Phúc Mãn Nhân Gian - Bất Hoán

Chương 11: Chào mừng đến trấn Nhạn Hồi




Hành trình đã chậm trễ hơn một tháng nên Tề Vân Châu dẫn đội chạy nhanh về phía tây, đi cả ngày lẫn đêm, bảy ngày sau mới đến trấn Nhạn Hồi. Tề Vân Châu cùng bọn thị vệ đều quen với việc chạy như vậy, chỉ có Lâm Như Ý lại là lần đầu đi thế này, y ngồi trên xe ngựa xóc nảy đến đầu óc choáng váng, cưỡi trên ngựa lại mài đùi đau, dọc theo đường đi len lén lau nước mắt vài lần, không dám để Tề Vân Châu nhìn thấy.

Tề Vân Châu đau lòng y, muốn chia nửa người chậm rãi đi với y nhưng Lâm Như Ý lại không muốn, y rất cứng đầu, cảm thấy như vậy là liên lụy Tề Vân Châu, nói cái gì cũng không chịu. Đến khi đến trấn Nhạn Hồi trấn, Tề Vân Châu bảo y ở trong phủ nằm yên trên giường nghỉ ngơi, tuyệt đối không cho y ra ngoài.

Thư đồng đã được xa phu đưa đến trấn Nhạn Hồi từ sớm, ở đây lo lắng chờ y hơn một tháng, sau đó thư đồng được đưa đến phủ vương gia liền nước mắt lưng tròng quỳ gối trước giường Lâm Như Ý kể khổ, khóc lóc kể lại một tháng này mình lo lắng cho Lâm Như Ý như thế nào, trên đường đến trấn Nhạn Hồi bị xa phu kia ức hiếp như thế nào, còn có trấn Nhạn Hồi này nghèo khổ hoang dã như thế nào!

"Nơi này vô cùng khô cằn! Những người xin cơm đều phải dời chỗ, chỗ này chim cũng không thèm ị! Thiếu gia, ngài đừng ra đường, gió cát to kia có thể cắt rách da thịt non mềm của ngài đấy!"

Thư đồng một bài ca ba tiếng thở dài*, ngược lại gợi lên lòng hiếu kỳ của Lâm Như Ý. Ba ngày này y toàn nằm trên giường, mỗi đêm Tề Vân Châu trở về y đều đã ngủ say đến khi trời chưa sáng y còn đang mơ mơ màng màng thì Tề Vân Châu lại rời giường, chỉ biết Tề Vân Châu sờ y vài cái, hôn y vài cái liền vội vàng ra cửa, hiện tại cơ thể được chăm sóc cũng gần như trước, nghỉ ngơi cũng đủ rồi, Lâm Như Ý liền mang giày vào rồi kéo thư đồng cực kỳ không tình nguyện ra ngoài đi dạo!

(*ban đầu chỉ sự mộc mạc, giản dị của âm nhạc và tiếng hát, sau này được dùng để miêu tả thơ ca với sự uyển chuyển và ý nghĩa sâu sắc.)

Trấn Nhạn Hồi ở cực bắc tỉnh Túc, với núi Nhạn Hồi ở phía bắc, có đồng bằng Nam Bình, địa hình dựa vào thế núi hiểm trở đây là lá chắn ở phía tây bắc của Đại Dung, cũng là con đường quan trọng để kết giao với các bộ lạc du mục Tây Bắc, tiền triều từng khai khẩn ở chỗ này. Nơi đây cũng từng phồn hoa hơn trăm năm, từng lưu lại một nét mực rất rực rỡ trong sử sách. Lâm Như Ý đi dạo ở đây, không hề ghét bỏ nó u ám mà chỉ cảm thấy đáng tiếc, nếu nơi này mà được khai khẩn lại thì nhất định nó sẽ lại tỏa sáng rực rỡ một lần nữa.

Hai người ăn mặc sáng sủa, diện mạo tú mỹ, trên đường đi cho dù là nam nữ già trẻ đều liếc mắt nhìn, Lâm Như Ý không hề phát hiện ra chỉ có thư đồng lại bị nhìn đến mức có chút bất an, thúc giục Lâm Như Ý hồi phủ, Lâm Như Ý cũng không phải chỉ ra ngoài du ngoạn, y hỏi đường thương nhân rồi mang theo thư đồng đến huyện nha.

