Sau khi Tề Vân Châu đi, trong lòng Lâm Như Ý có chút trống trải, y cũng ngoan ngoãn nghe lời hắn, mỗi ngày đều sớm ra sân đánh một bộ quyền pháp, luyện kiếm, sau đó rửa mặt, ăn cơm, cùng thư đồng đến nha môn xử lý một ít chính vụ. Mỗi ngày trôi qua vô cùng phong phú, đối với việc nhớ Tề Vân Châu thì Lâm Như Ý chết cũng không muốn thừa nhận.
Hôm nay thư đồng cầm một phong thư lấy từ bên ngoài, Lâm Như Ý cầm phong bì giấy nhìn một chút, thấy trên đó không có chữ, không khỏi nghi hoặc hỏi: "Cho ta? Ai gửi?"
Thư đồng nhíu mày, không tình nguyện nói: "Chỉ có xa phu ngày đó nói là vương gia gửi tới cho ngươi."
Lâm Như Ý vội vàng cầm dao rọc giấy cẩn thận mở phong bì ra, bên trong ngoại trừ hai tờ giấy viết đầy chữ ra, còn có một bông hoa bị đè bẹp, đó là một đóa hoa nho nhỏ mang theo hương hoa quế xông vào mũi. Lâm Như Ý đọc thư trước, Tề Vân Châu toàn viết những chuyện nhàm chán trên thư, đến đâu, thấy ai, ăn gì, lải nhải lải nhải cứ như sổ thu chi nhưng Lâm Như Ý nhìn say sưa, thỉnh thoảng cười buồn bực hai tiếng khiến lòng hiếu kỳ của thư đồng nổi lên, hỏi: "Chuyện gì mà thú vị vậy?"
Lâm Như Ý bị hỏi liền nghẹn họng, thực ra bên trong cũng không có chuyện gì thú vị nhưng lúc nghĩ đến bộ dáng Tề Vân Châu liền không khỏi bật cười, thật sự quá kỳ lạ. Cuối bức thư, Tề Vân Châu lại dặn dò y ăn ngon ngủ ngon, không cần lo lắng, không cần quá mức vất vả, chuyện này vừa chấm dứt liền đến đón vân vân hắn. Lâm Như Ý xem xong một lần, lại xem lại từ đầu thêm lần nữa, trên mặt toàn là ý cười y thầm nghĩ tên này nói nhảm nhiều quá.
Chưa đọc thư xong, Tào sư gia ở bên ngoài bẩm báo có việc cầu kiến, Lâm Như Ý vội vàng mời ông ấy vào. Tào sư gia nói hai ngày nay nha dịch tuần tra phát hiện khách điếm Cát Tường gần cửa thành có chút kỳ quái, không biết sao mấy ngày trước khách điếm này đã đóng cửa nghỉ ngơi, cửa sổ khóa chặt nhưng khi tuần tra ban đêm nha dịch lại thấy bên trong có ánh lửa, còn có tiếng xì xào bàn tán, nha dịch cảm thấy kỳ lạ nên quan sát mấy ngày. Ban ngày khách điếm này không có người ra vào nhưng đến ban đêm lại có ánh lửa và tiếng người, hỏi thăm hàng xóm xung quanh đều nói không thấy có người ra vào. Ngay cả cái bóng của ông chủ và tiểu nhị của khách điếm còn chưa thấy.
Đám nha dịch cho rằng trong đó nhất định có ma nên muốn Lâm Như Ý qua đó thăm dò thử.
Từ sau khi nhậm chức, Lâm Như Ý phát hiện mặc dù trấn Nhạn Hồi có danh là tọa trấn, có trọng binh canh gác nhưng trị an trong thành lại rất xấu, chỉ vì quân chính này là hai hệ thống không can thiệp lẫn nhau, tướng quân chỉ quản quân vụ, tiểu binh ở trong quân doanh chỉ cần an phận thủ thường là được, cho dù có ra bên ngoài đánh bạc gây sự cũng mặc kệ. Cái tên trêu ghẹo Lâm Như Ý trong quán rượu ngày đó chính là sĩ quan đi uống rượu thư giãn nên thực khách và quán rượu mới không dám quản việc này nhiều.
