Edit: gau5555
Beta: Bella Ngân
Minh Nhu bị Nhạc Du Du mắng sắc mặt càng thêm khó coi, chỉ có điều là, dưới ánh trăng nhìn không rõ ràng lắm mà thôi. Ánh mắt của nàng híp lại một chút, sau đó xuất kỳ bất ý, giơ tay lên, một đạo hàn quang bay ra, một đạo thẳng tay vào hai gò má của Nhạc Du Du, mặt khác đạo hàn quang còn lại là đánh về phía yết hầu, ngực cùng bụng dưới của Hoa Hồ Điệp.
Hoa Hồ Điệp hét to một tiếng: “Không xong, giết người.” Thế nhưng tay chân lại tuyệt không dám chậm trễ, đồng tiền trong nháy mắt bay ra, chỉ nghe thấy đinh một tiếng, đánh rơi ngân châm đang đánh úp về phía Nhạc Du Du, thân hình cũng tùy theo mà nhay lên, tránh thoát tam mai ngân châm bay tới, sau đó bảo hộ ở trước mắt của Nhạc Du Du.
“Nguy hiểm thật a.” Cước bộ vừa mới đứng vững vàng, Hoa Hồ Điệp lại dùng tay vỗ lồng ngực của mình, hướng về phía Minh Nhu lắc đầu, “Mỹ nữ hạ thủ quá ác, tại sao có thể đánh ‘Tiểu đệ đệ’ của ta? Đây là rất không tốt … Hoàn hảo ta chạy nhanh a…”
Nhạc Du Du nhịn không được cười ra tiếng: “Nàng chắc chắn chuẩn bị cho ngươi hoàn lương đi…”
Hoa Hồ Điệp tức khắc hắc tuyến.
Ám khí bị đánh rơi, Minh Nhu run rẩy cầm kiếm. Nàng biết mình đêm nay hẳn là đòi không được tiện nghi gì, tuy rằng rất không cam lòng, nhưng lần này nàng nếu không thể mang Lãnh Hạo Nguyệt đi ẩn tích giang hồ như đã nói, sau này chỉ sợ cũng sẽ không có cơ hội tốt như vậy, thế nhưng, cũng không muốn chưa đến lúc đó đã đánh mất tính mạng…
Chỉ có điều là, muốn chạy sợ rằng cũng không có dễ dàng như vậy.
Võ công của Minh Nhu đối với Nhạc Du Du mà nói có thể là cao thủ, thế nhưng đối Hoa Hồ Điệp rõ ràng là kém hơn.
Nhạc Du Du nhìn hai người đánh nhau, lúc này mới vội vàng buông băng ghế xuống, cảm thấy dường như chính mình cùng băng ghế ở thời cổ đại này rất có duyên.
Bên kia Hoa Hồ Điệp cùng Minh Nhu đã từ trong nhà đánh ra đến trong viện.
Nhưng khi tới trong viện, tâm Minh Nhu dường như chìm xuống dưới, nguyên bản là những người đang ở vào trạng thái hôn mê lúc này đang đứng ở chính trong sân chờ nàng đâu.
“Các ngươi thế nào lại chỉ xem náo nhiệt a?” Hoa Hồ Điệp rất bất mãn hướng về phía Trình Dật cùng Long Ngâm kêu to, “Các ngươi đều biết đến, ta không giết nữ nhân a…”
“Có thể người làm phiền a…” Lúc này Trình Dật mới nói ra miệng, đã thấy một bóng dáng màu đen bay nhanh qua.
Kiếm của Long Ngâm đã chống lại kiếm của Minh Nhu, hắn đã sớm muốn giết nữ nhân này.
“Làm sao có thể?” Minh Nhu tựa hồ không thể tin được, mê hương của nàng cho tới bây giờ chưa từng bị thua a.
“Mỹ nữ a, quên nói cho ngươi biết.” Hoa Hồ Điệp một bên khoa trương vuốt cái trán đầy mồ hôi, vừa nói, “Biết ‘Hái hoa’ chuẩn bị cái gì không?”
Khi Nhạc Du Du chạy tới cửa nghe thấy không chút suy nghĩ liền thốt ra ra: “Phải là nam nhân.”
Hoa Hồ Điệp thiếu chút nữa ngã sấp xuống, nhịn không được nhìn Nhạc Du Du liếc mắt một cái, nữ nhân đần độn này, không là nam nhân thì có thể gọi ‘Hái hoa’ sao? Thực sự là không biết chúng ta hành nghiệp vĩ đại này a…
Minh Nhu bởi vì một phen thất thần, bị kiếm của Long Ngâm đâm bị thương một cánh tay, chỉ là, trong bóng đêm, nàng lại mặc y phục dạ hành, vì thế người khác rất khó phát hiện, chỉ có thể nhìn thấy cánh tay nàng cầm kiếm một hồi.
“Điều kiện chuẩn bị ‘Hái hoa’ là phải giống ta lớn lên đẹp trai.” Hoa Hồ Điệp quyết định không để ý tới Nhạc Du Du, tư thế vén người xiêm áo, “Vật phẩm chuẩn bị chính là các loại mê thuốc mị thuốc các loạ …” Nói rồi cười hắc hắc, “Vì thế a, mê hương kia của ngươi bay ra một chút, bản thân liền phát hiện ra, sau đó cũng cẩn thận che giấu một chút hô hấp mà thôi… Con người của ta tâm địa lại thiện lương a, không thể nhìn thấy người khác bị hãm hại, vì thế, liền tặng cho mỗi người bọn họ một chậu nước lạnh mà thôi…”