Phục Kích Ái

Chương 7: Lần thứ hai cứu giúp . . .




Lý Thiên Hữu trở về 6 ngày, kỷ nghỉ luôn luôn qua rất nhanh. Trong một lần Lâm Bắc Thần hẹn nàng ăn cơm, là một nhà hàng Trung Quốc. Hai người ăn cơm không chuyện trò nhiều, cũng coi như rất khéo hai người đều là cái loại không thích nói chuyện khi ăn. Sau khi ăn xong hai người ngồi ở nhà hàng nhỏ hàn huyên một hồi, Lâm Bắc Thần nói vốn muốn chọn ăn cơm Tây, sợ Lý Thiên Hữu không quen nên chọn cơm Trung. Lời này Lý Thiên Hữu nghe xong ở trong lòng cảm động một hồi, vốn chính là một bộ đội ít khi tiếp xúc xã hội, nếu như cùng lãnh mỹ nhân này đi ăn cơm Tây chính mình không khó chịu chết a! Hoàn hảo Lâm Bắc Thần suy nghĩ rất chu đáo.

Bữa cơm này qua đi hai người không còn gặp nhau nữa, cũng đúng, người ta đường đường là lão tổng tập đoàn công ty, tuy nói bản thân đã cứu nàng cũng không có khả năng trở thành bằng hữu, Lý Thiên Hữu nghĩ thầm.

"Thiên Hữu, dì Từ con giới thiệu cho con một đối tượng buổi chiều con đi xem." Cô hai tay cầm một cái chảo xào, con mắt thỉnh thoảng liếc nồi nấu canh, miệng rảnh rỗi thì cùng Lý Thiên hữu nói chuyện.

"Cô, con không đi. Con chỉ trở về thăm người thân, đừng lãng phí thời gian người ta, cô giúp con cảm ơn dì Từ." Lý Thiên Hữu đang cắt thịt miếng bất đắc dĩ liếc nhìn cô hai.

Từ sau khi cô hai thấy vết đao trên lưng Lý Thiên Hữu, thì thường thường nói với Lý Thiên Hữu chuyện tìm bạn trai, nói cái gì con gái tham gia quân ngũ cũng không phải chuyện tốt, sớm một chút thành gia, an an phận phận sống mới là chính xác.

Lý Thiên Hữu trên lưng có một vết đao lớn bằng ngón tay, do một lần làm nhiệm vụ không cẩn thận bị kẻ địch dùng dao găm đâm thương, không dài nhưng rất sâu, cho nên để lại sẹo rõ rệt.

"Bảo con đi thì con phải đi nhìn, cảm thấy hợp thì thử sống chung một hồi, tiểu hỏa kia ta biết, là một cảnh sát, 25 26 tuổi, người cũng thật thà."

"Cô hai, con năm nay mới 21, nếu như còn đi học, đại học còn chưa có tốt nghiệp, cô không cảm thấy bây giờ con lập gia đình, có chút sớm sao?" Lý Thiên Hữu cắt xong thịt, lau tay, từ phía sau ôm lấy tấm lưng đầy đặn của cô hai.

"Đi, đều là dầu."

"Cô con lúc ở độ tuổi như con đã mang thai Tiểu Tình, 21, không nhỏ."

"Cô hai, đó là thời đại nào chứ? Được được được, con đi, nếu không người lại muốn lải nhải con cả đêm." Nói xong Lý Thiên Hữu bưng món ăn cô hai mới vừa xào đi ra cửa hàng nhỏ.

"Nha đầu con, tham gia quân ngũ vài năm nói năng ngọt xớt rồi." Cô hai bất đắc dĩ lắc đầu.

Lý Thiên Hữu theo địa chỉ cô hai cho, ăn mặc quần áo em gái phối hợp, xuất hiện tại trước cửa một nhà hàng lớn, mấy ngày nay hai chị em có thời gian liền đi mua sắm, Lý Thiên Hữu muốn cảm thụ sinh hoạt đô thị, Thiên Kiêu lại giúp chị chọn quần áo. Mấy ngày nay coi như là có chút thu hoạch,... ít nhất... không cần phải mặc quân trang trên đường phố.

Lý Thiên Hữu đi vào nhà hàng, nhìn bốn phía xung quanh, đây là một nhà hàng chuyên kinh doanh hải sản tươi, làm ăn cực kì tốt, nhà trai hẹn chính là tầng hai trong một phòng trang nhã, Lý Thiên Hữu lên lầu hai liếc mắt thì thấy ngồi ở vị trí phía trước cửa sổ là một nam nhân mặc cảnh phục.

