe thấy động tĩnh của Tề Vân Châu sau lưng, lại có trực giác Tề Vân Châu đang nhìn mình nên y liền sinh ra cảm giác tức giận, y oán hận quay đầu nhìn lại nhưng sau lưng lại không có bóng dáng Tề Vân Châu, y lập tức hoảng sợ, kích động hét to: "Tề Vân Châu?! Tam vương gia! Ngươi đâu..." Còn chưa dứt lời, Tề Vân Châu đột nhiên chui ra từ trong nước, cách y chỉ có ba trượng.
"Ta ở đây! Có chuyện gì vậy? Ngươi có muốn ta chà lưng cho ngươi không?" Tề Vân Châu cười hì hì hỏi, giọt nước trượt xuống theo sống mũi rất tuấn tú của hắn, không ngại chật vật ngược lại càng làm nổi bật sự phóng khoáng của hắn.
Lúc đó Lâm Như Ý nóng ruột đứng lên, mà giờ lại thấy Tề Vân Châu cứ như vậy từ trồi lên, y vội vàng che ngực ngồi xổm xuống nước nhưng những thứ nên xem Tề Vân Châu đều đã nhìn thấy hết rồi, thấy hắn tựa tiếu phi tiếu nhìn chằm chằm mình, Lâm Như Ý thở phì quát: "Sao lại bơi vào trong địa bàn của ta làm gì, có thấy tảng đá đỏ trên bờ không? Lấy tảng đá kia làm giới hạn, nếu ngươi lại lướt qua, ta sẽ xử đẹp ngươi!" Vừa nói tay vừa vỗ vài cái trên mặt nước, làm bộ dáng muốn đánh Tề Vân Châu.
Lúc này sao Tề Vân Châu còn nghe được y đang nói cái gì, trong lòng cảm thấy rất mãn nhãn với thứ mình vừa nhìn thấy. Lâm Như Ý trơn bóng ướt át đứng trước mặt hắn, hai bầu vú nhỏ run rẩy theo động tác bất an của y, giọt nước giống như những hạt châu thủy tinh rơi xuống từ cái rèm bị đứt dây, Tề Vân Châu muốn lập tức há miệng đón giọt nước dưới vú nhỏ. Hồ nước ấm áp không thể triệt tiêu tình dục nóng bỏng của Tề Vân Châu được, côn th*t của hắn càng ngày càng cứng, càng ngày càng to, hận không thể kéo Lâm Như Ý lên bờ làm, hắn hít sâu một hơi rồi lại chui vào trong hồ.
Nước hồ vô cùng trong suốt, đôi chân thẳng tắp của Lâm Như Ý, cánh mông tròn trịa, khe hở giữa đùi như ẩn như hiện dưới nước. Tề Vân Châu mở to hai mắt trong hồ nước, tay không khỏi nắm lấy côn th*t nóng cứng bắt đầu tuốt, công phu bế khí của hắn cực tốt, hắn vừa tuốt côn th*t vừa lặng lẽ bơi về phía Lâm Như Ý, trong lúc lơ đãng nhìn thấy trong khe đá có một con rắn nước đang bơi lội, hai ngày nay hắn có ăn vài con, bọn chúng không những không có độc mà thịt cũng tươi, bỗng hắn nảy ra một suy nghĩ, âm thầm tính toán trong lòng.
Lâm Như Ý tắm được một lúc thì y cảm thấy dưới lòng bàn chân có một thứ đang bơi lội. Lúc đầu y nghĩ đó là cá nhưng lại không giống, hình như vừa mảnh vừa dài, vây quanh cổ chân y, y lập tức hoảng sợ, cũng không dám cúi đầu nhìn vội rút chân chạy lên bờ nhưng đá cuội dưới đáy hồ vô cùng trơn trượt, nước hồ lại có lực cản, không đợi y đi được hai bước, liền vấp ngã trong hồ, "ào" một tiếng khơi dậy một đống bọt nước.
Nước không qua đỉnh đầu nhưng lúc này Lâm Như Ý đã uống vài ngụm nước hồ, nước chui vào trong mũi, tai của y, y muốn đứng lên nhưng bị nước đè lên thế nào cũng không dậy nổi. Y cố gắng vùng vẫy, vừa kinh hãi vừa sợ, khi y cho rằng mình sắp chết ở chỗ này thì chợt được một bàn tay kéo lên, trong nháy mắt trồi lên mặt nước khiến Lâm Như Ý bị sặc ho khan, chờ phục hồi tinh thần lại mới phát hiện mình bị Tề Vân Châu ôm vào trong ngực, Lâm Như Ý cực kỳ chật vật mà một tay Tề Vân Châu ôm y, một tay cầm kiếm, trên kiếm có một con rắn nước dài hai thước, trông có chút tiêu sái.
Tề Vân Châu quăng con rắn nước đi, vẻ mặt căng thẳng hỏi Lâm Như Ý: "Bị thương à?"
