Phục Hưng

Chương 3: quyết tâm






Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân Miên man suy nghĩ hồi lâu cuối cùng hắn cũng định thần lại, sức lực cũng trở về với cơ thể, dù muốn hay không, hắn đã xuyên không, từ hôm nay, hắn là Vũ Đại Hải, thành viên thứ n+1 của tập đoàn xuyên không, hắn phải sống thật tốt để không có lỗi với công ơn sinh thành dưỡng dục của cha mẹ kiếp trước cũng như kiếp này, hắn phải đánh ra một vùng trời của mình, lưu danh sử sách, cưới bạch phú mỹ, đi lên nhân sinh đỉnh cao, không làm mất mặt tập đoàn.....

Quả thực, sống trong niên đại hòa bình sung sướng suốt hơn hai mươi năm, vẫn chưa phải đi làm,chưa đối mặt với những mặt tối của xã hội nên tâm hồn của hắn còn rất mộng mơ, vẫn đầy màu hồng, thần kinh vẫn rất thô...Trong hoàn cảnh đầy bi đát này vẫn “hào tình vạn trượng” đưa ra tuyên ngôn với đời. Không biết, những năm tháng sau này, khi phải trải qua khói lửa chiến tranh, phải chứng kiến cảnh loạn lạc, tang tóc, lầm than của đất nước, của dân tộc hắn còn giữ được bản thân mình hay không, có thực hiện được tuyên ngôn của mình hay không..hay hắn sẽ nằm lại đây trên mặt đất lạnh lẽo như bao con người trong thời loạn, bị cái thời đại này nhấn chìm, như một bọt sóng rất nhỏ trong đại dương bao la.....


Ngồi dậy, thân thể vẫn còn rất bết bát, dõi mắt nhìn mọi thứ xung quanh, đến bây giờ hắn mới có thời gian và không gian để đánh giá hết hoàn cảnh xung quanh, chỉ một câu nói là hợp lí vào lúc này “nhân gian luyện ngục”. Khắp nơi là xác người, xác ngựa, chân tay cụt lủn, binh khí đứt đoạn, máu tươi nội tạng hòa cùng bùn đất tạo thành thứ hỗn hợp kinh tởm, không khí tràn đầy mùi máu tươi, mùi mồ hôi cùng mùi bùn đất..Rồi là ruồi nhặng, chim ăn xác thối....Tất cả những thứ này, có thể làm cho người gan dạ nhất són ra quần khi lần đầu tiên trông thấy...Hắn vốn cũng không phải người gan dạ gì cho cam, nên...”ọeeeeee” sau một hồi nôn ra cả mật, cuối cùng hắn cũng cảm thấy khá hơn đôi chút...Chỉ là khá hơn đôi chút thôi, hắn lại cảm thấy bi ai cho cuộc sống sau này của mình, chắc chắn, cái cảnh này sẽ chỉ nhiều hơn chứ không ít đi, hắn phải mạnh mẽ lên, nếu không hắn sẽ nằm lại đây, không đầu, không tay chân, làm mồi cho thú hoang chứ đừng nói gì đến cưới bạch phú mỹ, đi lên nhân sinh đỉnh cao..

Mạnh mẽ đề tỉnh bản thân, hắn run rẩy chống ngọn giáo gãy bên cạnh đứng dậy, có nén sự kinh tởm và cơn buồn nôn, hắn.....đi loot đồ, muốn sống tiếp thì phải có đồ, phải có tư bản.

Khắp nơi đều là xác chết và hắn bắt đầu đi đuổi chim, mò xác. Tâm lý sợ chết nên hắn muốn vũ trang mình tốt nhất có thể, cái gì cũng muốn lấy, nhưng phải chú ý là nên lấy đồ của triều đình thôi, vì hắn là lính triều đình, đang trên lãnh thổ Đại Việt, vớ vẩn lấy đồ của người Chiêm mặc lên người có khi bị phục kích chết mất xác. Kể đến “Đại Hải” cũng không phải tay vừa, hắn cũng đã là một đô trưởng, chỉ huy gần 100 kỵ binh, là một võ quan loại nhỏ, nên nhớ là hắn còn rất trẻ, mới 20 tuổi, đã lên được chức đô trưởng lại còn là chỉ huy kỵ binh, chứng tỏ hắn đã ra sức như thế nào trong chiến đấu để có đủ công huân như vậy. Trận chiến này là một trận tao ngộ chiến giữa đô kỵ binh của hắn với một nhánh kỵ binh quân Chiêm, kết quả như nào cũng đã rõ, gần như toàn quân bị tiêu diệt, không biết có ai sống sót không.

