Nghe được bên ngoài có động tĩnh, Lâm Bắc Thần ngồi ngay ngắn, dựng thẳng lỗ tai tỉ mỉ nghe.
“Lão đại.” Thanh âm hai nam nhân vang lên.
“Ừ, tình huống bên trong thế nào.” Theo đó vang lên chính là một thanh âm trầm thấp. Lâm Bắc Thần nỗ lực nhận biết một hồi, cũng không phải thanh âm Dương Tử Long.
“Vẫn không có động tĩnh, không khóc không nháo, cũng không gọi người.”
Vừa dứt lời chợt nghe thấy tiếng mở cửa kẽo kẹt, nghe động tĩnh tuyệt đối không phải cửa phòng bình thường, càng giống như là cửa gỗ nát cũ kỹ, nếu không làm sao sẽ có âm hưởng như vậy?
Theo đèn được bật lên, Lâm Bắc Thần lấy tay che khuất con mắt, hắc ám lâu dài khiến cô không thích ứng được đột nhiên sáng. Chờ cô mở mắt thì thấy một nam nhân đen gầy đứng ở trước mặt, người này mặc một thân kiểu áo Tôn Trung Sơn, diện vô biểu tình, nhưng làm cho người ta một loại áp lực, cảm giác rất quỷ dị.
Nam nhân đi tới trước giường, con mắt nhìn chằm chằm Lâm Bắc Thần. Lâm Bắc Thần đón ánh mắt đối phương nhìn trở lại, không biết vì sao đối mặt người như vậy, cô ngược lại không có sợ hãi như vừa nãy, mặc kệ thế nào cuối cùng cũng có người chịu lộ diện.
“Dương Tử Long đâu?” Hai người đối diện một lúc lâu, Lâm Bắc Thần đem đầu hướng bên cạnh lắc một cái rồi lạnh như băng mở miệng.
“Ngươi không sợ?” Nam nhân nghiêm mặt khiêu mi.
“Sợ, thế nào sẽ không sợ. Các ngươi bắt ta rốt cuộc có mục đích gì?” Lâm Bắc Thần dùng một tay sửa lại tóc có chút mất trật tự, ánh mắt nhìn nam nhân tìm tòi nghiên cứu, trong lòng lại bình tĩnh thần kỳ.
“Ta chỉ là làm ăn, cái khác hoàn toàn không biết, ngươi chỉ cần biết rằng ngươi đã đắc tội tới người không nên đắc tội là đủ rồi.” Nam nhân nhìn Lâm Bắc Thần lâm nguy không sợ, trong lòng âm thầm cảm thán, không hổ là đại nhân vật, dưới loại tình huống này đều bình tĩnh như thế.
“Làm ăn? Người nọ cho ngươi bao nhiêu tiền? Ta ra gấp đôi.” Lâm Bắc Thần nhiều ít cũng biết chút quy củ trong đạo, người muôn hình muôn vẻ cô cũng kiến thức qua. Biết hỏi cũng là hỏi không, có lẽ xuất phát từ bản năng cô vẫn là nói ra.
“A, tiền thật đúng là thứ tốt, thế nhưng đôi khi mạng so với nó trọng yếu rất nhiều.” Trên măt nam nhân hiện lên nụ cười trào phúng, như là chế nhạo Lâm Bắc Thần đồng thời như là chế nhạo chính mình.
“Lâm tiểu thư, cái khác cũng đừng suy nghĩ, ngoan ngoãn ở chỗ này ngốc vài ngày. Biết đâu vẫn còn mạng trở về.” Nói xong nam nhân xoay người đi ra ngoài.
“Này, bây giờ là ban ngày hay ban đêm, ta tới đã bao lâu?” Lâm Bắc Thần bức thiết muốn biết thời gian trôi qua dài bao lâu.
“Buổi tối, ngươi đã đến hơn 5 tiếng đồng hồ.” Theo tiếng đóng cửa kẽo kẹt, trong phòng lại rơi vào một mảnh hắc ám. Lâm Bắc Thần co quắp ngồi ở trên giường. 'hơn 5 tiếng đồng hồ rồi..' cô thì thào nói.
