Gió nam ấm áp thổi qua, đội ngũ có trật tự tiến về phía trước, trên xe ngựa hoa lệ rộng rãi Tề Vân Châu ôm Lâm Như Ý đang nghẹn trào vào lòng tìm mọi cách trấn an: "Ngoan, đừng khóc, là ta không tốt, ta nên tự mình đến trấn Nhạn Hồi đón ngươi, trên đường đi mệt mỏi hả?"
Lâm Như Ý nước mắt lưng tròng nằm sấp trong lòng hắn, tham luyến sự ấm áp và mùi hương của hắn. Lần trước hai người ở cùng một chỗ là ba tháng, Lâm Như Ý không biết đã mơ thấy hắn bao nhiêu lần, mơ thấy hắn cứ ôm mình như vậy... Mỗi lần tỉnh lại, ngoại trừ tâm trạng mất mát còn có tình dục mênh mông. Từ sau khi được lang trung chẩn đoán có thai, mỗi ngày Lâm Như Ý đều ăn đồ bổ, bụng không đói nhưng huyệt kia lại vô cùng đói, cho dù ngồi đó bất động thì cũng chảy ướt quần cho nên Lâm Như Ý tủi thân không chỉ bởi vì Tề Vân Châu nhiều ngày không gửi thư, cũng không chỉ là hắn làm cho mình mang thai như nữ tử, mà là khi mình cần hắn nhất, hắn không ở bên cạnh, là hắn làm cho mình trở nên kỳ lạ như vậy.
"Có phải không ngủ không, ta ôm ngươi ngủ một lát được không?" Tề Vân Châu hôn lên đỉnh đầu y, một tay vòng quanh eo y, một tay vuốt ve lưng y, giọng điệu dỗ dành đứa nhỏ càng thêm dịu dàng: "Còn phải đi thêm nửa ngày nữa mới đến, đến thì ta gọi ngươi."
Lâm Như Ý nào có tâm tư ngủ? Y ngẩng đầu nhìn Tề Vân Châu, vừa vặn Tề Vân Châu cũng đang nhìn y, hai người lại nhìn nhau mà không nói gì, nhìn nhau thật sâu, thời gian phảng phất như tĩnh lặng, giống như muốn nhìn tới trong lòng đối phương luôn vậy, Lâm Như Ý nhịn không được cười, nói: "Sao ngươi lại đen đi nhiều vậy, râu cũng không cạo."
Tề Vân Châu thấy y rốt cục cũng bình thường, tâm trạng liền chuyển biến tốt đẹp, tất nhiên là có cái gì trả lời gì đó, nói những lời vui tươi chọc y vui vẻ: "Hoàng đế Đại Hành quàn hai mươi bảy ngày, nào ngày tướng công ngươi cũng phải bất kể ngày đêm mang bá quan túc trực linh cữu gã, may mà ngươi đến chậm mấy ngày nếu không ngươi cũng phải chịu tội rồi. Mỗi ngày chỉ uống ba chén cháo loãng, không thể tắm rửa, không thể cạo râu, văn võ bá quan đều trở thành người lông dài dã nhân, bản thân ta mỗi ngày ở trong đó cũng không cảm thấy kỳ lạ, mãi đến khi nhìn thấy tiểu kiều kiều thủy quang thấu hoạt như ngươi mới thấy sự đối lập dã man của ta."
"Bỡn cợt." Lâm Như Ý ôm lấy bả vai hắn, đôi mắt cười trong suốt động lòng người. Tề Vân Châu cũng cười, miệng hai người chậm rãi lại gần, đôi môi vừa chạm vào nhau một người cúi đầu kịch liệt đòi hỏi, một người ngửa đầu chủ động há miệng, hai lưỡi giao triền phát ra tiếng lép nhép, tay Tề Vân Châu vuốt ve thắt lưng, mông Lâm Như Ý. Hắn thích đường cong động lòng người kia đến mức không buông tay, chuyện ngoài dự liệu của Tề Vân Châu chính là, Lâm Như Ý lại lớn mật vô cùng, giơ tay sờ dưới háng hắn, cách lớp vải cầm côn th*t thô cứng kia, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Muốn..."