Có Tề Vân Châu hiệp trợ, ngày đầu tiên Lâm Như Ý làm việc liền dán thông báo trên đường lớn ngõ nhỏ, sau này bất luận là tiểu binh hay là sĩ quan, nếu đã phạm tội trong thành thì vẫn phải đền tội như người trong thành, còn sắp xếp các nha dịch vốn cả ngày không có việc gì làm, bất kể ngày đêm đều phải tuần tra trên các đường phố trong thành phố, thứ nhất là để chấn nhiếp bọn đạo tặc, thứ hai có thể trợ giúp trị an. Lâm Như Ý cũng tăng bổng lộc cho nha dịch, nếu phát hiện và xử lý tốt tranh chấp của dân chúng thì có thêm tiền thưởng, nha dịch nghèo tất nhiên là liều mạng làm việc, nhờ đó mà mấy ngày nay, việc trị an và phong tục phổ biến của trấn Nhạn Hồi đều được cải thiện rất nhiều.
Việc Tào sư gia bẩm báo quả thật lộ ra chút kỳ lạ, Lâm Như Ý rất coi trọng điều này, hiện tại là lúc quan trọng của Tề Vân Châu, trấn Nhạn Hồi tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì được, phải trông coi hậu phương này cho hắn mới được. Lâm Như Ý vừa bảo nha dịch theo dõi, vừa gia tăng kiểm tra cửa thành, không cho bất kỳ người khả nghi nào vào thành.
Thắt chặt kiểm tra toàn bộ bên ngoài và bên trong trấn Nhạn Hồi. Ba ngày sau trong một đêm nọ, Tào sư gia lại đến bẩm báo, khách điếm Cát Tường này dĩ nhiên có người đi ra từ bên trong, không phải một hai người mà là một tiểu tử, bọn họ giống như kẻ trộm lặng lẽ đi đến một gian nhà dân ở phía tây hiện giờ vẫn đang ở bên trong chưa đi ra!
Lâm Như Ý cảm thấy thật đúng lúc, y lập tức đi tìm Lý Khác, bảo hắn đi mời Lương tướng quân đến đây, trước khi đi Tề Vân Châu đã để Lý Khác lại cho Lâm Như Ý. Lý Khác thấy Lâm Như Ý còn có chút không được tự nhiên, hắn không nghĩ ra sao đệ đệ của Lâm Như Diệu lại có thể trở thành vương phi được, sau này còn rất có thể sẽ trở thành hoàng hậu vả lại hắn còn phải tuân theo mệnh của Tề Vân Châu yểm hộ cho vương phi này. Lâm Như Ý ra khỏi vương phủ là Lâm huyện lệnh, vào vương phủ lại là Vân vương phi, thật sự là chuyện hoang đường mà từ thiên cổ tới nay chưa từng có.
Lý Khác có thể nghĩ đến chuyện nếu Lâm Như Diệu biết sẽ là cảnh tượng kinh người như thế nào, trong lòng tự nhủ Lâm ca à, ta chỉ phụng mệnh làm việc thôi, thật sự không liên quan đến ta!
Lương tướng quân này chính là chủ soái tọa trấn Tây Bắc nhưng hắn chỉ giỏi chuyện thủy chiến, kinh nghiệm luyện binh và tác chiến trên đất liền không có nhiều đủ, sau khi điều đến trấn Nhạn Hồi liền có chút buồn bực, cũng may không biết Tề Vân Châu nói gì với hắn mà lúc này lão nhân gia mới khôi phục thần thái ngày xưa, đối với Lâm Như Ý cũng cung kính có thừa. Sáng sớm Lâm Như Ý liền kể hết mọi chuyện cho Lương tướng quân, hai người mưu tính một lúc, nói chờ bên kia vừa có động tĩnh liền bắt bọn họ luôn thà rằng nhầm lẫn cũng không thể bỏ qua tai họa ngầm này.
Quả nhiên Lương tướng quân mạnh mẽ vang dội, dùng vải bông bọc vó ngựa không cần nửa khắc liền mang theo người vây quanh hai bên viện, vừa ra lệnh một tiếng hơn trăm người nhảy xuống từ nóc nhà, xông vào cửa sổ bắt được mấy chục tên dị tộc đang vận chuyển binh khí.
