Phúc Mãn Nhân Gian - Bất Hoán

Chương 16: Kết thúc: Anh vợ, ngươi có cháu trai rồi!




Đội ngũ vừa qua cửa thành, Tề Vân Châu không biết lấy ở đâu ra một tay nải, dỗ dành Lâm Như Ý: "Nương tử, ủy khuất ngươi phải thay bộ xiêm y này."

Lâm Như Ý còn tò mò là xiêm y gì vừa kéo xiêm y kia ra liền phát hiện là một bộ váy màu vàng nhạt, màu sắc và kiểu dáng này rõ ràng là trang phục của nữ tử!

"Ta không mặc, ta sẽ không mặc!" Lâm Như Ý thà chết cũng không làm: "Đường đường là nam nhi, ta không mặc quần áo nữ nhân!"

"Nương tử nói lời này sai rồi, quần áo nữ tử thì làm sao? Quần áo của nữ tử có kém hơn nam tử đâu? Chẳng lẽ mặc quần áo nữ tử thì không phải là nam nhi à?"

"Ngươi nói nhẹ nhàng quá, sao ngươi không mặc đi!" Lâm Như Ý không nghe lời ngon tiếng ngọt của hắn, mới không bị hắn lừa.

"A, mặc vào thì có gì khó khăn?" Tề Vân Châu nói xong liền khoác quần áo lên người mình, vứt một cái mị nhãn về phía Lâm Như Ý: "Thế nào, đẹp không?"

Lâm Như Ý bị hắn chọc cười, tuy y cứng miệng nhưng cũng hiểu được nếu đã đồng ý Tề Vân Châu làm hoàng hậu của hắn thì sao có thể không mặc y phục của hoàng hậu đây? Y bất lực nằm trên một tấm chăn dày, một mình buồn bã. Tề Vân Châu thấy y như vậy cũng đau lòng, ôm y nói: "Ủy khuất ngươi rồi, đều là vì ta..... Ngươi yên tâm, sau này nếu không phải lễ tế tự thì nương tử không cần ở trong hậu cung này lúc nào cũng phải mặc nữ trang, cứ mặc nam trang là được, không ai nói ngươi đâu."

Đây là lần đầu tiên Lâm Như Ý xuất hiện trước mặt người khác, cũng không thể mặc nam trang, dù sao cũng phải làm dáng vẻ này cho người ta xem khiến người ta biết hoàng hậu tương lai có dáng vẻ thế nào.

Lâm Như Ý oán hận cắn bả vai hắn, cắn đến khi thấy máu mới buông ra, có thể thấy được có bao nhiêu tức hận.

Nhưng sau khi Lan Tâm thay quần áo, chải búi tóc cho y, y nhìn mình trong gương vừa cảm thấy không được tự nhiên, vừa cảm thấy cũng không có gì to tát, nhìn thêm vài lần lại cảm thấy thuận mắt hơn rất nhiều. Càng đừng nói Tề Vân Châu ở một bên khen ngợi, miệng đầy lời ngon tiếng ngọt: "Cho dù nương tử có mặc nam trang hay mặc nữ trang đều rất tuấn mỹ, có thể thấy được ta được lợi bao nhiêu."

Lâm Như Ý không được tự nhiên sửa sang xiêm y, thoáng nhìn miếng vải bị bỏ lại trong góc, da mặt thoáng cái đỏ lên, y nhặt mảnh vải lên, oán hận trừng Tề Vân Châu: "... Đồ lưu manh này, sao ngươi lại ăn cắp yếm của ta!"

Chiếc yếm này chính là chiếc mà Tề Vân Châu thấy khi hắn cởi quần áo y ở đáy cốc, màu trắng ngà còn cố tình thêu một con chim hoàng oanh vàng mập mạp trên đó nữa, vừa buồn cười vừa đáng yêu, Tề Vân Châu cợt nhả nói: "Nếu không có cái yếm này, không biết ban đêm khó chịu như thế nào..."

Mặt Lâm Như Ý đỏ như lửa đốt, ghét bỏ ném yếm lên người hắn, mắng: "Hạ lưu, lưu manh!"

"Ha ha." Tề Vân Châu không biết xấu hổ đặt cái yếm kia dưới mũi ngửi một cái rồi gấp nó lại nhét vào trong ngực, tiến đến bên cạnh Lâm Như Ý, nói: "Hài tử cũng có rồi, có gì mà phải ngại chứ?"