Lâm Như Ý bị dọa đến mức vẫn chưa lấy lại tinh thần, cũng không biết mình có bị thương hay không. Tề Vân Châu không hỏi nữa, hắn ôm y chạy như bay vào hang. Chờ Lâm Như Ý phục hồi tinh thần lại, hai người đã nằm trong đống cỏ khô trong hang động, cả người y trần trụi được Tề Vân Châu ôm vào trong ngực, mà Tề Vân Châu cũng trần truồng...
"A! Ngươi đang làm gì vậy?" Lâm Như Ý kinh hãi, muốn ra khỏi lồng trong ngực hắn liền bị Tề Vân Châu kéo trở về, mông nặng nề ngã về trong ngực Tề Vân Châu vừa hay chọc vào một vật cứng, Lâm Như Ý không thoải mái dịch mông, thúc giục nói: "Mau buông ta ra!"
"Đừng nhúc nhích." Tề Vân Châu nắm lấy tay y, hắn siết chặt y trong lồng ngực, dùng lời lẽ đe dọa nói: "Đùi ngươi bị rắn cắn, con rắn này có độc, nếu không hút nọc độc ra có thể chân ngươi sẽ bị phế!"
"... Hả?" Quả nhiên Lâm Như Ý đã bị dọa sợ, ngoan ngoãn không dám động đậy, ngay cả hô hấp cũng giữ vững, hoảng hốt lại sợ hãi hỏi: "Vậy phải làm sao giờ... Ta có chết không?"
Tề Vân Châu thấy tròng mắt y rưng rưng, trông vô cùng đáng thương, chóp mũi và đuôi mắt đều đỏ rực, hắn liền nhẹ giọng trấn an nói: "Yên tâm, ta hút ra cho." Nói xong liền để Lâm Như Ý nằm xuống, Lâm Như Ý vô cùng thuận theo, ngoan ngoãn nằm sấp trên đùi hắn, bầu vú dán lên đùi hắn. Tề Vân Châu không nhịn được giơ tay xoa xoa trên đùi y, vừa xoa vừa hỏi: "Đau không?"
Lâm Như Ý lắc đầu: "... Không đau."
Tề Vân Châu sờ sờ thịt non mềm mịn phía sau đùi Lâm Như Ý, không chút do dự cắn rách ngón tay, bôi máu lên trên, rồi giơ tay ra trước mắt Lâm Như Ý: "Nhìn này, chảy máu rồi."
Lâm Như Ý lập tức khóc lên, trong lòng y vừa sợ hãi vừa tủi thân, rõ ràng mình không làm gì cả, vì sao lại bị lưu đày đến Tây Bắc hoang dã này làm huyện lệnh gì đó. Trên đường đi còn bị Tề Vân Châu liên lụy, rơi vào sơn cốc khỉ ho cò gáy này, không có gối mềm giường rộng, không có cẩm y ngọc thực, càng không có tỳ nữ hầu hạ, đã thế khi tắm rửa lại vô duyên vô cớ bị rắn độc cắn, sao y lại xui xẻo như vậy chứ...
Lâm Như Ý càng khóc càng tủi thân, Tề Vân Châu vốn định nhân cơ hội chiếm tiện nghi, cũng bị tiếng khóc của y làm cho mềm lòng, ôm y vào trong ngực vuốt ve an ủi: "Đừng khóc, không sao hết, hút sạch độc rồi... Đừng sợ, không khóc, không khóc."
Nào ngờ càng an ui Lâm Như Ý càng khóc to hơn, nằm trong lòng Tề Vân Châu gào khóc, nghẹn ngào kể lại tủi thân đè nén trong lòng đã lâu: "Dựa vào cái gì mà đuổi ta và huynh trưởng ra ngoài, Phương Nam đang đánh nhau với bọn cướp biển mà, đại ca ta, nếu đại ca ta xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì phải làm sao bây giờ? Hoàng thượng ăn hiếp nhà chúng ta.... Thấy tổ phụ ta đi rồi liền ăn hiếp Lâm gia chúng ta... Oa oa oa... Họ Tề các ngươi quá xấu xa... Quá xấu xa..."
Tề Vân Châu mặc cho y đánh đấm cắn xé, nước mắt nước mũi đều lau hết trên người hắn, hắn không những không có chút ghét bỏ nào, ngược lại còn ôm chặt bé yêu đang khóc trong ngực hơn, kiên nhẫn dỗ dành y: "Đúng vậy, Tề gia không có gì tốt hết, quá xấu xa luôn nên đừng tức giận nữa..."
Lâm Như Ý đánh khóc xong liền ngủ thiếp trong lòng Tề Vân Châu, cho dù ngủ say còn không quên bĩu môi, cau mày, bộ dáng uất ức. Tề Vân Châu đắp chăn cho y, đun một bình nước nóng rồi đắp mặt cho y, nếu không đắp thì sáng mai khi rời ngủ dậy không mở mắt được.