Huyện nha môn ở đây rách nát không chịu nổi, nhóm nha dịch tốp năm tốp ba ngồi dưới chân tường bắt chấy phơi nắng, vừa thấy Lâm Như Ý ai nấy đều ngây người, Lâm Như Ý không muốn nhiều lời với bọn họ, y lấy sắc lệnh ra rồi vẫy vẫy trước mặt bọn họ, nói: "Bản quan là huyện lệnh Lâm Như Ý mới nhậm chức, trên đường xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn nên đến muộn, sư gia ở đâu?"

Có một ông lão khom lưng lảo đảo đi ra từ nhà kề*, vừa xách giày vừa run giọng nói: "Tiểu nhân là Tào sư gia của trấn Nhạn Hồi, cả gan mượn ngư phù của đại nhân nhìn xem."

(*nhà kề (trong khu nhà tứ hợp))

Thư đồng thấy Lâm Như Ý gật đầu, liền lấy ngư phù trong hành lý ra đưa cho Tào sư gia kia, ngư phù là vật chứng minh thân phận của Đại Dung, trên bảng thiết chế khắc quê quán, sinh nhật và đại thể diện mạo của chủ nhân nó, Tào sư gia híp mắt nhìn kỹ trong chốc lát rồi đưa ngư phù cho thư đồng, khom người cúi chào Lâm Như Ý, cung kính nói: "Hạ quan Tào Thành Mặc cung nghênh Lâm huyện lệnh!"

Bọn nha dịch đều hoảng hốt đứng lên, đi ra phía sau Tào sư gia hành lễ với Lâm Như Ý, Lâm Như Ý cười sảng khoái bảo bọn họ miễn lễ rồi bảo Tào sư gia dẫn y đi dạo trong huyện nha. Huyện nha rất nhỏ, ở tiền viện có một gian sảnh chính, đông tây là hai nhà kề, sảnh chính là nơi làm việc, trong nhà kề là một gian khố phòng chất đống hồ sơ, một gian khố phòng chất đống binh khí, gian còn lại là phòng cho nha dịch nghỉ ngơi, Tào sư gia cũng ở lại một gian làm việc. Hậu viện là phủ đệ của huyện lệnh, có cùng kết cấu với tiền viện, càng thêm rách nát, mạng nhện dệt rậm rạp chằng chịt, cứ như như đã lâu rồi không có người ở.

Tào sư gia nói: "Chu huyện lệnh của nhiệm kỳ trước không ở lại nơi này."

"Ồ?" Điều này khiến Lâm Như Ý hứng thú, y không khỏi tò mò: "Vì sao không ở đây?"

Nếp gấp trên mặt Tào sư gia chen chúc, cười đầy bí ẩn: "Đương nhiên là có chỗ ở tốt hơn."

Tuy Lâm Như Ý mới bước chân vào quan trường nhưng lại rất biết quan sát sắc mặt, thấy trong lời nói của Tào sư gia có ý gì đó, liền hỏi: "Tào sư gia có biết Chu huyện lệnh trước kia bây giờ thăng chức đến đâu không?"

"Nói đến cũng là người đáng thương." Gương mặt Tào sư gia lộ vẻ bi thương, xắn tay áo lên lau khóe mắt: "Đông chí năm ngoái Chu huyện lệnh nhận được lệnh của triều đình, muốn y đi đến Sơn Đông nhậm chức, đó cũng là một địa phương tốt nên Chu huyện lệnh rất vui liền lập tức khởi hành, nào ngờ nửa đường gặp phải thổ phỉ.... Than ôi, sống chết còn chưa biết!"

"A..." Lâm Như Ý sợ hãi, tâm tư thay đổi rất nhanh, lại cảm thấy thật kỳ lạ, đông chí năm ngoái tiên hoàng đã lâm bệnh nặng rồi, loại tiểu quan thất phẩm như Chu huyện lệnh chỉ cần một câu nói của lại bộ thôi là được, cũng không cần kinh động thánh thượng. Lúc ấy tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vị trí kia, nếu có người động thủ với quan lại tầng dưới chót này thì thần không biết quỷ không hay có thể thay đổi rất nhiều đây chính là rút củi dưới đáy nồi!

Khi Lâm Như Ý nhìn về phía Tào sư gia, ánh mắt liền mang theo vẻ tìm tòi nghiên cứu, chẳng lẽ ông ấy cũng là người của Tề Vân Châu?

Nhưng nghi ngờ cũng không thể hỏi thẳng được, Lâm Như Ý cũng chỉ có thể đem giấu nghi ngờ này ở đáy lòng, y từng bước từng bước làm theo suy nghĩ trước đó, thân thiết kéo tay Tào sư gia nói: "Ta mới đến nơi này, còn phải dựa vào các huynh đệ trong huyện nha, hôm nay ta ở mở tiệc ở Liệt Phong Viên mời các huynh đệ uống rượu ăn thịt, còn mong xin các huynh đệ nể mặt."

