Ba tháng sau.
Phương Lục Nghi từ sáng sớm ra sân bay đón Mộc Nhiên, nhìn thấy cô liền vẫy tay ra hiệu.
- Thế nào?
Phương Lục Nghi nhìn Mộc Nhiên sảng khoái tiến lại về phía mình, ba tháng qua có vẻ đã có kết quả tốt.
Mộc Nhiên mỉm cười gật đầu.
- Cô ta hình như rất thích sưu tập đồ cổ, có thời gian cô giúp tôi lựa chọn một vài đồ tốt rồi gửi qua cho cô ấy coi như cảm ơn.
Phương Lục Nghi gật đầu, xách hành lý của cô bỏ vào cốp xe rồi lái thẳng về nhà Kha Chính Thuần.
- Kha Chính Thuần cùng Lâm Khang từ tối qua đã bay sang Trung Quốc bàn chuyện làm ăn rồi!
Mộc Nhiên im lặng không nói gì.
Ba tháng sống ở Canada một mình quả thực có chút khó khăn, Mộc Nhiên ngày nào cũng phải cố gắng, nhiều lần quá sức còn bị ngất mấy tuần, nhưng dần dần thời gian hôn mê lại không kéo dài nữa, sau đó là biến mất.
Laurghs nói rằng, bệnh sợ độ cao của cô là do tâm lý, có thể trong quá khứ Mộc Nhiên đã trải qua việc gì đó nên cô mới sợ hãi như vậy, nhưng vì Mộc Nhiên không nhớ chút gì về quá khứ nên không thể tìm ra nguyên do chính, Laurghs chỉ có thể sử dụng biện pháp chữa trị tạm thời, đến một lúc nào đó khi quá sức chịu đựng Mộc Nhiên rất có thể sẽ lại tái phát chứng sợ độ cao này.
Thực ra lúc trước Mộc Nhiên vẫn luôn sống một mình, vốn quen sống một mình, nhưng con người ta đúng là dễ thay đổi theo điều kiện hoàn cảnh. Khoảng thời gian sống cùng Kha Chính Thuần cảm thấy rất dễ chịu, buổi sáng có người gọi dậy, cơm ăn ba bữa lúc nào cũng có người mang tới tận miệng lại toàn là đồ ngon, nhưng từ khi sang Canada cô sinh hoạt không thoải mái, đồ ăn lại không hợp khẩu vị, rất rất khó chịu.
Nhiều lúc Mộc Nhiên suy nghĩ nghiêm túc, có thể là do mọi thứ ở Mỹ cũng khó chịu mà bản mặt của Kha Chính Thuần cũng rất khó chịu, hai cái cộng hưởng vào nhau lại tạo nên sự hài hòa thoải mái. Nhưng có một suy nghĩ mà cô đã phải kịch liệt chối từ, rằng hai mươi mốt năm sống bên Mỹ cô không hề thấy nơi đây khó chịu một chút nào.
Phương Lục Nghi dừng xe ở cổng, giúp cô mang hành lí vào trong rồi ra về.
Mộc Nhiên vào phòng mình nhìn một lượt, mọi thứ vẫn vậy, hình như còn sạch sẽ hơn lúc cô ở.
Mộc Nhiên nghĩ ngợi một lúc rồi xuống nhà lấy xe tới công ty, chiếc Ferrari yêu thích của cô đã được thay tấm lót lông vũ mới, trong lòng cô thầm nghĩ, tên Kha Chính Thuần này cũng không phải quá keo kiệt.
Từ xa cô đã nhìn thấy đám đông hỗn loạn đang đứng trước công ty liền dừng xe lại, nhíu mày khó hiểu, tập đoàn Circle C không phải là tập đoàn bình thường, vốn dĩ trước giờ không có ai dám đụng tới. Người ta nói vuốt mặt phải nể mũi, kẻ nào lại dám coi thường Kha Chính Thuần chứ?
Kha Chính Thuần và Lâm Khang rất có thể đang bàn chuyện làm ăn nên tắt máy, bằng không nếu liên lạc được thì đám cảnh sát kia còn lôi lôi kéo kéo ở đây như vậy làm gì chứ?
Nghĩ đến đây, Mộc Nhiên liền quay xe lại, phóng hết tốc độ, vừa lái xe vừa gọi điện thoại.
