Tứ Đại Thiên Vương trong Quỷ Vương nghe qua rất uy vũ, bởi vậy rất ít khi phải nhận nhiệm vụ, nhưng một khi đã nhận nhiệm vụ, tức là nhiệm vụ cực kỳ then chốt, mà những nhiệm vụ then chốt đương nhiên rất ít khi xảy ra.
Mọi lần khi giải quyết xong nhiệm vụ, Mộc Nhiên được nghỉ ngơi dài hạn khoảng một tháng. Nhưng lần này sau khi giải quyết vụ của Vu Sâm xong, cô lại phải lên đường sang Mỹ gấp gáp như vậy, chính hai người họ cũng chỉ biết về sự di rời của cô chứ cũng không rõ lần này cô phải làm gì.
Mộc Nhiên ném ánh mắt khinh bỉ về phía họ, nhếch mép nói:
- Còn nói là tay chân của tôi? Mấy người không phải là đang chửi tôi đấy chứ? Chân tay tôi đâu có vô dụng như vậy? Ngay cả Phương Lục Nghi còn biết nữa là…!
Vũ Long thở dài:
- Chị, chị không thể nói như vậy được. Không thể mang Phương Lục Nghi ra so sánh với bọn em được. Nếu người ngoài nhìn vào, chắc chắn sẽ nghĩ hai người chẳng can hệ gì tới nhau. Nhưng chỉ có người trong cuộc như bọn em thì mới biết, hai người chẳng khác nào một đôi không thể tách rời cả. Hành tung của chị cho dù cô ta có ở tận nửa bên kia Trái Đất cũng còn nắm rõ.
Lâm Khang tiếp lời:
- Đúng vậy, đúng vậy. Vì Phương Lục Nghi có tài có địa vị lại còn được chị chống lưng nên rất ít khi xuất hiện. Trong mắt mọi người, cô ta là một tiểu thư lá ngọc cành vàng yểu điệu thục nữ, một vị bác sĩ dịu dàng nhân từ, cho dù có dấn thân vào Quỷ Vương nhưng cũng chưa từng sát hại một ai. Nhưng thực tế chứng minh, cô ta có thể là một vị tiểu thư lá ngọc cành vàng, nhưng là cao thủ Judo chứ không phải thục nữ gì cả. Cô ta đúng là một vị bác sĩ rất giỏi, cực kỳ giỏi, nhưng về nhân từ thì phải nói sát thủ của Quỷ Vương cũng còn nhân từ hơn rất nhiều. So với chị, số người mà cô ta ra tay còn...
Lời nói còn chưa dứt, từ sau lao đến một chiếc dao phẫu thuật nhỏ nhắn xinh xắn vút qua cổ Lâm Khang, theo phản xạ cậu nghiêng đầu tránh né, chiếc dao cắm phập vào miếng bánh ngọt trên bàn.
Ngay sau đó là tiếng cộp cộp phát ra từ đôi giày cao gót.
Một người phụ nữ yêu kiều nhẹ nhàng bước tới, cầm chiếc bánh đã được ngắm trúng bỏ lên miệng ăn.
Sự xuất hiện của người phụ nữ này khiến mọi người đều phải ngước nhìn, ngay cả tiếng nhạc du dương cũng phải dừng lại. Một vẻ đẹp mĩ lệ đúng như câu nói “nghiêng nước nghiêng thành”.
Người phụ nữ khẽ liếc nhìn đám người xung quanh đang nhìn mình, sau đó nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Mộc Nhiên, cởi bỏ chiếc áo lông vũ mượt mà ra, để lộ bờ vai trắng ngần quyến rũ.
Vũ Long quắc mắt nhìn đám người xung quanh, họ mới biết đường cụp ánh mắt xuống, nhưng vẫn còn vài người quyến luyến không rời.
Lâm Khang cau mày nhìn người phụ nữ:
- Phương Lục Nghi, cô tới đây làm gì?
Phương Lục Nghi, hai mươi hai tuổi, bí danh Dr, biệt danh “Bác Sĩ Tử Thần”, giữ chức vụ Tứ Thiên Vương trong Quỷ Vương, đội trưởng phân đội 4 RECOVER ( REC) – Hồi Phục.
Phương Lục Nghi bình thản đáp:
- Rất hiếm khi cậu khen tôi, sao có thể không tới thưởng thức?
Vũ Long nhếch môi nhìn cô:
- Vào chủ đề chính được rồi. Ở đây không có nhà báo, cô không cần phải tỏ vẻ thanh cao nữa đi.