Mặc dù tay lôi kéo Tào sư gia, nhưng lời nói lại nói với những nha dịch này. Trấn Nhạn Hồi vốn nghèo khổ, làm nha dịch cũng chỉ kiếm được chút tiền. Liệt Phong Viên là tửu lâu lớn nhất trấn Nhạn Hồi, bọn họ cũng chưa từng được đi bao giờ vừa nghe huyện lệnh mời như vậy, ai nấy đều vô cùng nóng lòng. Lúc trước thấy huyện lệnh này là tuấn mỹ văn tú, khí chất cao quý, vốn tưởng là một công tử được nuông chiều nên chắc là rất khó hầu hạ, không nghĩ tới người này lại hòa ái dễ gần và hào phóng như vậy.

Bọn nha dịch đều là người địa phương của trấn Nhạn Hồi, đều xuất thân từ quân hộ có hào khí sảng khoái của hán tử Tây Bắc. Bọn họ cho rằng Lâm Như Ý là người liêm chính biết làm việc, trên đường đến Liệt Phong Viên liền nhiệt tình náo nhiệt vây quanh bên cạnh Lâm Như Ý, kéo y đi đông đi tây, Lâm Như Ý hỏi cái gì thì bọn họ trả lời cái đó.

Lúc Lâm Như Ý đi dạo với thư đồng đã sớm đặt phòng riêng. Tiểu nhị vừa thấy người đến liền dẫn bọn họ lên lầu, mười bốn người cũng không ngại chen chúc, ngồi vây quanh một bàn, rượu ngon thức ăn ngon liên tục đẩy lên trên. Lần đầu tiên Lâm Như Ý ngồi chung với người như vậy, kính mỗi người một chén rượu không hề giả dối buồn bực chút nào, đến khi thấy mình uống quá nhiều rồi mới vỗ bả vai nha dịch nói: "Các huynh đệ, sau này hãy cùng nhau chăm chỉ làm việc và kiếm thật nhiều tiền ở trấn Nhạn Hồi nhé!"

"Được!"

"Huyện thái gia nói đúng!"

Ai không biết còn tưởng rằng bọn họ muốn phất cờ khởi nghĩa nữa, Lâm Như Ý giống như một tên thổ phỉ đứng đầu kề vai sát cánh với bọn nha dịch, thư đồng thấy y uống say rồi liền đỡ y dậy nói lời tạm biệt với mọi người, rồi dặn trên quầy còn thừa bạc các huynh đệ muốn ăn gì uống gì cứ việc gọi là được, chỉ trong một canh giờ, tiểu thư đồng cũng thành huynh đệ với bọn họ.

Đám nha dịch lưu luyến tiễn Lâm Như Ý ra cửa, thư đồng đỡ y xuống lầu, đúng lúc này, dưới lầu đột nhiên truyền đến một tiếng kêu sợ hãi của nữ nhân, mọi người đều thò đầu ra nhìn. Thì ra là một con ma men đang lôi kéo cô nương hát rong ở đại sảnh, trong miệng còn lẩm bẩm muốn cô nương này bồi rượu, tiểu cô nương chỉ mới mười ba mười bốn tuổi, gầy gò nho nhỏ, đi theo người cha mù mắt bán giọng hát ở chỗ này. Người cha mù mắt không biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ nghe tiếng kêu sợ hãi của con gái mình liền vội vàng hỏi: "Tiểu Đào, Tiểu Đào, xảy ra chuyện gì vậy Tiểu Đào!"

Người có ý định xấu xa cố ý nói: "Có người đã chi rất nhiều tiền để yêu cầu con gái ngươi bồi rượu, nói không chừng còn muốn thú cô con gái nhỏ của ngươi đó!"

"Cha, cha!" Tiểu Đào bật khóc, nàng bị tên ma men này ôm vào trong ngực sờ lung tung, trong lúc hoảng loạn nàng muốn tìm người cầu cứu nhưng không ai muốn quản chuyện này, đều ngồi hoặc đứng ăn đồ ăn uống rượu xem náo nhiệt, ngay cả tiểu nhị cũng cười xem náo nhiệt, Tiểu Đào tuyệt vọng cúi đầu cắn tay nam nhân kia, nam nhân đau đớn vung tay đánh "bốp" một tiếng, cho nàng một cái tát, khi gã còn muốn tát nữa thì từ phía xa đột nhiên truyền một tiếng quát lớn: "Dừng tay!"

