Diệp Hạo Hiên đem Thẩm Nhan đưa tới nhà mình, hai người ở trên giường lớn triền miên một suốt đêm, mãi cho đến hừng đông mới ôm nhau ngủ.
Thẳng đến buổi chiều ngày hôm sau, ánh nắng mặt trời tươi đẹp xuyên thấu qua khe hở bức màn tiến vào phòng, chiếu vào khuôn mặt kiều diễm của Thẩm Nhan, cô mới dần dần từ trong giấc ngủ mơ tỉnh lại.
Nhưng mà, ánh mặt trời đâm vào làm cô căn bản là không mở mắt ra được.
Cô hơi hơi nhăn lại mày, trước dùng tay xoa xoa đôi mắt có chút sưng, phí sức lực thật lớn mới nhập nhèm mở mí mắt ra.
“Ân…”
Thẩm Nhan động đậy thân mình vô cùng đau nhức, cảm giác toàn bộ gân mạch đều bị lôi kéo đến sinh đau, cô không khỏi phát ra một trận ưm thanh như mèo kêu, hơi chuyển thân thể mang đến cảm giác đau đớn.
Diệp Hạo Hiên trong lúc ngủ mơ, cảm giác được động tác của người bên người, vô ý thức nâng cánh tay lên đáp ở trên vòng eo cô.
Phảng phất như sợ cô rời khỏi.
Thẩm Nhan bị động tác nhỏ vô ý thức này của Diệp Hạo Hiên làm cho ấm áp, cô nâng mi mắt lên, ánh mắt ôn nhu như nước nhìn chăm chú vào hắn, khóe môi không khỏi hơi hơi giơ lên một độ cung nhợt nhạt.
Trước đến nay, đều không có bất kỳ một người đàn ông nào giống hắn như vậy, coi trọng để ý cô như thế.
Càng không có người nào có thể giống hắn, bao dung tiếp nhận cô như vậy, cô từ trước vẫn luôn cho rằng tình yêu cần có điều kiện.
Nhưng, khi cô gặp được Diệp Hạo Hiên, cô mới biết được, chân ái là không có điều kiện, là một loại hoàn toàn tiếp nhận cùng lý giải.
Có lẽ, ông trời trước kia để cô ăn nhiều khổ như vậy, chính là vì cuối cùng có thể để cô có được tình yêu của hắn.
Thẩm Nhan dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt anh tuấn của Diệp Hạo Hiên, trong ánh mắt trừ bỏ tình yêu, cũng tăng thêm một chút thương tiếc.
Hoàn cảnh bất hạnh gặp nhau, làm cô càng thêm lý giải nội tâm bị thương cùng đau khổ của hắn.
Hai người nội tâm không hoàn chỉnh, ở cùng một chỗ vừa lúc có thể hợp thành hai viên chỉnh tề, chữa khỏi lẫn nhau, cùng nhau trưởng thành.
Thẩm Nhan ngẩng đầu lên, ở trên má nam nhân hôn hôn.
Rồi sau đó, cô thật cẩn thận lấy ra cánh tay Diệp Hạo Hiên bám vào trên người cô, nhẹ nhàng ngồi dậy, xoay người đi dép lê chậm rãi hướng phòng vệ sinh đi đến.
Cô nhanh chóng tắm rửa, sau đó từ tủ quần áo tìm kiện sơ mi trắng của Diệp Hạo Hiên tròng lên trên người, xoay người xuống lầu đi vào trong phòng bếp, chuẩn bị từ tủ lạnh tìm chút nguyên liệu nấu ăn, âu yếm làm một ít đồ ăn ngon miệng cho người mình yêu.
Nhưng mà, khi cô mở ra tủ lạnh, lại phát hiện, bên trong trừ bỏ mấy bình nước khoáng, cùng một ít sữa bò, mì, trứng, không có bất luận đồ vật nào có thể ăn.
Rơi vào đường cùng, cô đành phải dùng di động từ trên mạng mua chút nguyên liệu nấu ăn trở về.
Trong lúc chờ nguyên liệu đưa đến.
Cô từ trong tủ bát tìm kiếm một chút gạo để đã lâu, cho vào gan nồi cơm điện rửa sạch sẽ, sau đó bắt đầu nấu cơm.
Vừa mới tỉnh ngủ, Diệp Hạo Hiên thấy Thẩm Nhan không ở trong phòng ngủ, liền trực tiếp đứng dậy xuống lầu.
Khi hắn đứng ở bậc thang, xa xa nhìn thân ảnh cô ở trong phòng bếp bận rộn, bỗng nhiên cảm thấy bức họa trước mắt này thập phần ấm áp, lần đầu tiên trong căn phòng này có cảm giác gia đình.
Hắn sải đôi chân dài, lập tức đi đến phía sau Thẩm Nhan, mở ra hai tay, từ sau lưng ôm chặt cô, tiếng nói thuần hậu mang theo tia gợi cảm khàn khàn nói: “Đang làm gì đó?”
Thẩm Nhan vừa chuyên chú rửa rau, căn bản là không có chú ý tới động tác của nam nhân phía sau.
Đột nhiên bị hắn từ phía sau ôm lấy, cô sợ tới mức cả người bỗng nhiên run lên, chậu nước bưng trong tay loảng xoảng một tiếng rơi xuống trên mặt đất, nước văng lên tung tóe.
Chang: ei, lỡ tay đăng rồi nên mình quyết định đăng full luôn trong tối nay nha mn ơi!! Có điều là bắt đầu từu chương sau mình sẽ đặt pass cho đến hết truyện nghen!!.