Phương Lục Nghi cầm ly cafe của Vũ Long nhấp một ngụm, sau đó thở dài nói:
- Lần này mấy người phải giúp tôi!
Mộc Nhiên cau mày nhìn cô:
- Có chuyện gì?
Nhìn sắc mặt lo lắng của Mộc Nhiên, Phương Lục Nghi không khỏi cảm thấy buồn cười, đúng là trong đầu sát thủ muốn giúp người chỉ nghĩ đến chuyện giết người.
Phương Lục Nghi nói:
- Có người bám theo tôi. Hắn ta suốt ngày cho người theo dõi tôi. Cho dù đã phải lẩn trốn rất nhiều lần nhưng hắn ta lại quá mặt dày.
Lâm Khang kinh ngạc nói:
- Trốn? Phương Lục Nghi cô cũng phải trốn sao? Bình thường không phải là một phát đao hai phát đạn rồi sao? Cô là ai vậy? Có đúng là Phương Lục Nghi không thế?
Thấy Vũ Long và Mộc Nhiên nhìn mình khó hiểu, cô tiếp tục uống một ngụm cafe, sau đó kể mọi chuyện:
- Là thế này. Hắn ta tên là Phương Gia Dĩnh, ba mươi hai tuổi, tổng giám đốc tập đoàn LC bên Mỹ. Năm ngày trước hắn ta cầu hôn tôi, nói rằng muốn tôi làm vợ hắn, hắn ta nói “Tôi rất đẹp, lại rất giàu, rất giỏi, chỉ là không yêu phụ nữ, nhưng ba tôi ông ấy muốn có cháu nội, thúc ép tôi phải lấy vợ, cô dù sao cũng mang tiếng là phong lưu, xem như cũng không quan trọng về tình yêu, lấy tôi cũng không có thiệt hại gì, ngược lại sẽ cho cô một phần ba số tài sản. Khi nào ông già tôi chết, chúng ta sẽ ly hôn, đường ai nấy đi.”
Vũ Long cười sằng sặc nhìn cô:
- Hắn ta không yêu phụ nữ? Nhưng lại muốn lấy cô làm vợ? Này, cô xem lại bản thân đi nào.
Phương Lục Nghi lại thở dài:
- Vũ Long, cậu có thể dùng não được không, ý tôi hắn là gay đấy. Mặc dù tôi thích tiền, nhưng không đến nỗi phải bán thân để lấy một phần ba số tài sản nhà hắn đâu. Mà còn chưa kể đến bố hắn ta năm nay mới năm mươi mốt, rất phong độ, rất khỏe mạnh, không bệnh tật gì, nói như hắn thì phải năm mươi năm nữa tôi mới tính đến chuyện ly hôn mất.
Mộc Nhiên nghi hoặc hỏi:
- Vào vấn đề đi. Bình thường không phải cô sẽ giết luôn người ta sao? Sao giờ lại còn chơi trò mèo vờn chuột thế? Cô muốn làm thục nữ rồi à?
Phương Lục Nghi bất mãn nói:
- Hừ. Nếu không vì em trai hắn ta không những ngoại hình tốt lại là người thông minh, rất xứng tầm tôi, thì chuyện hắn còn sống đến giờ phút này là không thể nào!
Lâm Khang day day mi tâm nói:
- Nói đi nói lại cũng là háo sắc! Vậy giờ cô muốn chúng tôi giúp gì? Tập đoàn LC không phải tập đoàn nhỏ, hắn ta lại còn là tổng giám đốc. Trong bạch đạo, hắn cũng được coi như là người có tiếng tăm. Còn trong hắc đạo, cô nghĩ thử xem, Phương Gia Dĩnh còn không phải là anh họ của Phương Hạo Thiên hay sao? Nhà họ Phương chẳng lẽ lại để yên cho hung thủ sát hại người của họ?
Phương Lục Nghi nhìn Lâm Khang đầy ẩn ý rồi khẽ cười:
- Đương nhiên muốn giết người phải tìm hiểu gia thế nhà người ta. Là người Phương gia, không có nghĩa là người của Phương Hạo Thiên. Tên Phương Hạo Thiên đó ngoài gia đình hắn ra thì không coi người khác ra gì cả, đương nhiên cũng không coi Phương Gia Dĩnh là anh họ mình, càng không có nhã hứng đứng ra giúp hắn. Nhưng thực ra, tôi cũng không muốn hắn chết, có điều cũng không muốn làm vợ hắn, nếu là em trai hắn còn có thể suy nghĩ. Lâm Khang, cậu giỏi như vậy, giúp tôi tìm thông tin cơ mật trong máy tính của hắn. Hắn ta là người rất hám lợi, làm gì cũng suy nghĩ đến thiệt hại trước sau. Dù sao cũng là tiểu thư danh giá nhà Phương Lục, đối với Phương gia cũng gọi là có quen biết, bời vậy hắn mới muốn lấy tôi làm vợ, tránh để người khác có ý đồ với gia sản nhà hắn. Quang minh chính đại không được thì chỉ còn cách tiểu nhân này thôi.
