Phúc Hắc Yêu Nghiệt

Chương 22




Từ lúc vào công ty Mộc Nhiên phải làm rất nhiều việc, từ việc nhỏ tới việc lớn, tất cả đều là phục vụ cho Kha Chính Thuần. Nhưng dạo gần đây mọi công việc hầu như đều do hắn ta đảm đương.

Mấy hôm trước cô đi qua phòng của hắn có nghe thấy hắn nói qua điện thoại với ai đó, nội dung chỉ nghe được một câu duy nhất.

“…Đừng có bắt cô ấy làm việc nhiều, trước giờ đối với tôi như nào từ giờ đối với cô ấy cũng như thế!”

Mộc Nhiên thầm nghĩ, Kha Chính Thuần hắn ta nhất định đã bị điên tình nên mới không quan tâm đến cô. Nghĩ đến đây, Mộc Nhiên lấy máy gọi cho lão Q.

“Lão Q, việc làm vệ sĩ cho Kha Chính Thuần khi nào mới có thể kết thúc?”

Lão Q im lặng, nhớ lời dặn của người nào đó mấy hôm trước.

“…Sau này cô ấy nói gì cũng phải làm theo!”

Lão Q không biết nên trả lời thế nào, đành cúp máy gọi cho người đó kể lể, nghĩ bụng, mình già đầu như thế này vẫn còn phải lo mấy chuyện trẻ ranh!

Mộc Nhiên khó hiểu nhìn màn hình điện thoại, lão Q từ lúc nào lại hành xử vô lí như vậy?

Ngay lập tức, Kha Chính Thuần mở cửa phòng cô, ra lệnh nói:

- Tiểu Mộc, thay quần áo đi! Chúng ta sẽ ra ngoài!

Mộc Nhiên khoanh tay trước ngực ngạo nghễ nói:

- Chúng ta đang ở nhà, không phải ở công ty! Anh không phải Chủ tịch, tôi càng không phải thư ký, anh lấy quyền gì ra lệnh cho tôi? Hôm nay tôi muốn ở nhà!

Kha Chính Thuần thở dài:

- Tôi không muốn làm phiền lão Q, chẳng lẽ chuyện cỏn con như thế này cũng phải gọi cho lão?

Mộc Nhiên trừng mắt nhìn hắn, hắn ta là đang uy hiếp cô sao?

Kha Chính Thuần đóng cửa đi ra, nói vọng vào:

- Nhanh lên!

Mộc Nhiên cầm gối ném thẳng ra phía cửa, nghiến răng ken két.

Mộc Nhiên thay đồ xong xuống gara lấy xe ra, nhìn Kha Chính Thuần bất mãn:

- Muốn đi đâu?

Mẹ kiếp!

Cô đường đường là Nhất Vương lừng lẫy oai nghiêm người người biết đến người người kính nể vậy mà đứng trước tên khốn Kha Chính Thuần lại phải răm rắp phục tùng mọi mệnh lệnh!

Kha Chính Thuần ngáp một cái, nói:

- Rạp chiếu phim!

Mộc Nhiên nhíu mày khó hiểu:

- Trong nhà chẳng phải có một cái tivi rất rất to sao? Hình như còn to hơn cả trong rạp chiếu phim, mắc mớ gì phải tới đó?

- Ai nói tôi tới đó xem phim? Tôi muốn tới đó mua bắp rang bơ!

Mộc nhiên trợn mắt nhìn hắn, bực dọc lái xe đi.

Kha Chính Thuần nhìn chăm chú mái tóc đỏ rực của Mộc Nhiên tung bay trong gió, khẽ đưa tay nắm lấy vài sợi, hiếu kỳ hỏi:

- Tại sao cô lại nhuộm tóc đỏ?

Mộc Nhiên không ngần ngại trả lời:

- Vì nó giống màu máu!

Kha Chính Thuần im lặng.

Mộc Nhiên lại nói tiếp:

- Tên khốn, khi nào giết được anh, tôi sẽ dùng máu của anh mà nhuộm lại mái tóc này!

Kha Chính Thuần sầm mặt, người phụ nữ này tư duy quả thật đáng sợ!

“Cướp…cướp! Giúp tôi với! Bắt lấy tên cướp! Túi xách của tôi!”

Mộc Nhiên nhìn về phía trước cách 20m là một người đàn ông khả nghi tay phải cầm dao tay trái cầm một chiếc túi xách đang chạy về phía mình, theo sau là một người phụ nữ chừng 40 tuổi cách người đàn ông 30m đang đuổi theo thở hồng hộc.

Cô lại nhìn xung quanh, không một ai dám đứng ra giúp đỡ!?

Mộc Nhiên mở mui xe, đợi tên trộm tới gần nhanh chóng lên tiếng:

- Tên khốn, mau cầm lái!