Sợi dây tên lý trí trong đầu Tề Vân Châu liền "phựt" một tiếng đứt đoạn. Dọc theo đường hắn phóng ngựa hoàng cung ra, dưới háng kìm lòng không đậu cứ cứng như vậy, đến khi nhìn thấy dáng vẻ Lâm Như Ý tỉnh dậy từ trong giấc ngủ tỉnh hắn hận không thể lập tức lột quần y, đè y hung hăng làm một lần, nhưng hắn nhịn xuống. Lâm Như Ý là thê tử của hắn, là hoàng hậu của hắn, phải cho y thể diện, nếu cứ không quan tâm ở trên xe ngựa mà muốn hắn như vậy mà lỡ bị người ta biết, khó tránh khỏi sẽ xem thường y.
Nhưng sao Tề Vân Châu có thể chống cự được sự hấp dẫn như vậy? Tay vội vàng chui vào trong xiêm y của Lâm Như Ý, sờ đùi đến chân y, cuối cùng đến sào huyệt ấm áp ẩm ướt kia. Nơi đó của Lâm Như Ý vô cùng ẩm ướt, tay Tề Vân Châu vừa sờ đến nơi đã bị thấm ướt. Bị hắn sờ như vậy, côn th*t vốn nửa cứng của Lâm Như Ý lập tức dán thẳng vào bụng, hoa huy*t giống như cái miệng nhỏ cắn chặt đầu ngón tay hắn, Tề Vân Châu không khỏi cắm thêm một ngón tay vào trong. Lâm Như Ý ngửa đầu lên sợ hãi"A" một tiếng, sau đó lại thoải mái hít vào, thỏa mãn hừ hừ, ưỡn thắt lưng lên ăn ngón tay càng sâu.
"Ngoan, nói nhỏ một chút đừng để người khác nghe thấy." Tề Vân Châu cắn vành tai y dặn dò, lấy một miếng vải màu trắng ngà từ trong ngực nhét vào miệng Lâm Như Ý. Lâm Như Ý không tình nguyện cắn, lắc eo ăn ngón tay Tề Vân Châu không tính, tay bắt đầu cởi đai lưng Tề Vân Châu, Tề Vân Châu bị y chọc cười, tự mình cởi thắt lưng rồi kéo cái khố ra, côn th*t thô dài lâp tức bật ra. Lâm Như Ý giơ tay cầm lấy, thứ kia như vật sống nhảy lên trong lòng bàn tay y khiến y nuốt nước miếng.
"A... Ưm..."
Tiếng rên rỉ lập tức phát ra từ khóe miệng quy đầu cực lớn cắm vào chỗ sâu nhất của hoa huy*t, nếp gấp bị mở ra từng chút một, cảm giác no căng từ đốt sống đuôi bay thẳng lên trên, vạt áo trước ngực Lâm Như Ý bị xé ra, để lộ bộ ngực trắng như tuyết, bầu vú phình to theo động tác lắc của y bị một tay nam nhân bắt lấy, nắm vào trong tay nhào nặn thành các hình dạng khác nhau, tay kia nắm lấy eo nhỏ của y, nửa người dưới liều mạng đẩy lên trên. Thân côn th*t va chạm với nhụy hoa, kéo cả cây kéo ra rồi lại chôn cả cây vào.
Tề Vân Châu thở hổn hển, ánh mắt nhìn Lâm Như Ý rất tàn nhẫn, giống như một con sói cực kỳ ác đang hưởng thụ con mồi của hắn. Nửa người trên của Lâm Như Ý ngã vào lòng hắn, quá sâu, Lâm Như Ý chỉ cảm thấy bụng mình như bị hắn đâm thủng luôn rồi, y không khỏi thấy sợ hãi.
"Đừng! A... Sâu quá.... Không chịu nổi nữa..."
"Vừa rồi là ai nói muốn? Ai ngồi lên ăn côn th*t của ta?" Tề Vân Châu cố ý nói bên tai y, côn th*t đâm thật mạnh vào trong, thay thì vặn đầu v* nhỏ của Lâm Như Ý: "Hiện tại lại nói không chịu nổi, muộn rồi."