Chiến tranh là một cơ hội rất tốt để phát tài, theo mọi cách, mà cách nhanh nhất chính là cướp bóc, chỉ sau một thoáng lục xác mà hắn cũng kiếm được một món béo bở, hơn 10 lượng vàng và gần 100 lượng bạc cùng vô số thứ thượng vàng hạ cám khác, đây là khối tài sản rất lớn, một gia đình nông dân chỉ cần 2 lượng bạc là đã đủ sống sung túc cả tháng trời rồi....phải nói đến, là do hầu như tất cả đều đã chết, chỉ còn mình hắn đi thu hoạch chiến lợi phẩm nên mới được như vậy.....Với số tiền này, hắn đủ sức kiếm chỗ nào không nhiều người rồi trốn ở đấy, mua ít đất, làm địa chủ trọc phú sống đến hết đời, khả năng là đến hết đời nếu không bị chiến tranh lan đến...nhưng mảnh lụa trên tay hắn, với vài dòng chữ đơn giản “Chế Bồng Nga đi trên chiến thuyền màu lục” để hắn do dự suy nghĩ hồi lâu.....

Qua kí ức của “Đại Hải” thì hắn cũng biết mình đang ở đâu và thời nào, đây có thể là quá khứ, cũng có thể là một thời không song song nào đó. Thời gian vào cuối thời nhà Trần, đầu nhà Hồ, một giai đoạn loạn lạc nhất, chiến tranh liên miên trong lịch sử Việt Nam. Trong khoảng 30 năm trở lại, liên tục là những cuộc chiến tranh với Chiêm Thành, thắng thì ít mà thua thì nhiều. Ai có thể ngờ rằng, dòng dõi Đông A từng đánh bại đội quân hùng mạnh nhất thế giới lại liên tục thất bại trước cuộc xâm lấn của vương triều Chăm pa, một tiểu quốc mà trước đó phải xưng thần và cống nạp cho Đại Việt, kinh đô thất thủ, dân chúng lầm than, bị cướp bóc, bị giết hiếp, bán làm nô lệ, vua tôi khiếp nhược nghe tin giặc đã muốn chạy...Haizzz, đáng buồn cho dòng dõi Đông A hào hùng một thời.......Qua tấm lụa, hắn càng thêm chắc chắn được khoảng thời gian mà mình đang ở, có lẽ là giai đoạn Trần Khát Chân giết được vua Chiêm, và tấm lụa hắn đang cầm là mấu chốt của mọi vấn đề, mấu chốt của việc giết được Chế Bồng Nga hay không, cứu vớt cái triều đại mục nát này hay là Đại Việt sẽ phải oằn mình trước chân voi Chiêm Thành.


Hắn đứng giữa 2 lựa chọn nan giải, trốn tránh hay đối mặt. Trốn tránh thì hắn sẽ có được cuộc sống êm đềm nhưng nhà Trần sẽ diệt vong sớm hơn, nhân dân Đại Việt sẽ không biết đi đâu về đâu, khả năng lớn sẽ bị bán đi làm nô lệ, hắn sẽ là tội đồ của dân tộc, mặc dù không ai biết việc hắn làm nhưng mỗi đêm đi ngủ, lương tâm hắn có cắn dứt hay không, khi đẩy hàng nghìn hàng vạn đồng bào vào cảnh cơ cực, nồi da nấu thịt....Đối mặt thì hắn sẽ bị cuốn vào đợt sóng lịch sử mạnh mẽ này, hàng trăm hàng ngàn cuộc chiến đẫm máu, hàng loạt vương triều sụp đổ suy vong...biết bao người sẽ chết trong cuộc thay đổi triều đại này...và hắn, cái mạng nhỏ của hắn chưa chắc đã giữ được.....

Mịaaaaaaa, làm trai cho đáng lên trai, sức dài vai rộng mà không lo việc nước.....chết thì chết thôi, cùng lắm thì da ngựa bọc thây, hắn tự xỉ nhục bản thân vì đã có những suy nghĩ trốn chạy như vậy. Đường đường là con rồng cháu tiên, sao lại phải sợ mấy thằng giặc cỏ, đã là người xuyên việt, lại cam lòng sống tầm thường .....Không hề.......Tiến tới!!!! Được ăn cả ngã về không, đã không có vướng bận thì sao phải lo lắng!

“uỳnh uỳnh...”

Từ xa , một đoàn kỵ binh đang lao nhanh đến phía hắn, cát bụi mịt mù...

“Xongggg. Còn chưa kịp làm gì”


Vừa lấy quyết tâm chưa kịp hành động thì biến cố đã đến....

Hắn không chạy, không có sức để mà chạy, kể cả chạy cũng không được, hai chân không nhanh bằng bốn chân, bọn kỵ binh kia chắc chắn cũng đã phát hiện ra hắn......Chiến thôi, may thì thoát, không thì treo...