Diệp Hạo Hiên biết Thẩm Nhan nói như vậy, hoàn toàn là xuất phát từ tâm lý trả thù Thẩm Văn Bân, hắn có chút đau lòng quay đầu nhìn cô gái bên người, trên mặt cô tuy rằng mang theo nụ cười, nhưng trong hốc mắt lại lập loè lệ quang.
Vì để trấn an trái tim nhỏ bé đầy thương tổn của cô, hắn ngay sau đó dùng bàn tay ấm áp nắm lấy tay nhỏ của cô.
“Bác trai, chúng con là thiệt tình yêu nhau, Thẩm Nhan cũng đã là người trưởng thành rồi, cô ấy có quyền lợi theo đuổi hạnh phúc của riêng mình.
”
Ánh mắt Diệp Hạo Hiên thành khẩn nhìn Thẩm Văn Bân tức giận đến phát run, nói tiếp: “Con còn tính toán nghiêm túc cùng cô ấy kết giao, nếu có thể, con muốn đem Thâm Nhan cưới làm vợ.
”
Thẩm Nhan nghe vậy, trái tim đột nhiên run rẩy, cô kinh ngạc quay đầu lại, nhìn về phía nam nhân bên người.
Mà ánh mắt Diệp Hạo Hiên giờ phút này vừa lúc cùng Thẩm Nhan chạm nhau, trong ánh mắt hắn lộ ra tia chắc chắn làm cô cảm thấy vô cùng cảm động cùng yên ổn.
Dường như con thuyền trôi nổi hồi lâu giữa đại dương mênh mông, rốt cuộc cũng ngừng lại ở bến cảng ấm áp, từ đây có nơi che mưa chắn gió để dựa vào.
Thẩm Văn Bân nguyên bản lửa giận công tâm, nhưng giờ phút này nghe thấy Diệp Hạo Hiên chắc chắn hứa hẹn, trong lòng lại trở nên trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Cho dù ông ta cùng Thẩm Nhan cảm tình xa cách, thậm chí có rất nhiều mâu thuẫn hiểu lầm, nhưng là người làm cha, hắn vẫn là hy vọng tương lai cô có thể chạm đến vui vẻ hạnh phúc, có thể gặp được một người đàn ông thương cô yêu cô.
Ở trong mắt ông, cô vẫn luôn là đứa nhỏ, cách tuổi thành gia lập thất vẫn rất xa.
Ông ta vốn là tính toán để cô học xong đại học chính quy, lại đưa cô ra nước ngoài du học nghiên cứu sinh, tương lai cô học vấn cùng nghề nghiệp càng cao, sự lựa chọn đối với hôn nhân cũng sẽ càng nhiều.
Chính là, tình huống hiện tại làm hắn bất ngờ.
“Ai…”
Thẩm Văn Bân nhìn chằm chằm Thẩm Nhan thật lâu sau, cuối cùng vẫn là đem tức giận trong lòng biến thành một tiếng thở dài.
Tiếng thở dài của Thẩm Văn Bân giống một tiếng chiêng trống, thật mạnh ở trong lòng Thẩm Nhan vang vọng.
Giờ khắc này, cô bỗng nhiên cảm giác Thẩm Văn Bân vô lực như vậy, từ tiếng thở dài của ông sinh ra một loại bi thương cùng bất đắc dĩ, biểu tình trên mặt cũng vẻ già nua.
Đây là lần đầu tiên cô lớn như vậy tới nay, cảm nhận được ông già nua vô lực.
Mạc danh cảm thấy cánh mũi đau xót, có loại xúc động muốn rơi lệ, cô không biết là đang thay những đau khổ mà bản thân mình từng trải qua mà cảm thấy đau thương, hay là bở vì Thẩm Văn Bân nhận thua mà cảm thấy thất bại.
Cô từ khi biết suy nghĩ, liền đem Thẩm Văn Bân trở thành kẻ thù.
Nguyện vọng lớn nhất của cô chính là một ngày kia trả thù được ông ta, làm ông ta ở trước mặt cô cúi đầu ăn năn, làm ông ta vì sai lầm mình phạm phải mà trả giá đại giới.
Nhưng mà, khiến cô không nghĩ tới chính là, địch nhân đã từng vô cùng cường hãn trong mắt cô, thế nhưng cứ như vậy dễ dàng bị cô đánh bại.
Nhưng, cô cũng không có cảm thấy vui sướng như trong dự đoán.
Ngược lại, cô cảm thấy trong lòng bao phủ một loại bi thương mạc danh, cùng với thật lớn cảm giác mất mát.
Thẩm Văn Bân biết Thẩm Nhan hận ông, cô làm như vậy hơn phân nửa cũng là vì trả thù ông.
Nhưng ông lại không trách cô, ông ta tuy rằng ngoài miệng không nói, nhưng là trong lòng vẫn luôn đối cô còn có một loại cảm giác áy náy.
“Đối với con bé thật tốt.
”
Ánh mắt Thẩm Văn Bân thâm trầm nhìn Diệp Hạo Hiên, duỗi tay vỗ vỗ bờ vai của hắn, sau đó thật sâu nhìn Thẩm Nhan liếc mắt một cái, cái gì cũng đều không nói, liền xoay người rời đi phòng khách.
Kết quả như vậy đều ra ngoài dự đoán của bọn họ, Thẩm Nhan cùng Diệp Hạo Hiên sững sờ tại chỗ, hơn nửa ngày cũng chưa thể phục hồi tinh thần lại.
Nhưng mà, sau sự tình đã xảy ra hôm nay, Thẩm Nhan cũng không hề muốn tiếp tục ở nhà, cô thuận thế từ trong phòng thu thập chút hành lý đơn giản, dọn đi nhà Diệp Hạo Hiên ở tạm.
.