Lâm Bắc Thần không biết Lâm Bắc Hạo vào lúc nào, cô mơ hồ nghe có thanh âm, khi nỗ lực mở mắt Lâm Bắc Hạo đã đứng ở trước mặt cô còn lộ ra vẻ mặt tà ác cười bỉ ổi.Cô liếc nhìn Lâm Bắc Hạo, ngồi dậy. Lần này mọi thứ đều rõ ràng, Lâm Bắc Hạo xuất hiện, hết thảy cũng không phải suy đoán. Tất cả điều này đều do Lâm Thiên Hoa giật dây, Lâm Bắc Thần nghiến răng nghiến lợi nhìn đệ đệ duy nhất này, căm ghét chưa từng có. Trong huyết quản cùng chảy một dòng máu, tại sao có thể độc ác như vậy.
“Nói đi, các ngươi muốn làm gì?” Lâm Bắc Thần quay mặt đi, thậm chí hiện tại cô cũng lười nhìn Lâm Bắc Hạo. Trong thanh âm băng lãnh tràn đầy khinh thường.
“Ha, tỷ tỷ, chị cũng có ngày hôm nay?” Lâm Bắc Hạo tùy tiện cười to, hắn còn căm ghét Lâm Bắc Thần hơn cả cha hắn, Lâm gia dòng dõi đơn bạc, hai huynh đệ tổng cộng chỉ sinh hai người con một nam một nữ. Theo lẽ thường mà nói, một gia nghiệp lớn như vậy đáng lẽ phải là hắn, hiện tại đúng lúc hắn chính là đồ giám đốc vô dụng quản không được, không có một chút thực quyền. Từ nhỏ nữ nhân kiêu ngạo này liền khắp nơi lợi hại hơn hắn, tại trước mặt trưởng bối xuất tẫn danh tiếng. Còn cả ngày banh cái mặt chết, giống như ai nợ nó mấy chục triệu.
“Ha ha, sơn bất chuyển thủy chuyển, Lâm Bắc Thần lúc này xem ai có thể cứu được mày.” Lâm Bắc Hạo vươn tay nắm cằm Lâm Bắc Thần, đưa mặt sáp lại gần, hắn chính là muốn từ trong mắt Lâm Bắc Thần nhìn thấy sợ hãi, nhìn nữ nhân lãnh ngạo này là làm sao cầu mình tha thứ.
“Cút ngay.” Lâm Bắc Thần giơ chân đá vào bụng Lâm Bắc Hạo, khiến cho đối phương thả tay, lui lại mấy bước.
Ngữ khí của Lâm Bắc Thần tràn ngập phẫn nộ, cô ngẩng đầu trừng mắt nhìn Lâm Bắc Hạo. Khí tràng này áp Lâm Bắc Hạo một trận chột dạ, đây là tâm bệnh in dấu từ nhỏ. Lâm Bắc Hạo hoãn thần, chết tiệt, thậm chí con mẹ nó rơi vào trong tay lão tử còn hung hăng như thế, ngày hôm nay vô luận như thế nào cũng phải phát tiết cơn giận này. Hắn ở trong lòng động viên chính mình.
“Lúc này mày còn dám đá lão tử, tao thấy mày chán sống rồi.” Lâm Bắc Hạo đầy mắt hung quang hướng Lâm Bắc Thần nhào tới, hắn muốn kiềm chế tay chân Lâm Bắc Thần. Nhưng Lâm Bắc Thần liều mạng giãy dụa..