Hán tử say rượu bị tiếng quát lớn này dọa sợ, thân hình chậm lại. Tiểu Đào nhanh chóng trốn khỏi móng vuốt của gã rồi vội vàng kéo tay người cha mù trốn ở phía sau cột, theo tiếng nhìn, liền nhìn thấy một nam tử tuấn mỹ anh khí, sắc mặt ửng hồng được một tiểu đồng đỡ, hiển nhiên là đã say rượu rồi, Tiểu Đào chưa từng thấy nam tử nào bộ dáng như vậy, trái tim nàng đập loạn xạ nắm chặt tay cha mình.

Người lên tiếng quát dừng tay chính là Lâm Như Ý, y vịn lan can trợn mắt nhìn nam tử say rượu dưới lầu, mắng: "Đồ vô sỉ, ban ngày ban mặt mà dám cưỡng đoạt dân nữ, ngươi coi cái trấn Nhạn Hồi này không có vương pháp à?"

Mặt ngọc nhuộm màu đỏ càng thêm xinh đẹp động lòng người khiến một đám nam tử thô ráp dưới lầu đều nhìn đến ngây người, nam tử say rượu kia cười to: "Ôi, lại có thêm một tiểu mỹ nhân kìa, còn mạnh mẽ hơn với tiểu nha đầu kia gấp trăm lần, ngươi không cho nha đầu kia bồi ta vậy ngươi thay nàng bồi ta đi!"

Tửu tráng túng nhân đảm*, tên háo sắc thấy Lâm Như Ý xinh đẹp như vậy liền giả ngây giả dại cười hì hì cầm bầu rượu lên lầu tìm y, vẻ mặt thèm thuồng nói: "Nào, uống với ca ca một chén nào, ca ca thương ngươi...."

(*Nghĩa là uống rượu vào thì người yếu đuối nhút nhát cũng to gan hơn.)

Thư đồng vội vàng kéo Lâm Như Ý lui về phía sau, muốn quay lại gọi nha dịch nhưng không thể bỏ Lâm Như Ý một mình được. Lâm Như Ý ngược lại tiến lên, "bốp" một tiếng tát vào tay nam tử kia rồi hất bầu rượu đi, Lâm Như Ý cau mày tức giận nói: "Ngươi là cái thá gì!"

Nam tử kia rất vô lại, bị quăng bầu rượu không giận mà còn mừng ngược, kéo ống tay áo Lâm Như Ý cười nói: "Đanh đá quá, lão tử lại rất thích mỹ nhân đanh đá như ngươi!" Nói xong liền động tay động chân muốn ôm eo Lâm Như Ý, Lâm Như Ý giãy giụa nhưng không tránh được, ngược lại lại bị tên vô lại kéo ngã vào trong ngực gã, nam tử mừng rỡ giơ tay lên sờ mặt Lâm Như Ý, nói: "Không nghĩ tới mỹ nhân lại tự..."

Còn chưa dứt lời, đã bị một cước đá bay, trực tiếp lăn từ trên cầu thang xuống, gã kêu lên đầy đau đớn, không đợi gã kêu tiếp liền bị bịt miệng và lôi ra ngoài như một con chó chết.

Lâm Như Ý bị người đó ôm vào trong ngực, không cần nhìn cũng biết người này là ai, đầu y choáng váng nặng nề, yên tâm dựa vào lồng ngực người nọ lười biếng hỏi: "Sao ngươi lại ở chỗ này?"

"Vừa hay uống rượu với người khác ở chỗ này, có thị vệ đến báo nói ngươi cãi nhau với người khác ở phía dưới." Tề Vân Châu ôm Lâm Như Ý, nghe thấy phía sau có động tĩnh vừa quay đầu liền nhìn thấy Tào sư gia mang theo một đám nha dịch người toàn mùi rượu vội vàng chạy tới. Tề Vân Châu vừa nhìn liền biết vì sao Lâm Như Ý lại ở đây, hắn gật đầu với Tào sư gia: "Bắt gây sự dưới lầu lại."

"Rõ!" Lưng Tào sư gia cũng không còn gù nữa, đôi mắt sụp mí cũng mở ra, chân tay lưu loát mang theo nha dịch xuống lầu bắt người, đồng thời trong lòng thầm nghĩ quả nhiên huyện thái gia này là người của Vương gia.... Hơn nữa cũng không phải người bình thường.