Lương tướng quân đi cùng Lâm Như Ý đi kiểm tra binh khí, thuốc súng còn có hơn mười thùng mỡ động vật, không khỏi vỗ tay may mắn: "Nếu không phải Lâm huyện lệnh cẩn thận nhạy bén thì những tên súc vật này đã có thể dùng dầu mỡ này đốt sạch trấn Nhạn Hồi rồi!"
Lâm Như Ý cũng không khỏi sợ hãi, kiến trúc trên trấn Nhạn Hồi dùng bùn vàng và gỗ xây dựng, vô cùng dễ cháy, nếu thật sự để bọn họ thực hiện được âm mưu này không biết trấn Nhạn Hồi trấn sẽ chết và bị thương bao nhiêu người! Nhưng trong lòng vẫn có nghi vấn: "Từ khi Đại Dung lập quốc hơn trăm năm đến nay biên cương cũng không có chiến sự, vì sao đột nhiên lại làm khó dễ? Người Hồ Lỗ từ trước nay chỉ toàn cướp bóc, lương thực, vàng bạc và nữ nhân mà thôi, nếu đốt trấn Nhạn Hồi thì bọn họ có chỗ tốt gì?"
Lương tướng quân vuốt râu thở dài nói: "Đêm nay tổng cộng bắt sống được 21 người Hồ Lỗ, chém giết bảy người, còn có một người chết rất kỳ quái, do bị người Hồ thừa dịp loạn dùng loan đao chém chết, người này cũng không phải người Hồ, mà là người Trung Nguyên..."
Lâm Như Ý nhíu mày, có chút nghĩ không ra.
Lương tướng quân cũng không làm khó y, nói: "Người Trung Nguyên này là một thái giám..."
"Là tên đi theo sứ giả đến đây!" Lâm Như Ý thoáng cái liền hiểu, tư duy thoáng cái mở ra, chém đinh chặt sắt nói: "Những người này cũng không phải người Hồ, mà là người Lý Chân của vùng Đông Bắc!"
Lương tướng quân gật đầu, không khỏi nhìn Lâm Như Ý với cặp mắt khác xưa, không ngờ y lại thông minh như vậy, đúng là nói chuyện với người thông minh tiết kiệm được nhiều sức lực hơn hẳn, tiếp theo nói: "Đúng là vậy, nhóm quân hộ trên trấn Nhạn Hồi nhiều đời hay làm nhiệm vụ ở chỗ này, họ rất hiểu người Hồ, nhiều người cũng sẽ nói tiếng Hồ nhưng khi nói tiếng Hồ với mấy tên trộm kia bọn họ không hề có phản ứng, mãi đến sau khi dùng hình với bọn họ mới nhìn thấy hình xăm sau lưng bọn họ mới hiểu được, nhóm người này vốn là người Lý Chân!"
Người Lý Chân xõa tóc xăm mình là phong tục ngàn năm. Chuyện tra đây là này đã vô cùng rõ ràng rồi, thái giám đi theo sử giả đến trấn Nhạn Hồi không theo sứ giả hồi kinh, mà là mang theo một đám người Lý Chân hóa trang thành người Hồ ẩn núp ở khách điếm Cát Tường lén lút vận chuyển binh khí và dầu mỡ, chỉ đợi thời cơ thích hợp liền phá hủy trấn Nhạn Hồi.
Trấn Nhạn Hồi không chỉ có mười vạn trọng binh mà còn có Vân quận vương phủ, cái nào cũng không trốn thoát được. Mà tất cả những chuyện này sao một tên thái giám nhỏ có thể khống chế được, phá hủy những thứ này với người Lý Chân ngoài ngàn dặm có chỗ tốt gì chứ? Hiện giờ tất cả đều chỉ thẳng vào người trên long ỷ, gã không có khả năng không nhận ra dã tâm của Tề Vân Châu, mà vì vị trí kia gã không tiếc liên thủ với ngoại tộc để phá hủy phòng tuyến bên này, dẫn sói vào nhà đúng nghĩa.
Lâm Như Ý và Lương tướng quân đều không nói lời nào, cuối cùng Lâm Như Ý nói: "Hai mươi mốt người kia tách ra đi, giữ lại mạng cho bọn họ, sau này sẽ hữu dụng."