“Còn dám phản kháng, có tin lão tử đè mày ra không.” Sau khi Lâm Bắc Hạo tức giận đe dọa một tiếng, rõ ràng cảm giác thân thể Lâm Bắc Thần run lên một cái. Tiếp đó liền thực sự không còn phản kháng, vẻ mặt cô bất khả tư nghị* nhìn Lâm Bắc Hạo. Lúc này hầu như toàn bộ thân thể của Lâm Bắc Hạo đều đè ở trên người cô, cô cho rằng hắn chỉ là muốn khiến mình chịu thua cầu xin tha thứ, thỏa mãn tâm lý nam nhân hạn hẹp của hắn. Thế nhưng hắn đang nói cái gì? Bọn họ chính là hai tỷ đệ có quan hệ máu mủ.
(*không thể tưởng tượng)
“Thế nào, sợ? Giãy giãy cái gì, nhìn tay đều sắp xuất huyết. Quả thực khiến người đau lòng.” Lâm Bắc Hạo vô liêm sỉ sờ lên cổ tay mang còng của Lâm Bắc Thần, trên mặt còn đúng là lộ ra thương tiếc. Biểu tình đê tiện đó ở trong mắt Lâm Bắc Thần muốn buồn nôn bao nhiêu thì có bấy nhiêu. Lâm Bắc Thần trăm triệu cũng không nghĩ tới bộ mặt thật sự của Lâm Bắc Hạo cầm thú như vậy, lúc này cô thực sự sợ hãi, lạnh lẽo từ đầu đến chân. Nếu quả thật như Lâm Bắc Hạo nói, muốn khiến cho cô ra làm sao, vào lúc này dù cô có khóc chết cũng không có ai đến cứu cô..Lâm Bắc Thần nhắm mắt lại không hề nhìn Lâm Bắc Hạo dáng vẻ ti tiện, cô thở phào thình lình nhấc lên đùi phải hướng giữa hai chân Lâm Bắc Hạo lung tung đạp vào, chính giữa điểm chí mạng của Lâm Bắc Hạo, hắn hít vào một ngụm khí lạnh, lăn tới một bên giường. Gập chân hai tay ôm hạ bộ, lạnh lùng nhìn Lâm Bắc Thần.
Qua mấy phút Lâm Bắc Hạo đứng lên, không biết là bởi vì tức giận hay vì đau, mặt trướng đỏ bừng.”Lâm Bắc Thần, mày không nên tự mình chuốc lấy cực khổ.” Hắn hung hãn nói rằng.
Lâm Bắc Thần xê dịch thân thể về góc giường, vẻ mặt băng sương nhìn Lâm Bắc Hạo.
Lâm Bắc Hạo đứng lên sửa sang quần áo lộn xộn, lần thứ hai tiến đến trước mặt Lâm Bắc Thần nói rằng.”Chỉ cần mày cầu tao, van cầu tao. Tao sẽ không tiếp tục làm khó dễ mày.”
“Đừng hòng mơ tới, Lâm Bắc Hạo, ngươi vĩnh viễn cũng không bằng ta, nhìn chính ngươi bộ mặt hèn mọn, đời này ngươi đều đừng nghĩ đuổi kịp và vượt qua ta.” Lâm Bắc Thần lãnh đạm nhìn chằm chằm Lâm Bắc Hạo, nhấn mạnh từng âm tiết.
“Bốp.” Một tiếng giòn hưởng, Lâm Bắc Hạo hung hăng tát một cái vào mặt Lâm Bắc Thần. Lâm Bắc Thần bị ép nghiêng đầu đi, mặt đau rát lên.
“Được, mày được lắm, Lâm Bắc Thần mày sẽ hối hận. Không vượt qua được mày thì tao sẽ phá hủy mày, đến lúc đó mày cũng đừng khóc lóc cầu xin tao. Trái lại tao muốn nhìn Lâm Bắc Thần ở dưới thân tao hầu hạ còn có thể cao ngạo được hay không. Mày chờ đó!” Nói xong, Lâm Bắc Hạo cũng không quay đầu lại rời khỏi phòng nhỏ.
