Edit: gau5555
Beta: Bella Ngân
Ngữ khí cùng biểu tình của nam nhân làm cho Nhạc Du Du nhịn không được toàn thân nổi lên một tầng da gà, này nha, còn nói người khác buồn nôn, chính hắn còn có thể làm cho người ta buồn nôn đến có thể làm chết mười con bò.
“Phụ trách? Phụ cái gì trách cái gì?” Nhạc Du Du trừng mắt nhìn hắn, “Lấy thân báo đáp sao? Xin lỗi quá cũ, hơn nữa, tỷ tỷ ta là hoa đã có chủ, còn nữa, đối với ngươi nam nhân tựa như loại Hoa Hồ Điệp này, lão nương ta cũng không có hứng thú…”
“Làm sao ngươi biết tên của người ta?” Nam nhân ngạc nhiên liền mở to hai mắt nhìn, sau đó bỗng nhiên lại sáng sủa cười, “Không nghĩ tới tên của người ta còn vang dội như thế a…”
“Tên?” Nhạc Du Du một bộ dạng dở khóc dở cười, “Ngươi không phải muốn nói cho ta biết ngươi tên là Hoa Hồ Điệp chứ…”
“Chán ghét, chính là khuê danh của người ta…”
Ùm, Nhạc Du Du rốt cuộc lại cùng đất trời tiếp xúc thân mật, ai có thể nói cho nàng biết, nàng đang gặp phải điểu nhân gì?
“Nương tử a, nghe đại danh Hoa Hồ Điệp của ta lại kích động thành như vậy a?” Hoa Hồ Điệp da mặt phỏng chừng so với thành tường còn dày hơn, “Vẫn là không còn kịp rồi, chuẩn bị ở nơi này làm thành chuyện tốt?”
“Ngươi đừng tới đây…” Nhạc Du Du bi thúc cực kỳ a, nàng có phải vừa mới ra miệng hổ lại tiến vào ổ sói hay không?
“Không… Qua đây sao được?” Hoa Hồ Điệp nói còn chưa nói hết câu, bỗng nhiên sắc mặt cứng đờ, “Tuy nhiên tiếp theo sẽ không qua đây.” Bàn chân vừa bước một nửa liền thực sự thu trở lại, sau đó ngượng ngùng cười, “Ta Hoa Hồ Điệp tuy rằng sự nghiệp chủ yếu là hái hoa, nhưng lại không miễn cưỡng đối phương, ha hả, muốn ngươi tình nguyện mới có ý tứ…”
Nhạc Du Du sửng sốt, người này sắc mặt thế nào trở nhanh như vậy? Hơn nữa, ánh mắt gì kia hình như còn đang nhìn vào phía sau của mình? Chẳng lẽ phía sau mình có cái gì? Hơn nữa nhìn bộ dáng Hoa Hồ Điệp, tựa hồ à rất sợ hãi, chứng tỏ đằng sau có cái gì đó rất lợi hại… Trong lòng không khỏi bắt đầu sởn tóc gáy lên.
Người a chính là như vậy, chỉ sợ chính mình dọa chính mình, giống như Nhạc Du Du, học y mấy năm nay, lá gan đều đã được rèn đúc rất cường đại, vì thế, nàng không sợ máu, cũng không sợ thấy người chết. Thế nhưng, hiện tại, không biết phía sau là vật gì mà khiến cho cao thủ như Hoa Hồ Điệp đều sợ hãi như thế, vật này hắn phải là thứ rất kinh khủng, vì thế, không tự chủ liền sợ hãi đứng lên.
Thế nhưng càng sợ hãi lại càng cảm thấy hiếu kỳ, thế là, chậm chậm quay người sang, kết quả, không đợi khi tròng mắt nhìn thấy liền hôn mê.
“Tại hạ không biết nữ nhân này được Nguyệt các tôn chủ coi trọng, ha hả, Hoa Hồ Điệp không thể mạo phạm, cáo từ!” Hoa Hồ Điệp vừa nhìn Nhạc Du Du đã hôn mê, vội vàng hướng người đứng ở đối diện đang mang mặt nạ màu đen trên đầu quấn khăn màu đên chắp tay, sau đó xoay người bỏ chạy, cười nhạo a, màu đen kia huyền thiết nổi trên mặt nạ màu trăng non, thế nhưng tiêu chí của Nguyệt các tôn chủ Nguyệt Phách, trên giang hồ có mấy người không nhận ra a? Nếu như biết nữ nhân này là của Nguyệt Phách, hắn có mười mạng cũng không dám nói khinh bạc a, trên đời này mỹ nữ thiên ngàn vạn, hắn còn không có chơi đã đâu, càng không muốn bỏ mạng sớm a.
“Trở về.” Khuôn mặt dưới mặt nạ phát ra giọng nói buồn buồn, tuy rằng không lớn, nhưng lại làm cho Hoa Hồ Điệp lập tức dừng cước bộ lại.
“Đưa nàng về lại khách sạn.”
Nga. Hoa Hồ Điệp âm thầm nuốt một miếng nước bọt, sau đó xoay người, ôm lấy Nhạc Du Du trên mặt đất, cái gì cũng không hỏi, xoay người rời đi.