Triệu Quyên không biết, tưởng rằng Thẩm Nhan cũng không biết Diệp Hạo Hiên, bà ta theo đó tiếp tục giải thích, nói: “Nhan Nhan, chị con đi làm đã nhiều năm, con bé cũng không có đối tượng nào đứng đắn, dì và ba con liền nhờ người thu xếp, giúp nó giới thiệu một người.
”
Khương Bích Vân tận dụng cơ hội, đối Thẩm Nhan hạ mệnh lệnh: “Buổi chiều ngày mai nếu em không có khóa học, liền sớm một chút về nhà hỗ trợ, bằng không ba mẹ chỉ có hai người khẳng định lo liệu không hết việc.
”
“Em không rảnh!”
Thẩm Nhan cố nén tức giận trong lòng, đáp lời Khương Bích Vân.
Theo sau, cô liền cúi đầu tiếp tục ăn đồ ăn trong chén, nhưng đầu lưỡi phảng phất như mất đi tri giác, không nhấm nháp ra bất luận hương vị gì.
Khương Bích Vân duỗi tay ôm trụ cánh tay Thẩm Văn Bân, dùng cằm chỉ chỉ Thẩm Nhan, hờn dỗi nói: “Ba, người xem thái độ đó của nó là gì a!”
“Ồn ào, con làm chị phải biết thông cảm cho em gái, em con học tập khắc khổ như vậy, nào có nhiều thời gian về nhà hỗ trợ? Lại nói, ngày mai vốn dĩ chính là chiêu đãi đối tượng xem mắt của con, không liên quan đến em gái con a.
”
Triệu Quyên ngoài mặt là thay Thẩm Nhan bất bình, kỳ thật là ở trong tối châm chọc nói cô kỳ thật chính là người ngoài.
“Học tập dù tốt, tương lai còn không phải vẫn gả cho người khác sao? Cũng không biết tương lai nó sẽ gả cho loại người nào, ha hả a…”
Khương Bích Vân đã hoàn toàn đem bản thân trở thành vợ của Diệp Hạo Hiên.
Cô ta mỉa mai nhìn Thẩm Nhan, trong mắt tràn đầy đều là khinh thường cùng ngạo mạn.
“Tôi dù có tìm người nào làm chồng, đều không cùng chị có nửa điểm quan hệ! Mời chị về sau ngậm miệng lại, tránh xen vào việc người khác!”
Thẩm Nhan thật sự không thể nhịn được nữa, ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Khương Bích Vân, đanh mặt, cả người tỏa ra hàn khí, dường như giây tiếp theo liền đứng dậy đem cô ta xé ra, dập nát.
“Mẹ, mẹ nhìn nó kìa! Mẹ còn nói chúng ta là người một nhà, con là chị, con muốn giúp đỡ nó, nhưng… Nhưng nó lại đem quan hệ phủi đến sạch sẽ, không cho con quản nó, còn nói con xen vào việc của người khác!”
Khương Bích Vân bắt đầu diễn, cô ta quả thực chính là thuỷ tổ của kỹ nữ trà xanh, đem công phu không biết xấu hổ phát huy tới cực hạn.
Thẩm Văn Bân nguyên bản chỉ muốn an an tĩnh tĩnh ăn cơm chiều, mượn cơ hội cùng nhau ăn cơm, làm cho quan hệ hai chị em họ có điều hòa hoãn.
Nhưng từ lúc vừa bắt đầu đến bây giờ.
Trên bàn cơm vẫn luôn giương cung bạt kiếm, một khắc đều không ngừng nghỉ.
Ông ta rốt cuộc chịu đựng không được, giơ tay bang một tiếng, đem chiếc đũa trong tay nặng nề quăng ngã trên mặt bàn.
Ngay sau đó, ông ta xụ mặt, nổi giận đùng đùng nhìn Thẩm Nhan cùng Khương Bích Vân, lạnh giọng quát lớn nói: “Muốn ăn cơm phải yên lặng mà ăn! Không muốn ăn liền lăn một bên! Nói nhao nhao cái gì?! Mấy người còn có nghĩ đến cái nhà này hay không?!”
Thẩm Văn Bân nói xong, trên bàn cơm tức khắc trở nên vô cùng an tĩnh.
Khương Bích Vân thấy Thẩm Văn Bân thật sự tức giận, cũng liền thức thời rụt cổ không hề lên tiếng, khẽ đảo mắt một cái, quan sát đến phản ứng của những người khác.
Thẩm Nhan nguyên bản không muốn ăn cơm bọn họ, hơn nữa vừa rồi rõ ràng là Khương Bích Vân vẫn luôn chủ động khơi mào chiến hỏa, mà Thẩm Văn Bân lại không phân xanh đỏ đen trắng, trực tiếp đem cô cùng mắng chung.
Điều này làm cho cô cảm thấy vô cùng bực bội cùng ủy khuất.
Tay Thẩm Nhan rũ tại bên người nắm chặt thành quyền, móng tay cứng rắn hãm sâu trong lòng bàn tay, bộ ngực cao thẳng thật mạnh phập phồng.
Tức giận như sóng lớn cuồn cuộn trong lồng ngực cô.
Nhưng mà, cô chung quy vẫn là đem sự tức giận mạnh mẽ áp chế đi xuống, chỉ là bình tĩnh buông đũa, đứng dậy nói: “Con ăn no, trước về phòng nghỉ ngơi.
”.