Lý Thiên Hữu ngủ một giấc thẳng hơn 3 giờ chiều, chính đang nằm mơ đây, chợt nghe thấy vang lên còi khẩn cấp tập hợp. Lý Thiên Hữu giật mình một cái liền nhảy lên, phi thường nhanh chóng vây quanh giường xoay chuyển hai vòng, hoàn cảnh không đúng, nàng rốt cục thanh tỉnh lại. Thấy 5 người trong phòng cười không có chút hình tượng nào, Lý Thiên Hữu trừng liếc mắt mấy người, loạng chòa loạng choạng đi rửa mặt.
Đến lúc thu thập xong chính mình, đi tới sô pha ngồi xuống đã thấy trên bàn trà bày ra 6 cái dao găm. Lý Thiên Hữu tiện tay cầm lấy một cái, bắt đầu ngắm nghía, phần chuôi lồi lõm, thân dao mang máu thô, dao găm cực kỳ tốt. Lý Thiên Hữu ngẩng đầu nhìn một đám người xung quanh, trong mắt mang theo nghi vấn.
“Thế nào? Thiên Hữu, được chứ?” Vẻ mặt đội trưởng như tranh công nhìn Lý Thiên Hữu.
“Thật không tệ, cái này làm gì?” Lý Thiên Hữu yêu thích không buông vuốt dao găm trong tay, thân dao không dài, mang theo cũng thuận tiện.
“Khà khà, tôi đã nói các cậu sẽ thích. Được rồi, ta đi thôi, Lâm tổng của em cũng sắp tan tầm rồi. Đừng tiếp tục khiến người ta bị uy hiếp.” Nói rồi bản thân cầm lấy một dao găm, đi đến phía cửa.
Lý Thiên Hữu không phản ứng đội trưởng, đội trưởng nói luôn luôn khó nghe như vậy.
Đội trưởng lái một chiếc Jeep Grand mang theo mấy người chạy tới Lâm thị. Trên đường Lý Thiên Hữu mới biết được, xe kia không gọi Jeep Grand, là một chiếc xe đường hoàng ra dáng vô cùng tốt, Q7, đáng tiếc Lý Thiên Hữu chưa từng nghe qua.Vào đại sảnh Lâm thị, Lý Thiên Hữu thói quen chào hỏi em gái mắt to trước đài.
“Lý tiểu thư, Lâm tổng cùng Dương tiên sinh đi ra ngoài rồi.” Em gái mắt to vui tươi hớn hở nói với Lý Thiên Hữu.
“Ra ngoài?” Sắc mặt Lý Thiên Hữu đột nhiên biến đổi, nàng vô cùng kinh ngạc nhìn các vị chiến hữu một chút. Mấy người ngừng cước bộ, Lý Thiên Hữu vội vàng chào em gái mắt to, mang theo mọi người đi ra Lâm thị.
“Kỳ quái, rời khỏi công ty, nàng hẳn nên gọi một cú điện thoại cho tôi a?” Lý Thiên Hữu ngồi ở trên xe lẩm bẩm.
“Dương tiên sinh? Là con tin ngày đó à?” Trần Hồng Vũ hỏi.
“Ừ, bạn trai nàng. Trước tôi gọi một cú điện thoại cho nàng.” Lý Thiên Hữu nói xong lấy ra điện thoại di động gọi số của Lâm Bắc Thần. Một lần không thông, lại gọi vào số điện thoại làm việc của Lâm Bắc Thần, vẫn không thông.
“Thôi rồi, đã xảy ra chuyện.” Lý Thiên Hữu sắc mặt ngưng trọng nhìn về phía đội trưởng ngồi vị trí lái xe.
“Làm sao? Gọi không thông?”
“Ừ, hai số điện thoại di động đều tắt máy, chưa từng có tình huống như vậy.” Lý Thiên Hữu cúi đầu, bắt đầu lặp đi lặp lại hai số điện thoại gọi Lâm Bắc Thần, theo giọng nữ Trung Quốc máy móc không ngừng vang lên thì, hai tay Lý Thiên Hữu rõ ràng bắt đầu run lên lên.