Kha Chính Thuần đang nhìn ra ngoài cửa sổ, nghe thấy tiếng của Mộc Nhiên thì quay lại, chưa kịp định hình chuyện gì đang diễn ra đã thấy cô ta nhún chân nhảy lên cao, hắn ta giật mình vội vàng vươn người ra giữ tay lái.

Mộc Nhiên nhảy lên cao, tay phải vịn vào thành xe lấy đà giơ chân đá tên trộm một phát làm hắn bay về chỗ người phụ nữ.

Tên trộm khuỵu xuống, không thể nào đứng dậy nổi.

Xong xuôi, Mộc Nhiên lộn người lên cao rồi nhẹ nhàng tiếp ghế, thản nhiên cầm lái không để ý đến Kha Chính Thuần đang trừng mắt nhìn cô.

Người phụ nữ ngây người nhìn Mộc Nhiên rồi nhìn tên trộm, một lúc sau mới nhớ đến túi xách của mình, vội vàng cầm lấy rồi chạy đi.

Chiếc xe Ferrari màu đỏ phóng vụt qua, một đám người khoảng chục tên chạy ra đỡ tên trộm dậy.

- Đại ca, không sao chứ!?

Tên trộm xoa xoa bụng, quát tháo:

- Không sao cái đầu nhà ngươi! Con ả đó, mẹ kiếp! Con ả đó là ai? Dám đụng đến ta!?

Đám đàn em người phủi quần áo người xoa lưng, thi nhau nói:

- Đại ca bớt giận, cô ta chắc vừa mới đến đây nên mới không biết đại ca là ai mới dám ra tay!

- Đại ca, để bọn em thay anh cho con bé đó một bài học!

Tên trộm đứng dậy lấy lại khí thế hùng hồn nói:

- Mau gọi cho tất cả người tới đây, theo dõi cô ta, nhất định phải trả thù!

- Rõ!

Mộc Nhiên dừng xe lại trước cửa rạp chiếu phim, hất hàm nhìn Kha Chính Thuần:

- Xuống xe!

Kha Chính Thuần nhướn mày nhìn cô:

- Bắp rang bạc hà! Mau lên!

Mộc Nhiên trợn mắt nhìn hắn. Kha Chính Thuần nhíu mày:

- Khuôn mặt tôi là bộ mặt của cả công ty đấy! Hay là để tôi gọi cho lão Q?

Mộc Nhiên giận dữ đóng rầm cửa lại đi vào trong.

Kha Chính Thuần mỉm cười, đợi sau khi không nhìn thấy bóng dáng cô ta nữa, mới liếc nhìn gương chiếu hậu thấy vài tên chuột nhắt liền xuống xe đi đâu đó.

Ba mươi phút sau, Mộc Nhiên khổ sở cầm một túi bắp rang về xe thấy Kha Chính Thuần hai tay khoanh trước ngực chân vắt chéo nhắm mắt ngủ.

Mộc Nhiên nhìn chằm chằm hắn, mi mục đúng là đẹp như tranh vẽ, cho dù là khi ngủ thần thái cũng rất cao ngạo quyền uy!

Mộc Nhiên hừ giọng cầm mấy hộp bỏng ném thẳng vào mặt hắn, Kha Chính Thuần nheo mắt nhìn.

Mộc Nhiên chạy xe lên đường cao tốc, mở hết tốc độ lao vù vù cho hả giận. Chợt đưa mắt xuống chân Kha Chính Thuần thì giật mình phanh gấp lại, chiếc xe rê một đoạn dài, Kha Chính Thuần tím mặt suýt thì bay ra ngoài, nhanh chân đạp lên xe để ổn định chỗ ngồi, quay sang nhìn Mộc Nhiên cau có.

Mộc Nhiên cũng trợn trừng mắt nhìn hắn, đứng dậy điên tiết nói:

- Kha Chính Thuần!!! Tên khốn kiếp, có biết tấm lót sàn bằng lông vũ ấy đắt thế nào không hả? Trị giá 5000 USD đấy tên khốn!

Kha Chính Thuần khó hiểu nhìn cô:

- Thì sao?

Mộc Nhiên mắt long sòng sọc nhìn hắn, tấm lót sàn lông vũ bản giới hạn này Phương Lục Nghi rất thích nên mới mua cho cô và cô ta mỗi người một tấm. Mộc Nhiên đã dùng nó mấy tháng rồi nhưng còn chưa dính một hạt bụi, vậy mà tên khốn Kha Chính Thuần đó dám làm bẩn!

- Máu…máu…máuuuu! Tên khốn, ngươi làm dây máu ra đó rồi! Mẹ kiếp!