Lâm Như Ý kêu lên một tiếng đau đớn, bất mãn rên rỉ, miếng vải ngậm trong miệng đã sớm bị y nhổ ra. Tinh hoàn Tề Vân Châu đụng vào mông y, phát ra tiếng bạch bạch thanh thúy, không biết thị nữ bên ngoài có nghe thấy hay không... Lâm Như Ý càng nghĩ càng xấu hổ, dĩ nhiên là y đã hối hận vì hành động lớn mật vừa rồi nhưng y lại không cam lòng nghĩ, đều do Tề Vân Châu hết, nếu hắn một mực ở bên cạnh mình thì sao mình có thể nghĩ như vậy được. Tề Vân Châu thao được một lúc liền phát hiện Lâm Như Ý đang xuất thần, hắn tức giận đè y dưới thân, nhéo đầu v* của y, bẻ đùi y ra mạnh mẽ đâm vào rút ra. Lâm Như Ý hét một tiếng chói tai, bị hắn kéo vào trong vòng xoáy khoái cảm.
Bị đè tầm nửa canh giờ, Lâm Như Ý sắp sụp đổ rồi, huyệt nhỏ giống như con mèo cắn chặt lấy vật khổng lồ kia, vách tường bên trong từng đợt căng thẳng, nước dâm ồ ạt chảy ra ngoài theo động tác càng ngày càng nhanh, càng ngày càng mạnh của Tề Vân Châu, giống như đẩy vào trong cùng... Cả người y đều run rẩy không khống chế được, sụp đổ khóc lóc nói: "Mau dừng lại.... Ta không thể... Trong bụng, trong bụng có hài tử...."
Tề Vân Châu giống như bị người ta đấm một cái, toàn thân trên dưới đều cứng đờ không dám động đậy nữa, dùng một loại tư thái buồn cười đè lên người y, không dám tin nói: "Ngươi, ngươi nói cái gì? Cái gì hài tử?"
Lâm Như Ý đẩy bả vai hắn ra, chui từ dưới hắn chui ra, côn th*t kia rút ra khỏi hoa huy*t mang theo một vệt nước dài, y tức giận đấm Tề Vân Châu một cái, khóc lóc tố cáo: "Đều do ngươi, ngươi thật đáng ghét!"
"Rốt cuộc sao lại thế này? Ngươi... Thật sự có?" Tề Vân Châu nóng lòng ôm y vào trong ngực, tùy y muốn đánh mắng thế nào thì đánh, hắn vuốt ve bụng y, chỉ quan tâm một chuyện, hắn lại hỏi lại để xác nhận vừa rồi mình không nghe lầm: "Vừa rồi ngươi nói trong bụng có hài tử? Có thật không? Có thật sao?"
Đối diện với ánh mắt chờ mong của Tề Vân Châu, Lâm Như Ý ngượng ngùng gật gật đầu: "Đã gần ba tháng rồi..."
"A!" Tề Vân Châu không khỏi phát ra một tiếng tán thưởng, trong khoảng thời gian ngắn, cảm xúc hưng phấn, mừng như điên, lo lắng dâng lên. Thiên hạ lại có chuyện kỳ lạ như vậy, Lâm Như Ý thật sự có thể sinh con, vậy mà hắn sắp làm phụ thân rồi, hắn ôm Lâm Như Ý vừa hôn vừa xoa, còn lo lắng kiểm tra hoa huy*t của y, thấy chỗ đó chỉ có chút sưng đỏ, vừa may mắn vừa sợ hãi, không khỏi oán giận: "Sao ngươi không nói với ta, còn nghịch ngợm như vậy, nếu xảy ra chuyện gì thì sao?"
"Ngươi lại trách ta? Còn không phải là do ngươi đi nhiều ngày như vậy mà không có tin tức sao?" Lâm Như Ý bị hắn mắng liền khóc, vốn trong lòng còn có tủi thân lại bị hắn nói vậy lại càng thêm tức giận, giãy dụa muốn ra khỏi lồng trong ngực hắn Tề Vân Châu vừa nói ra miệng liền hối hận. Lâm Như Ý vốn có tính trẻ con, sao mà lại nghĩ được nhiều như vậy, còn không phải do mình không chăm sóc tốt cho y sao, liền vội vàng xin lỗi y: "Là ta không tốt, ta nói sai rồi, đều là lỗi của ta..."
Vừa xin lỗi vừa lừa gạt mới dỗ được Lâm Như Ý, hai người ở trên xe buồn chán một lát mới gọi Dương Sơ Sơn tới bắt mạch, Dương Sơ Sơn túm râu nói mạch tượng vững vàng, sau đó hai người mới yên lòng.