Mười lăm phút sau, một chiếc Ferrari đỏ rực lao như tia chớp xoẹt một cái hiên ngang dừng lại trước cổng tập đoàn, vừa hay làm ranh giới giữa đám cảnh sát và nhân viên công ty.
Tất cả tiếng ồn ào bỗng chốc lặng thinh, nhưng sau đó lại rất nhanh trỗi dậy.
Mộc Nhiên bước xuống xe, nghiêm mặt nhìn đám cảnh sát khiến chúng thoáng rùng mình.
Nhân viên công ty nhìn thấy Mộc Nhiên, giây trước ngỡ ngàng, giây sau liền nhanh chóng nhận thức được vấn đề, người phụ nữ trước mặt so với chủ tịch của bọn họ hình như còn quyền lực hơn nha.
Giám đốc bộ phận hành chính bước lên báo cáo tình hình, nguyên do vì sao đám cảnh sát lại tới đây làm loạn, hơn nữa còn làm loạn hơn hai tiếng đồng hồ, nhưng bởi Circle C có quy tắc riêng nên không thể cho bọn chúng vào lục soát.
Mộc Nhiên nghe xong bật cười:
- Tàng trữ thuốc kích thích? Còn có lý do nào nghe hợp lý hơn được không? Muốn lục soát? Có giấy phép không?
Đám cảnh sát như chỉ trực chờ nghe câu nói này của cô, khuôn mặt đắc thắng cầm giấy phép lục soát đưa ra trước mặt cô. Mộc Nhiên khẽ cười, trong đầu thầm nghĩ: “Đồ ngu! Giấy phép lục soát cái gì chứ? Có kẻ ngu mới tin đây là đồ thật, công ty khác còn có thể tin nhưng Circle C, kẻ nào dám cấp giấy phép lục soát chứ?” Circle C lớn mạnh như vậy, đâu phải là chỉ có biết giết người cướp của thôi đâu, hầu như cái bộ máy chính trị ở Mỹ đều bị Kha Chính Thuần mua chuộc hết rồi.
Mộc Nhiên gật đầu, ra lệnh cho nhân viên công ty xếp hàng thành hai lối ngay ngắn, chuẩn bị nghênh đón cảnh sát.
Đám cảnh sát còn đang huênh hoang tự đắc nhấc chân lên định bước vào, Mộc Nhiên liền lên tiếng:
- Nhưng mà, hay là để người của tôi đi theo, như vậy mới chỉ được chỗ cất giấu thuốc kích thích, bằng không Circle C rộng lớn như vậy, biết tìm chỗ nào chứ?
Đám cảnh sát nghi hoặc nhìn Mộc Nhiên, nhân viên công ty cũng khó hiểu không kém, nhưng vẫn là theo lời cô xếp thành hai hàng ngay ngắn chỉnh tề.
Cửa xe lúc này bị mở ra, thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người.
Hai người đàn ông bước xuống, tất cả âm thanh liền biến mất, trên khuôn mặt của đám cảnh sát đều là mồm to hơn mắt, mắt to hơn não, không ai dám ho he, cũng không ai dám động đậy, nhịp thở hỗn loạn, đôi đồng tử co dãn nhìn chằm chằm hai người đang tiến về phía bọn họ.
Một người đàn ông trạc 50, làn da ngăm đen, khuôn mặt điềm tĩnh như đã trải qua nhiều giông tố, dáng dấp lãnh đạm, thần thái uy nghiêm, hai tay đút túi quần bước từng bước đến trước mặt đám cảnh sát, đứng bên cạnh Mộc Nhiên. Người đàn ông này thân hình cao lớn vạm vỡ, đứng trước đám cảnh sát thấp bé co rúm lại càng lấn át khí thế của bọn chúng, được mọi người ca ngợi gọi là “Người của chính nghĩa”, Thống tướng Lục quân Callpel.
Một người đàn ông ngoài 30, anh tuấn tiêu sái, khuôn mặt lạnh lùng lại mang vài phần nhu nhược, khí thế áp đảo tất cả, khiến người khác vừa ghét vừa nể, nể nhiều hơn ghét, lại cũng không dám ghét, “Kẻ độc tài”, vị luật sư bất bại Swain.