"Nhĩ hảo, tôi là Hạ Phi!" Nam nhân giúp Lý Thiên Hữu kéo ghế, đợi nàng ngồi xuống sau đó rất thân sĩ ngồi ở đối diện. Cảnh sát bình thường đều là thô to, cảnh sát cẩn thận tỉ mỉ như vậy thật đúng là hiếm thấy, Lý Thiên Hữu đối với nam nhân này ấn tượng đầu tiên coi như không tệ.

"Nhĩ hảo, Lý Thiên Hữu." Lý Thiên Hữu mỉm cười nói.

"Nghe nói cô là một quân nhân?" Hạ Phi nhìn cô gái trước mắt, dáng người có chút gầy, trên khéo léo mũi thẳng là một đôi mắt nhỏ, mắt một mí, trang điểm nhàn nhạt, tóc ngắn đen bóng vừa che khuất nửa lỗ tai, làm cho cảm giác anh khí rồi lại không mất nhu hòa. Không biết thật đúng là tưởng tượng không ra là quân nhân, nghe nói còn không phải binh chủng thông thường.

"Đúng vậy, còn chưa có xuất ngũ!" Nhìn Hạ Phi một thân cảnh phục, Lý Thiên Hữu cảm giác có chút thân thiết.

Hai người từ lúc bắt đầu tự giới thiệu, vẫn nói chuyện về quân sự, nói về các loại vũ khí, bất tri bất giác hơn hai giờ trôi qua, Lý Thiên Hữu lần đầu tiên kết thân thực sự là rất thuận lợi, đối với Hạ Phi không thể nói rõ thích, nhưng cũng không phải  ghét.

Hạ Phi nhìn trời bên ngoài bắt đầu tối, vẫn còn muốn cùng Lý Thiên Hữu trò chuyện, hắn quyết định cùng cô gái trước mắt này trực tiếp biểu đạt ý nghĩ tiến thêm một bước phát triển."Thiên Hữu, tôi là một người thực tế, nói thẳng, cô đừng để bụng." Hắn rất thành khẩn nhìn Lý Thiên Hữu nói

"Nói gì vậy, trở về mấy ngày nay, hôm nay là lần đầu tiên tôi gặp được người hợp ý như anh đấy!" Lý Thiên Hữu vui vẻ nói.

"Này có được tính là một loại đồng ý với tôi không đây?" Nói xong câu đó, Hạ Phi khẩn trương nhìn Lý Thiên Hữu.

"A, đúng nha, chúng ta ngày hôm nay là tới kết thân đây!" Lý Thiên Hữu hậu tri hậu giác, có chút trì độn nàng còn nghịch ngợm lè đầu lưỡi.

"Đúng vậy, tôi cảm thấy cô rất tốt, người lớn lên xinh đẹp, tính cách lại không kiêu căng, hơn nữa chúng ta cùng trò chuyện, tôi rất thích." Hạ Phi thoáng đỏ mặt tán thưởng Lý Thiên Hữu.

"Anh đừng khích lệ tôi, này vài năm tham gia quân ngũ cũng đem tôi thành đần độn." Lý Thiên Hữu mặt cũng hơi đỏ, dù sao cuộc đời nàng đây là lần đầu tiên kết thân, cũng là lần đầu tiên cùng một người nam nhân đàm luận vấn đề như vậy.

"Vậy cô nghĩ tôi thế nào?" Hạ Phi phát triển sở trường đặc biệt của cảnh sát, theo đuổi không bỏ hỏi.

"Tốt a, Hạ Phi, chúng ta mới vừa quen biết, trước làm bằng hữu đi? Anh nghĩ sao?" Lý Thiên Hữu không chán ghét Hạ Phi, hơn nữa trò chuyện tốt như vậy, nàng thật cao hứng quen biết một người như thế. Thế nhưng là đối tượng yêu? Trong lòng nàng liền cảm thấy là lạ, nói không nên lời không đúng chỗ nào, ngược lại cảm thấy không có loại ý nghĩ kia. Hơn nữa bản thân nghỉ phép chỉ một tháng, thực sự không cần phải làm lỡ người khác.

"Được, chỉ cần cô đồng ý trước tiên giao du cũng được." Hạ Phi mặt mày rạng rỡ nói.

"Không còn sớm, tôi đưa cô trở về đi."

"Được."