"Hừ, tên lưu manh này mau cách xa ta một chút!" Lâm Như Ý sợ hãi né tránh, Tề Vân Châu cố ý đuổi theo, ôm eo hắn giả làm hái hoa tặc, mê đắm nói: "Tiểu nương tử, trốn đâu!"

Hai người ở trên xe cười đùa đùa giỡn đến khi xe vào cửa cung. Tề Vân Châu chưa cử hành đại điển đăng cơ nên hiện giờ ở Ngự Thư Phòng, bên cạnh Ngự Thư Phòng có nhà kề. Tề Vân Châu đổi nó thành phòng ngủ nhỏ, dặn cung nhân quét dọn, trang trí tỉ mỉ bên trong, chính vì để nghênh đón Lâm Như Ý cùng ở đến khi đăng cơ.

Vào hoàng cung, hai người liền đổi kiệu, Tề Vân Châu đỡ Lâm Như Ý từ trên ghế thấp đi xuống, có cung nữ lớn mật ngẩng đầu nhìn thoáng qua hoàng hậu mới ra lò lại không khỏi có chút thất vọng. Y mặc một bộ xiêm màu vàng nhạt bình thường, vóc người cao lớn hơn nữ tử bình thường, dáng người cũng coi như phong lưu nhưng nàng ta không dám nhìn kỹ mặt, chỉ thấy búi tóc vân kế trên đầu cũng không đeo trang sức đắt tiền gì, càng không nhìn thấy dung mạo của y kinh tâm động phách như thế nào mà khiến cho tân hoàng vừa thấy đã yêu.

Nhưng ai kêu người ta là đích tiểu thư của Lâm gia chứ? Nói ra cũng lạ, không phải Lâm gia chỉ có hai vị công tử à, cũng không biết sinh một nữ nhi giấu trong khuê phòng từ lúc nào.

Lâm Như Ý mặc xiêm y của nữ nhân nên có chút xấu hổ, vào trong cung càng thận trọng hơn, không ngờ còn có chuyện đáng sợ hơn ở phía sau. Y vừa vào Ngự Thư phòng, liền đụng phải huynh trưởng Lâm Như Diệu của y!

"Đại ca?" Ba hồn sáu phách của Lâm Như Ý bị dọa đi một nửa, lui về phía sau nửa bước, suýt nữa vấp ngã. Tề Vân Châu vội vàng đỡ lấy y, phất phất tay để cung nữ thái giám lui ra ngoài, vuốt ve lưng Lâm Như Ý nói: "Đừng sợ, chuyện của chúng ta đã nói với đại cậu ấy hết rồi."

Nghe được tiếng "đại ca" này của Tề Vân Châu, mặt Lâm Như Diệu càng tối, suýt nữa phun máu luôn. Hắn vạn lần không nghĩ tới, minh quân mà hắn và tổ phụ ngàn chọn vạn tuyển lại trở thành đệ phu của hắn? Hoặc muội phu? Càng làm cho người ta khó có thể tiếp nhận chính là, chuyện Lâm Như Ý đi trấn Nhạn Hồi nhậm chức đều do một tay hắn xử lý!

"Còn có một chuyện vui ta cũng vừa mới biết, để nói cho đại ca, Như Ý có hỉ rồi!" Tề Vân Châu cao hứng phấn chấn nói, phảng phất như không nhìn thấy sự cứng ngắc trên mặt bạn tốt mình, mừng rỡ lôi kéo Như Ý đi đến bên cạnh Lâm Như Diệu: "Đại ca, nếu Như Ý đứa nhỏ sinh ra là nam thì sẽ là thái tử của triều Đại Dung chúng ta!"

Lâm Như Ý đã bị Tề Vân Châu lẩm bẩm bên tai suốt quãng đường đi, đối với lời này đã miễn dịch, nhưng toàn thân Lâm Như Diệu lại chấn động, hắn nhận mệnh thở dài, khom người nói: "Hoàng thượng, mong ngài thận trọng một chút."

"Ha ha, Như Diệu, sau này chúng ta là người một nhà rồi, cần gì phải che lấp trước mặt ngươi làm gì." Tề Vân Châu cười tiêu sái, thân mật nói: "Như Ý ôn chuyện với đại ca đi." Nói xong xoay người đi ra ngoài, còn tri kỷ đóng cửa lại.

Trong phòng nhất thời yên tĩnh.

"Đại ca..." Lâm Như Ý sợ hãi nói, bất an kéo tua rua bên hông: "Huynh có giận không?"