“Đừng gấp, có thể là không có điện báo.” Nhìn biểu hiện hoảng loạn của Lý Thiên Hữu, Trần Hồng Hiên nói rằng.
“Em hoảng cái gì? Không phải cậu nói nàng có bảo tiêu sao? Gọi cho bọn hắn.” Đội trưởng nhìn Lý Thiên Hữu bắt đầu lộ ra hoang mang lo sợ, lớn tiếng nói.
“Nha, đúng đúng đúng, La ca.” Lý Thiên Hữu rối ren lục lọi danh bạ điện thoại. Trên dưới lật xem hai lần, nàng ngẩng đầu vô thố nhìn đội trưởng, “Tôi không có điện thoại của bọn họ.” Kia biểu tình đều sắp khóc lên.
“Lý Thiên Hữu, em hoảng cái gì?” Đội trưởng hướng phía Lý Thiên Hữu hô to, cho tới bây giờ chưa thấy qua Lý Thiên Hữu dạng này, có lẽ là bởi vì cha mẹ Lý Thiên Hữu qua đời cuộc sống đột biến, dẫn đến nàng vốn không thích nói chuyện, nhập ngũ càng ít nói, mặc kệ đối mặt cái dạng hiểm cảnh gì đều thong dong bình tĩnh. Thế nhưng hiện tại, chỉ là điện thoại không thông mà thôi, vậy mà khiến nàng khẩn trương thành như vậy.
Lý Thiên Hữu ánh mắt có chút dại ra nhìn mấy người chiến hữu không biết tình huống, nàng ổn định tâm thần.”Tôi gọi cho trong nhà nàng.”
Điện thoại vang lên vài tiếng rốt cục thông, bên trong truyền đến thanh âm lành lạnh của mụ mụ Lâm Bắc Thần. Lý Thiên Hữu vội vàng hỏi Lâm Bắc Thần trở về chưa, chưa nói hai câu thanh âm La Quân từ bên kia truyền đến.
“Lão đại, hiện tại chúng tôi không liên lạc được với Lâm tiểu thư, nàng cùng một chỗ với Dương tiên sinh, ban đầu hai xe chúng tôi cùng nhau quay về Lâm trạch, thế nhưng nửa đường không biết vì sao Dương Tử Long đột nhiên thay đổi đường, chúng tôi không đuổi kịp.” La Quân cấp thiết nói rằng.
“Cái gì? Các anh không cùng một chỗ?” Thanh âm Lý Thiên Hữu mạnh mẽ đề cao gấp đôi.
“Lão đại, trước cô đến đây đi, Lâm lão gia điều tra rồi, hẳn là sắp có tin tức. Dương Tử Long chắc hẳn có dự mưu, hiện tại điện thoại hai người cũng không thông.” La Quân cực kỳ lo lắng nói rằng
“Được, tôi lập tức qua đó, có chuyện gì lập tức cho tôi biết.” Lý Thiên Hữu treo điện thoại, hoảng loạn mở cửa xe đi xuống, nàng vòng đến chỗ lái xe thô lỗ túm hạ đội trưởng, chính mình ngồi lên. Bên này đội trưởng mới vừa dò vào nửa người đến phó lái xe, xe đã mãnh liệt xông ra ngoài.
“Lý Thiên Hữu, em điên rồi.” Đội trưởng đóng cửa xe, hai mắt bốc hỏa nhìn Lý Thiên Hữu không chút biểu tình.
“Thiên Hữu, bình tĩnh một chút, “ Tiểu Miêu vươn tay vỗ bả vai Lý Thiên Hữu. Lý Thiên Hữu không nói gì, liên tục biến đổi đường xe chạy, liên tục gia tốc, hoàn hảo ngồi trong xe đều là bộ đội đặc chủng huấn luyện có tốc độ. Nếu không chạy như bay thế kia phỏng chừng cũng không người bình thường nào dám ngồi.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: hình như tiến nguyệt bảng...
Cảm tạ đồng học để lại bình luận tát hoa...