Hai người ra nhà hàng cùng đi hướng bãi đỗ xe, trên đường sáng lên đèn đường, gió có chút lạnh, Hạ Phi bảo Lý Thiên Hữu ở phòng khách chờ hắn lái xe đến, Lý Thiên Hữu cự tuyệt, cùng Hạ Phi đi hướng bãi đỗ xe. Chỗ để xe trước cửa hàng khi hai người tới đã đầy, Hạ Phi đỗ xe ở bãi đỗ ngầm phía sau nhà hàng. Phải vòng ra phía sau nhà hàng để lấy xe, hai người sóng vai đi tới. Lý Thiên Hữu thấy phía trước có một nữ nhân cũng đang bước nhanh hướng tới bãi đỗ xe, nhìn bóng lưng có chút quen mắt, Lý Thiên Hữu nhìn thêm vài lần, đợi cho nữ nhân xoay qua tòa nhà vừa lúc để Lý Thiên Hữu thấy gò má, người này không phải Lâm Bắc Thần thì là ai? Đạp giày cao gót 5 tấc, gió thổi lên áo gió của cô, này khí chất, ta nói bao nhiêu người mới có được khí tràng này, cảm tình thật đúng là nàng. Thật đúng là có duyên. Trong lúc Lý Thiên Hữu nghĩ ngợi Lâm Bắc Thần đã trước một bước đi vào bãi đỗ xe.

Lý Thiên Hữu đứng ở lối ra bãi đỗ xe chờ xe Hạ Phi, nàng khoác trên người áo ba-đờ-xuy, trời vào thu nói lạnh liền lạnh. Khoảng chừng qua 10 phút cũng không thấy xe Hạ Phi đi ra, lối ra bãi đỗ xe người rất ít, này 10 phút cũng không có một chiếc xe đi qua. Nhìn thời gian từng giây từng phút trôi qua, nàng có loại dự cảm không tốt. Loại cảm giác này vừa xuất hiện Lý Thiên Hữu một giây cũng không chần chờ trực tiếp từ lối ra chạy vào, nàng một bên vừa chạy một bên vừa kéo chặt đai lưng áo ba-đờ-xuy thắt ở trên người. Chưa chạy vài bước chợt nghe thấy bên trong mơ hồ có đãng đãng tiếng đánh nhau, đầu tiên là nghe Hạ Phi hô "Tôi là cảnh sát!" Rồi chợt nghe thấy tiếng nữ nhân kêu, thanh âm không lớn, nhưng cũng truyền vào trong tai Lý Thiên Hữu. Lý Thiên Hữu một hồi liền nghĩ đến bộ dáng Lâm Bắc Thần ngày đó ở trên núi máu me đầy mặt, tâm nàng hung hăng đau, vô ý thức đi tìm kiếm dưới chân, mới nhớ tới bản thân đang nghỉ phép, mã tấu để ở liên đội rồi. Vỗ xuống chân của mình, nhanh chạy vào.

2 nam nhân cường tráng vây quanh Hạ Phi mặc cảnh phục, một nam nhân bắt Lâm Bắc Thần giãy dụa không ngừng, Lý Thiên Hữu nhìn tình hình, không có đi quản Hạ Phi, đề lực một cái nhảy lấy đà hung hăng một cước đá vào trên lưng nam nhân kiềm chế Lâm Bắc Thần, đối phương bởi vì không có phòng bị, xung kích lớn như vậy lôi Bắc Thần ngã sấp xuống phía trước. Lý Thiên Hữu lưu loát xoay người một cái ôm eo Lâm Bắc Thần, đem cô chặt chẽ bảo hộ tại trong lòng. Lý Thiên Hữu híp con mắt tràn đầy sát khí, hung hăng đá một cước vào đầu nam nhân té trên mặt đất, thấy đối phương hôn mê bất tỉnh, mới nhịn xuống xung động muốn giết người. Từ Lý Thiên Hữu nhảy lấy đà đến nam nhân ngất xỉu đi, bất quá chỉ trong chớp mắt. Nàng nhìn Lâm Bắc Thần trong lòng bị dọa đến ngốc đi, ổn định tốt hô hấp, ôn nhu nói: "Cô không sao chứ?"

"Cô... Lý Thiên Hữu?" Lâm Bắc Thần giật mình hô, lúc này cô đã sợ đến mềm chân, thế nào cũng không nghĩ tới lấy xe cũng có thể gặp phải chuyện như vậy. Kẻ bắt cóc còn không sợ cảnh sát, còn có đột nhiên xuất hiện Lý Thiên Hữu, cho dù Lâm Bắc Thần trên thương giới có khả năng khôn khéo ra sao, một cô gái một tháng gặp phải hai lần tình huống nguy hiểm như vậy cũng trấn định không được.