Kha Chính Thuần theo cánh tay của Mộc Nhiên cúi xuống nhìn đôi giày của mình, dưới đó quả nhiên có vài giọt máu. Hắn ta nhíu mày:

- Không phải máu của tôi! Của ai nhỉ?

Mộc Nhiên im lặng lúc lâu rồi hoảng hốt nói:

- Tên sát nhân! Đồ vừa ăn cắp vừa la làng! Anh đã giết người rồi lại có thể ung dung ngồi đây giả vờ vô tội hay sao? Đồ khốn! Mau đi cùng tôi tới sở cảnh sát!

Kha Chính Thuần không nói gì, Mộc Nhiên lái xe một mạch tới trụ sở cảnh sát.

Mộc Nhiên kéo Kha Chính Thuần vào trong, khí thế nói:

- Mẹ kiếp! Lần đầu tiên đứng trong sở cảnh sát, cảm giác tốt thật! Chúng ta hay là đầu quân cho cảnh sát đi!?

Kha Chính Thuần gật đầu:

- Cũng được! Như vậy có thể dễ dàng bắt được Quỷ Vương, trong đó bao gồm lão Q, Killer, Phương Lục Nghi, Vũ Long và Lâm Khang. Bọn họ cũng đều là kẻ giết người!

Mộc Nhiên trừng mắt nhìn hắn, lôi hắn vào trong nhưng không biết phải tới đâu mới có thể nhốt được hắn vào tù, liền đứng giữa hô lớn:

- Cảnh sát! Cảnh sát đâu! Tôi đến đầu thú!

Tất cả ngước lên nhìn hai người, vẻ mặt khó hiểu.

Một nam nhân mi mục thanh tú, dáng người tiêu sái lại mang phong thái cao lãnh ngạo kiều, khí chất bất phàm.

Một nữ nhân lông mày như trăng non, ánh mắt tựa như nước hồ thu, khi sương tái tuyết, thanh thoát yêu kiều mà thần thái muôn phần kiêu sa.

Rốt cuộc là tự thú cái gì?

Một cảnh sát viên đi tới:

- Hai người muốn tự thú gì?

Mộc Nhiên khẳng khái chỉ thẳng vào mặt Kha Chính Thuần, cao giọng nói:

- Hắn ta giết người! Tôi đây có thể làm chứng!

Tất cả lại trố mắt nhìn hai người.

Cảnh sát viên cũng bất ngờ không kém, hết nhìn Kha Chính Thuần rồi lại nhìn Mộc Nhiên:

- Cô có bằng chứng không? Cách thức cậu ta giết người ra sao? Hung khí là gì? Địa điểm ở đâu? Thời gian lúc nào?

Mộc Nhiên huých huých tay vào Kha Chính Thuần:

- Mau nói đi! Mau kể hết sự thật ra đi!

Kha Chính Thuần nhún vai:

- Tôi cũng đâu có biết!?

Cảnh sát viên nhăn mày nhìn hai người:

- Được rồi! Hai người ngồi xuống đây, từ từ nói! Hai người tên gì? Ở đâu? Nghề nghiệp ra sao? Cậu này tại sao lại giết người? Còn cô đây đã nhìn thấy những gì!?

Mộc Nhiên bĩu môi:

- Tôi cũng đâu có nhìn thấy! Tôi chỉ là nghĩ anh ta đã giết người thôi!

Kha Chính Thuần thản nhiên đáp:

- Tôi là Hall Williams, còn cô ấy là Zero!

Tất cả mọi người lại trợn trừng mắt nhìn hai người, xì xào tiếng nói.

“Là Chủ tịch tập đoàn Circle C và thư ký của anh ta!”

“Hai người ấy hình như còn là vợ chồng, hôm nay là cãi nhau sao? Nhưng phải ra tòa mới đúng chứ! Đến sở cảnh sát của chúng ta để làm gì?”

Cảnh sát viên cũng cứng đờ người, quyển sổ nhỏ cầm ở tay cùng chiếc bút đã rơi xuống sàn.

Lúc này, vị cảnh sát trưởng mới lấy khí thế đi ra, nhẹ giọng nói:

- Hai vị, chúng tôi hiện có rất nhiều việc, không có thời gian tiếp đãi hai vị! Mong hai vị thông cảm!

Kha Chính Thuần và Mộc Nhiên bị người ta đuổi ra tận cổng đành phải đi về.

Kha Chính Thuần thở dài:

- Tiểu Mộc, xin lỗi! Không để cô được toại nguyện rồi!

Mộc Nhiên não nề nói:

- Đi tự thú không ngờ cũng khó khăn đến vậy! Thảo nào bọn xấu không đến đây! Haizz, xem ra chúng ta lại phải thay trời hành đạo rồi!