Lâm Khang chau mày:
- Chuyện đánh cược tính mạng như vậy sao tôi phải giúp cô chứ?
Phương Lục Nghi nhìn Mộc Nhiên rồi lại nhìn cậu, khẽ cười:
- ....Tôi nhất định không để cậu thiệt thòi đâu.
Lâm Khang hiểu ý cười mãn nguyện.
Phương Lục Nghi vừa cầm áo khoác vừa đứng lên, nói:
- Được rồi. Tôi có công chuyện cần giải quyết. Tạm biệt. - Khẽ liếc qua nhìn thấy Vũ Long chuẩn bị đứng lên, cô tiếp lời - Lâm Khang, đưa tôi về!
Lâm Khang cằn nhằn, nói:
- Tôi còn phải đưa chị ấy về nữa, cô đến bằng gì thì về bằng cái đó đi.
Phương Lục Nghi xách tai cậu, cau mày:
- Phục vụ người đẹp là nghĩa vụ của đàn ông đấy, lẽ nào cậu không phải?
Cô xách Lâm Khang kéo đi, tiếng nói của hai người càng ngày càng xa, sau đó không thấy nữa.
Vũ Long rầu rĩ ngồi trước mặt Mộc Nhiên, bộ dạng rất đáng thương. Mộc Nhiên không phải chuyên gia tâm lý, cũng không phải chuyên gia tư vấn tình yêu, lại chưa từng biết động viên người khác là gì, nhưng nhìn thấy khuôn mặt buồn bã của cậu em trai, cô bất giác thở dài:
- Cậu còn lạ gì cô ta nữa.
Vũ Long mỉm cười:
- Chính vì hiểu rõ cô ấy, nên em mới thấy đau. Em biết, em mãi mãi không bao giờ có thể trở thành người mà cô ấy yêu. Mãi mãi...
Vũ Long lấy xe từ trong gara ra, hằn học nhìn Phương Lục Nghi lúc này đang đứng ở ngoài, biểu cảm hết sức thâm trầm sâu lắng.
Cậu nhíu mày khó hiểu, không phải là đang tìm cách lấy được tư liệu mật từ Phương Gia Dĩnh đấy chứ?
Cậu lắc đầu thở dài, nhìn Phương Lục Nghi ngồi bên cạnh đầy tâm sự buột miệng hỏi:
- Có cần tôi gọi cho Vũ Long không?
Phương Lục Nghi giật mình, lúc này mới ý thức lại được, quay sang nhìn Lâm Khang:
- Tại sao lại gọi cho cậu ta?
- Nhìn qua cũng đủ biết cậu ta yêu cô đến mức nào. Cao thủ tình trường như cô đừng nói là không nhận ra đấy nhé.
Phương Lục Nghi khẽ cười, nói:
- Ừ. Cậu ta yêu tôi, điều này tôi biết rõ. Chỉ có điều, tôi không đáp lại được.....Vũ Long cậu ta là người mà tôi không muốn động đến nhất.
Vũ Long cười khổ:
- Em biết tại sao cô ấy không thích em. Cô ấy từng nói, trên thế giới này có hai người mà cô ấy không bao giờ muốn làm tổn thương, một người là chị, người còn lại chính là em. Em biết đối với cô ấy, em mãi mãi chỉ là " một người quan trọng ", nhưng người quan trọng không có nghĩa là người yêu, cô ấy không hề yêu em! Cô ấy có thể đánh đổi cả mạng sống để bảo vệ em nhưng cô ấy không yêu em! Người quan trọng thì được cái tích sự gì chứ!
Mộc Nhiên thầm thờ dài trong lòng, ngước ra ngoài nhìn lên bầu trời, thầm nghĩ “Lạy Chúa, con cũng muốn làm người lương thiện, con hiện tại cũng đang làm người lương thiện, là giết kẻ xấu xa bảo vệ cho nhân dân. Nên xin Người đừng cố thay đổi nghề nghiệp của con, đừng cố bắt con phải làm theo những gì Người sắp đặt, con không muốn từ sát thủ lại quay sang làm chuyên gia tư vấn tình yêu đâu!!”