Lâm Như Diệu nhìn đệ đệ trước mắt thấy y ăn mặc như nữ tử, trong lòng không khỏi thở dài nặng nề, cũng hiểu rõ tâm ý của y với hoàng đế, nếu không sao có thể mặc trang phục này. Còn nhớ rõ cảnh tượng lúc y mới sinh ra, mẫu thân vì sinh y nằm trên giường một ngày một đêm, lúc bình minh y mới cất tiếng khóc chào đời. Phụ thân nói đây là điềm tốt liền đặt tên y là Như Ý nhưng không biết vì sao trên mặt không hề vui mừng chút nào, sắc mặt tổ phụ âm trầm, tổ mẫu than thở, hạ nhân quỳ xuống đất không ngừng cáo tội.

Sau này hắn mới biết, đệ đệ của hắn khác người ta. Sau đó, trước khi tổ mẫu lâm chung từng dặn dò hắn nhất định phải chăm sóc Như Ý thật tốt, đời này có lẽ y không thể nào cưới vợ sinh con, bảo hắn sau này nếu có hài tử nhất định phải để đứa nhỏ làm con thừa tự của y. Rồi tổ phụ cũng đi, trước khi lâm chung vẫn không nỡ bỏ Như Ý, nói bản lĩnh chính trị và tài năng đều hơn người nhưng đáng tiếc là đầu thai nhầm cơ thể, nếu không Lâm gia lại có thêm một người phụ trợ.

Lâm Như Diệu nghĩ thầm, trước khi cha mẹ lâm chung cũng không nỡ rời bỏ y. Y thông minh đáng yêu, xinh đẹp động lòng người, mặc cho ai nhìn cũng sẽ thích. Tề Vân Châu ái mộ y cũng không phải không có lý do... Lâm Như Diệu thở dài, gần đây hắn luôn thở dài: "Bệ hạ đối xử với đệ tốt không?"

Hốc mắt Lâm Như Ý nóng lên, không ngờ đại ca lại hỏi cái này, y nghẹn ngào nói: "... Đối xử với đệ rất tốt."

"Vậy là tốt rồi." Khóe miệng Lâm Như Diệu lộ ra một nụ cười: "Khi sinh thời người tổ phụ tổ mẫu không nỡ rời bỏ nhất là ngươi."

Một hàng nước mắt nóng bỏng lướt qua gò má Lâm Như Ý, y xấu hổ nói: "Như Ý khiến họ thất vọng rồi."

"Không." Lâm Như Diệu phản bác: "Tổ phụ từng nói thiên tư của đệ cao hơn ta, vốn tiếc nuối kiếp này đệ không có cách nào tham gia chính trị được, hiện giờ lại có cơ hội, tổ phụ sẽ không trách đệ."

"... Tổ phụ có thực sự nói vậy không?" Lâm Như Ý sững sờ, chưa từng nghĩ tới chuyện được tổ phụ đánh giá cao như vậy, trong lòng y đại ca là người thông minh lợi hại nhất trên đời này, sao mình có thể giỏi hơn hắn được: "Đại ca, huynh đừng dỗ đệ..."

"Thật mà, ta lừa đệ làm gì." Lâm Như Diệu nghiêm túc nói: "Đệ rất thông minh, Như Ý, chuyện chính trị thật sự rất phức tạp, đệ phải cẩn thận. Phải suy nghĩ nhiều hơn, phải luôn đứng bên cạnh bệ hạ."

"Đệ biết." Lâm Như Ý ngượng ngùng cười, đanh đá như thường lệ nói: "Dù sao còn có đại ca làm chỗ dựa cho đệ!"

Lâm Như Diệu không hề giận lắc đầu, sự lo lắng và chua xót trong lòng hắn đều bị nghẹn ở cổ họng. Hắn muốn nói gần vua như gần cọp, muốn nói Tề Vân Châu là hoàng đế cao quý sẽ không chỉ có một mình y, muốn nói rất nhiều, rất nhiều nhưng khi nhìn thấy Lâm Như Ý cười hạnh phúc và ngây thơ như vậy, hắn không thể nói nên lời, nghĩ thầm cứ để đứa nhỏ ngốc này vui vẻ thêm ngày nào hay ngày đó đi. Nếu thật sự có ngày đó, nếu y hối hận, hắn nhất định phải liều mạng cứu y khỏi chốn thâm cung này.