Mộc Nhiên nhìn đám cảnh sát khiêu khích nói:
- Mau đi đi, còn chờ gì nữa?
Swain mỉm cười nhẹ nhàng lên tiếng trước:
- Ồ, đám người này có phải thuộc cấp dưới của ngài không hả, Thống tướng Callpel?
Đây thực là đòn chí mạng nha!
Nếu nói không phải, thực chả ai tin. Nhưng nếu thừa nhận lại quá mất mặt rồi!
Circle C vốn bất khả xâm phạm như vậy cũng chính là do có hai vị pháp hộ oai quyền như thế, nhưng điều này lại ít kẻ biết đến, nhưng là rất dễ tìm hiểu, chỉ có kẻ ngu mới không biết.
Swain và Callpel vốn không ưa gì nhau, có cơ hội liền chà đạp nhau không thương tiếc.
Đám cảnh sát run rẩy không dám lên tiếng, xem chừng mồm miệng đã mỏi lừ nhưng vẫn không dám ngậm lại, liếc qua chỉ cần một phát chạm nhẹ liền đổ gục xuống.
Thống tướng Callpel, không nói đến là đại đại đại cấp trên, còn là đại diện cho công lý chính nghĩa, trước giờ chưa từng dính scandal, làm việc rất có quy củ, rất nghiêm túc, rất công bằng. Nhưng vị công lý này lại đại diện cho Circle C, bây giờ nếu đòi lục soát cho bằng được liền có thể lục soát, nhưng sau khi lục soát xong liền gặp tổ tông, tổ tông rất có thể còn chửi một câu “đồ bất hiếu”.
Callpel bình thản lên tiếng, ánh mắt vẫn bình thản nhìn, tuyệt không mang theo vài phần chết chóc như những gì đám cảnh sát thấy.
- Đi thôi? Đi lục soát?
Đám cảnh sát lúc này mới nhận thức được vấn đề, não to ra một chút nhận biết được người trước mặt là ai, nuốt nước bọt, ngậm miệng lại, hít thở một hơi thật dài lấy khí thế. Tên đội trưởng tiến lên trước hô một tiếng, nhất loạt ở sau ưỡn ngực đứng nghiêm chỉnh, hai chân khép vào thành hình chữ V, tay trái thẳng sát mép quần, tay phải đưa lên chào kiểu quân đội.
Thống tướng Callpel bình thản nhắc lại:
- Được rồi, đi lục soát thôi!
Đám cảnh sát bỏ tay xuống, không cần ai bảo ai, nhất loạt lên tiếng, trước khi nói chân phải bước sang bên cạnh một bước, sau khi nói xong lại đưa về chỗ cũ.
- Thưa, không lục soát nữa!
- Làm trái lệnh? – Callpel nhíu mày.
Đám cảnh sát lại dõng dạc nói, một câu nói lại người người đồng thanh, hiệu ứng như sấm rền.
- Thưa, xin ngài trách phạt!
Swain tỏ vẻ không hài lòng, bước lên một bước hào phóng nói:
- Đừng như vậy, cầm lấy, đây là danh thiếp của tôi, nếu người này trách phạt các người mau mau nói tôi biết, tôi nhất định sẽ đòi lại công bằng cho các người!
Tên đội trưởng khẽ nhìn lướt qua tấm danh thiếp làm bằng vàng nguyên chất, đáp lời như phản xạ:
- Thưa, không dám nhận!
Callpel không hài lòng nhìn Swain nhưng cũng không nói gì, nhìn đám cảnh sát:
- Nên phạt như thế nào?
Tên đội trưởng lại dõng dạc tuyên bố, khi nói xong lại thấy sắc mặt của đám cảnh sát không hề thay đổi, hình như đều rất tán thưởng hình phạt này.
- Thưa, chấp nhận điều binh, phạt một năm tiền lương cùng với tất cả các mức phạt trong quân đội!
Kiểu điều binh mà tên đội trưởng này nói tức là đến những vùng xa xôi, hoặc đang xảy ra chiến tranh, hoặc đang xảy ra dịch bệnh, điều kiện không được tốt, nói chung là giống với đày ải, lao động khổ sai.
Callpel gật gật đầu, vẻ mặt lộ rõ vẻ “như vậy hơi ít nhưng cũng tạm chấp nhận”.