Thẩm Nhan ngơ ngẩn nhìn Diệp Hạo Hiên, trái tim ở trong lồng ngực bang bang nhảy.
Hắn vừa mới là cùng cô thổ lộ sao?!
Ý tứ trong lời nói của hắn là đang biểu đạt, hắn phi thường phi thường để ý cô sao?!
Nhưng hắn lúc trước rõ ràng từng nói qua hắn có người trong lòng a! Hắn sao có thể sẽ thích cô đâu?! Có phải cô lại nghe lầm hay không?
Thẩm Nhan không dám quá tin tưởng những gì mình vừa mới nghe được là sự thật, cô không được tự nhiên cười cười nói: “Anh… Vừa rồi anh là đang nói cái gì?”
Diệp Hạo Hiên thấy thế, có chút ủ rũ cúi đầu xuống, sau đó uể oải thấp giọng nói: “Không có gì, ăn cơm đi!”
Hắn sống đã gần ba mươi năm, lần đầu tiên trực tiếp như vậy hướng một cô gái biểu đạt lòng mình, lại không có được sự đáp lại như hắn chờ mong.
Hắn có điểm ảo não bản thân vừa rồi xúc động, cũng cảm thấy có điểm mất mặt.
Diệp Hạo Hiên như là quả bóng xì hơi, dùng đao hung hăng mà cắt miếng bò bít tết, sắc mặt âm trầm nhấm nuốt đồ ăn.
Thẩm Nhan vốn dĩ chờ mong, Diệp Hạo Hiên có thể trực tiếp đem ba chữ ‘Anh yêu em’ nói ra, nhưng kết quả lại cùng sự chờ mong cô khác một trời một vực.
Có lẽ, hắn vừa rồi cũng không phải đang thổ lộ với cô, tầng lớp giàu có tinh anh như hắn, dục vọng khống chế rất lớn.
Có lẽ, chỉ là bởi vì hắn cùng cô có quan hệ thân thể.
Hắn mới ở trong tiềm thức đem cô trở thành vật phẩm sở hữu cá nhân, muốn chiếm hữu cô khống chế cô, muốn cho cô tùy thời nghe lệnh hắn, cho nên mới vì việc không liên hệ được với cô mà phát điên như thế.
Thẩm Nhan nghĩ như vậy, tức khắc lại lâm vào cảm giác mất mát thật lớn.
Cô từ nhỏ đã vô cùng thiếu thốn tình yêu thương, nội tâm cực độ mẫn cảm, thiếu cảm giác an toàn.
Mặc dù bản thân cô đã phi thường ưu tú, nhưng là sâu trong nội tâm vẫn như cũ không tin mình xứng đáng được yêu thương.
Cho nên dù cho bên người không thiếu nam nhân theo đuổi, cô cũng đều không dám tiếp nhận.
Cô cảm thấy mình trước sau là mang theo cái mặt nạ ngoan ngoãn mà sống, thứ mà người khác nhìn thấy cũng không phải là bản thân cô.
Nếu người khác một khi thấy rõ ràng sự thật đằng sau gương mặt kia của cô, chỉ sợ cũng lại khó có thể đối với cô sinh ra yêu thích.
Cũng vì nguyên nhân như thế.
Cô lúc trước mới có thể ở giữa bao nhiêu người theo đuổi, chọn lựa một người mọi mặt đều không tốt, Trịnh Quân, trong quá trình cùng hắn ở chung, cô cũng tận lực hoàn thành hết bổn phận một người bạn gái, toàn tâm toàn ý đối với hắn.
Nhưng, cô cuối cùng vẫn là bị hắn ngoại tình phản bội.
Từ sau chuyện này, Thẩm Nhan liền càng thêm cảm thấy chính mình không đáng được yêu thương, tâm cô cũng bắt đầu kết thêm một lớp phòng vệ, không dám dễ dàng tin tưởng bất luận kẻ nào.
Lúc trước tiếp cận Diệp Hạo Hiên, cô cũng chỉ là nghĩ làm một việc, trả thù hạ Khương Bích Vân xong liền chạy lấy người, lại không nghĩ rằng thật sự đối hắn động tâm.
Ở trong lòng cô, cô căn bản không xứng với nam nhân tốt như vậy, cũng cảm thấy hắn căn bản là không có khả năng sẽ thật sự yêu cô.
Cho nên, mặc dù động tâm, cô vẫn là cố tình cùng hắn duy trì khoảng cách tâm lý.
Không thể phủ nhận, Diệp Hạo Hiên vừa rồi đối với cô nói những lời kia làm cô luân hãm.
Nhưng cô thật sự không thể tin được, hắn muốn đối cô biểu đạt gần chỉ là ý tứ trên mặt chữ.
Bữa cơm này bọn họ ăn đến dị thường trầm mặc, đều không có nói thêm bất cứ câu nào.
Đồ ăn ngon miệng trên bàn cơm trở nên đần độn vô vị, bọn họ từng người vùi đầu ăn đồ ăn, mặc dù trong lòng nghĩ tới đối phương, lại không dám nhìn đối phương, cũng cảm thấy có chút không hiểu rõ đối phương đến tột cùng là đang suy nghĩ cái gì.
“Em ăn no rồi, cảm ơn anh đã mời em ăn cơm, cũng cảm ơn di động của anh, nhưng tiền mua di động em sẽ mau chóng trả lại cho anh.
”
Thẩm Nhan không muốn mình bị người ta xem thường, cũng không muốn để Diệp Hạo Hiên hiểu lầm cô là đứa con gái ham vật chất, hám làm giàu, càng không nghĩ thiếu hắn cái gì.
Như vậy, hình thức ở chung không thiếu nợ nhau, đối với cô mà nói mới là nhẹ nhàng tự tại.
.