Sau khi Lâm Như Diệu cáo từ, vừa lúc Tề Vân Châu xuất hiện. Hắn thấy trên mặt Lâm Như Ý không có vẻ bi thương, trong lòng liền vô cùng vui vẻ, nói: "Anh vợ là người thấu tình đạt lý, ta tin hắn sẽ không làm ra chuyện chia rẽ uyên ương."

"Hừ, bớt tâng bốc đại ca ta đi." Lâm Như Ý giận dỗi nói, lười biếng tựa lên gối dựa nghỉ ngơi: "Ai là uyên ương với ngươi? Hừ!"

"Đúng, chúng ta không phải uyên ương, chúng ta là long phượng." Tề Vân Châu kéo tay Lâm Như Ý hôn một cái, vừa chân thành vừa dịu dàng: "Ngươi là hoàng hậu của trẫm, là phượng hoàng."

Lâm Như Ý bị hắn nhìn liền thấy ngại, nửa ngại nửa nghiêm túc nói: "Ngươi đã là chân long thiên tử rồi, sau này phải cần cù vì chính, trạch bị bá tánh..."

"Ta sẽ làm, ta cam đoan." Tề Vân Châu ôm y vào trong ngực, thoải mái nói: "Có thê như thế, phu phục hà cầu*!"

(*Có một người vợ như vậy, người chồng còn đòi hỏi gì nữa? Nói một cách đơn giản hơn, có một người vợ như vậy là hạnh phúc lắm rồi, không có yêu cầu gì khác.)

Ba ngày sau, Tề Vân Châu đăng cơ, phong vương phi Lâm thị làm hậu, định niên hiệu Thuận Ý.

Vào mùa xuân năm Thuận Ý đầu tiên, Lâm hoàng hậu sinh hạ hoàng trưởng tử, ban danh Hậu An. Tại tiệc trăm ngày tuổi của Hậu An, hoàng đế sắc phong làm thái tử.

Vào mùa thu năm Thuận Ý đầu tiên, đích thứ tử Lâm gia Lâm Như Ý vào Lại bộ làm quan.

Năm Thuận Ý thứ hai, phong Lâm Như Diệu làm Định Viễn đại tướng quân đi thảo phạt Chân tộc, báo thù cho huynh trưởng Vĩnh Khang Đế. Định Viễn đại tướng quân thế như chẻ tre, đã đẩy tộc Lý Chân tới cực bắc đầy gió tuyết, triều Đại Dung đã mở rộng lãnh thổ của mình thêm trăm vạn mẫu.

Năm Thuận Ý thứ ba, hoàng hậu lại sinh một đứa con trai, ban danh Hậu Diệp. Cùng năm đó, Lâm thị lang xưng bệnh ở nhà tĩnh dưỡng nửa năm.

Mùa đông năm Thuận Ý thứ tư, Lâm Như Diệu được sắc phong Thiên Uy đại tướng quân, ban nhất đẳng công tước, trấn thủ Đông Bắc.

Thuận Ý Đế tại vị ba mươi năm, bình định Lý Chân tộc, khai hoang trăm vạn mẫu và mở các cảng thương mại ở phía Tây, dụ dỗ người Hồ, thay đổi phong tục, tuyển chọn nhân tài, bổ nhiệm hiền tài, coi trọng nông nghiệp và kinh doanh, tiềm tàng với dân, khắc trí thái bình, thiên hạ hòa thuận vui vẻ, được sử sách gọi là Thuận Ý chi trị. Thuận Ý đế còn có một chuyện để hậu thế ngưỡng mộ đó chính là hậu cung cả đời của hắn chỉ có một mình Lâm hoàng hậu, hoàn toàn làm được việc một đời một kiếp chỉ hai người, Lâm hoàng hậu sinh cho hắn hai trai hai gái, con nối dõi tuy không nhiều nhưng cũng đủ để chặn miệng quần thần khuyên can nạp hậu cung.

Năm Thuận Ý thứ ba, Thuận Ý đế thoái vị, truyền ngôi vị hoàng đế cho hoàng thái tử Tề Hậu An, hắn và hoàng hậu Lâm thị ẩn cư ở vùng kinh đô, có người từng nhìn thấy hắn đội mũ rơm cày ruộng, cũng có người nhìn thấy hắn dẫn một nam tử xinh đẹp đi bắt bướm trong rừng, đủ loại lời đồn không thể tin được.

- -------------------------------

Thực ra truyện còn 2 phiên ngoại nữa nhưng tui thấy nó cụt và ngang quá nên tui xin phép không edit nha, nếu mọi người muốn đọc có thể lên koanchay đọc.