"Cô không sao là tốt rồi, hiện tại không phải lúc nói chuyện." Lý Thiên Hữu giản đơn kiểm tra người trong lòng, phát hiện cô ngoại trừ quần áo mất trật tự chút bên ngoài cũng không bị thương. Nàng thử bảo Lâm Bắc Thần tự đứng thẳng, nhìn bộ dáng cô loạng choạng sắp muốn ngã xuống, Lý Thiên Hữu buông tha ý niệm này trong đầu, ôm cô, để trọng lượng của cô dựa vào mình, xoay người xem tình huống Hạ Phi bên kia.

"Thiên Hữu, cô không sao chứ?" Hạ Phi hai tay phản thủ một nam nhân đánh tới.

"Không có chuyện gì, còn anh?"

"Đám khốn nạn này, cảnh sát cũng không để vào mắt. Ba đại nam nhân khi dễ một thiếu nữ tử, chạy một tên, bắt được tên này." Nói Hạ Phi hung hăng trừng mắt nam nhân bị hắn chế trụ.

"Vị tiểu thư này có sao không? Có cần đưa tới bệnh viện kiểm tra không?" Hạ Phi nhìn nữ nhân trong lòng Lý Thiên Hữu, ánh mắt hỏi dò nhìn Lý Thiên Hữu.

"Tôi không sao, lên xe ngồi chút là có thể trở về." Lâm Bắc Thần nhìn hai người đang nhìn về phía mình, rời khỏi Lý Thiên Hữu ôm ấp, sửa sang lại quần áo.

"Thiên Hữu, cô bồi vị tiểu thư này vào trong xe nghỉ ngơi một chút, tôi gọi mấy người đồng sự lại đây, đem bên này xử lý tốt, chúng ta cùng nhau đưa nàng trở về?" Hạ Phi vừa nói vừa lấy điện thoại ra.

"Cũng tốt."

"Lâm tổng, xe của cô là chiếc nào?"

"Chính là chiếc kia." Bắc Thần chỉ vào phía sau nam nhân nằm trên mặt đất một chiếc xe mercedes benz màu đen.

Lâm Bắc Thần trên mặt sợ hãi hòa hoãn không ít, cảm ơn Hạ Phi, đi trước Lý Thiên Hữu bước  tới xe mình. Lý Thiên Hữu lắc đầu, nữ nhân này thật kiên cường, nhanh như vậy đã điều chỉnh tốt bản thân.

"Lâm tổng, cô có đắc tội phải người nào không?" Lý Thiên Hữu nghĩ đến hai lần gặp nạn đều là hướng về phía nữ nhân này, nghĩ đến nhất định là đắc tội người nào. Lần đầu tiên là lính đánh thuê, có thể mời tới lính đánh thuê là dạng người gì a, lần này lại là 3 tên tráng hán, Hạ Phi thân phận chính là hình cảnh đội trưởng, hai kẻ bắt cóc chạy mất một tên, tuyệt đối không đơn giản.

"Tôi cũng không biết, nếu như có chắc là trong việc làm ăn đi?" Bắc Thần uể oải nói, cô lấy tay đè huyệt thái dương, trên mặt là cho người nhìn, chỉ có chính trong lòng cô biết, chết tiệt cô có bao nhiêu sợ hãi.

"Tôi thấy những người này không đơn giản, cảnh sát còn không sợ, về sau phải cẩn thận chút mới tốt." Lý Thiên Hữu không muốn dọa Lâm Bắc Thần, thế nhưng lại nghĩ thực sự hẳn nên nhắc nhở cô một chút.

"Ừm, tôi biết, bây giờ còn chưa tìm được bảo tiêu phù hợp." Bởi vì sự cố lần trước, bảo tiêu bên người Lâm Bắc Thần đều xa thải, những bảo tiêu kia nhìn qua rất khỏe mạnh có thể đánh nhau, một tháng tiền công không ít, vừa đến lúc gặp nguy hiểm thực sự lại không đỡ nổi một đòn, bảo tiêu như vậy có cũng như không.

"Cảm ơn cô Lý Thiên Hữu, lại cứu tôi lần nữa." Bắc Thần tràn đầy cảm kích nhìn về phía Lý Thiên Hữu, sau đó cười khổ một cái.

Lý Thiên Hữu không có nói tiếp, nàng nghĩ đến lai lịch đám người này, hai người ngồi ở trong xe, không hề nói chuyện, đều tự nghĩ sự tình, cùng đợi đồng sự của Hạ Phi tới lấy khẩu cung.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: lần sau canh tân thời gian, ngày mai buổi sáng..