Lúc trở lại vương phủ thì trời đã gần sáng, Lan Tâm hầu hạ Lâm Như Ý đi tắm rửa, lại chải đầu cho y. Lúc này Lâm Như Ý mới thoải mái, y ngủ một mạch đến trưa, sau khi rời giường liền cân nhắc đến chuyện hồi âm cho Tề Vân Châu, viết vài lần đều cảm thấy không hài lòng, trên bàn toàn là giấy nháp y vứt. Lan Tâm đứng một bên thấy y nhíu mày cắn cây bút, bộ dáng sầu khổ, liền trấn an y: "Dù cho vương phi có viết gì thì vương gia cũng vui mà, cần gì phải phiền não như vậy."
Lâm Như Ý có chút đỏ mặt, y không chịu thừa nhận chuyện vì viết thư cho Tề Vân Châu mới vò đầu bứt tóc, mạnh miệng nói: "Do có công việc phải bẩm báo cho vương gia thôi, sự tình rất phức tạp mới tốn thêm mấy tờ giấy."
Lan Tâm mím môi cười cười, cũng không vạch trần y mà chỉ yên lặng mài mực cho y.
Cuối cùng Lâm Như Ý lại vẽ mấy bức họa cho hắn, có hình y dậy sớm luyện công, có hình y ăn uống thả cửa, có hình y phá án ở nha môn, cuối cùng mới viết mấy chữ to: "Ngươi dong dài quá!"
Cũng không biết giữa viết và vẽ cái nào tốn nhiều giấy mực hơn.
Khi Tề Vân Châu nhận được thư hắn đã tới kinh thành rồi, chuyện trấn Nhạn Hồi hắn đã sớm biết được. Cảm xúc phẫn nộ, nghĩ mà sợ và đủ loại cảm xúc sau khi nhìn thấy mấy chữ giương nanh múa vuốt của Lâm Như Ý liền biến mất vô tung vô ảnh, hắn gấp xếp chồng mấy tờ giấy lên nhau rốt nhét trong vạt áo, nói với cửu môn đề đốc Trịnh Tân đang đứng cúi đầu: "Ngày mai cứ làm theo kế hoạch đi, đợi hắn vào Di Uyển thì đánh chết hắn trên đường Lộ Hoa. Nếu đánh chết thất bại thì ôm hắn đến điện Phương Hinh rồi động thủ tiếp."
"Ngài yên tâm, tuyệt đối không thể sai sót nhầm lẫn." Trịnh Tân đã dự liệu trước nói: "Chỉ cần vào đường Lộ Hoa thì cấm quân liền lui ra bên ngoài cửa Hoa Uyển, bên cạnh hắn chỉ có cung nữ thái giám, đến lúc đó."
"Nhớ cẩn thận, thứ ta muốn là sự chắc chắn." Tề Vân Châu trầm giọng nói.
"Rõ!" Trịnh Tân quỳ trên mặt đất, cung kính nói.
Vì ngày này mà Tề Vân Châu đã phải chờ quá lâu. Tiên hoàng tài trí mưu lược kiệt xuất cũng biết thái tử hèn hạ kém tài, từng nghĩ tới chuyện giao giang sơn cho Tề Vân Châu, cũng bởi vì ông cứ chần chờ một chút mà thái tử và cữu cữu của gã đã ám sát Tề Vân Châu không biết bao nhiêu lần, vì cắt đứt thế lực Tề Vân Châu mà ngay cả Lý quý phi trong thâm cung cũng không buông tha, sợ nàng thổi gió bên gối liền mua chuộc cung nữ hạ độc, khiến Lý quý phi trúng độc chết. Người là dao thớt, ta là cá thịt, Tề Vân Châu vốn vẫn luôn nhượng bộ nhưng sau khi mẫu thân chết hắn mới hiểu được đây là một cuộc chiến tranh ngươi chết ta sống, nếu hắn không nghênh chiến thì chính là đầu hàng.
"... Mẫu thân, ngày mai con sẽ báo thù cho người." Tề Vân Châu lẩm bẩm, móc lá thư trong ngực ra, mở ra nhìn một chút, trên mặt mang theo ý cười dịu dàng: "Mẫu thân, con còn tìm con dâu cho người nữa, vừa hung dữ vừa ngốc cũng là một người đàn bà đanh đá..."