Edit: gau5555
Beta: Wicca
Ngay thời gian Nhạc Du Du dị thường phiền muộn, cửa bỗng nhiên mở ra, có người đến.
“Đi ra ngoài, không phải nói ai cũng không cho phép vào sao?” Nhạc Du Du đầu cũng không buồn nâng, âm thanh hờn dỗi kêu to.
Người nọ nhất thời đứng lại, sau đó không nói gì cũng không có cử động nữa.
Nhạc Du Du bỗng nhiên cảm thấy tựa hồ có gì không đúng, vội vàng ngẩng đầu lên, nhìn thấy đôi mắt to tròn trong veo của Lãnh Hạo Nguyệt, giọt nước mắt kia ở nơi đó chớp chớp, mắt thấy sắp rơi xuống.
“Tiểu Lục? Ngươi thế nào đi đến đều không lên tiếng?” Nhạc Du Du vội vàng sửa lại một chút tóc bị lung tung, sau đó đứng lên, “Nói cho tỷ tỷ, ai khi dễ ngươi?”
Lãnh Hạo Nguyệt miệng biết lợi hại, một lúc lâu mới ủy khuất hề hề lắc đầu: “Là nương tử không cần Hạo nhi …”
“Ta lúc nào nói qua không cần ngươi?” Nhạc Du Du vừa nghe đầu đã đầy hắc tuyến, tiểu tử ngốc này chính mình lại suy nghĩ lung tung rồi.
“Vừa ở hoa viên, Hạo nhi gọi nương tử, nương tử cũng không để ý Hạo nhi…”
“Ách.” Nhạc Du Du phiền muộn vỗ gáy, nhất định là vừa rồi tự mình suy nghĩ sự tình quá say mê, căn bản là không chú ý tới hắn, vội vàng vỗ vỗ khuôn mặt tuấn tú của hắn, “Vừa rồi tỷ tỷ không phải sự tình như thế đâu, không có nghe thấy, xin lỗi Hạo nhi có được hay không?”
“Thế nhưng, nương tử cũng không kêu Hạo nhi là tướng công nga…” Lãnh Hạo Nguyệt như trước cúi đầu chơi đầu ngón tay của mình, “Ngọc thúc nói, sau này cũng không thể kêu nàng là tỷ tỷ, Hạo nhi so với nương tử lớn hơn nga…”
Nhạc Du Du nhất thời có điểm xấu hổ nhức đầu, mặc dù nhìn qua mình lớn lên tương đối trẻ hơn tuổi, thế nhưng thực tế cũng đã hai mươi hai a, dù cho không nhìn tâm trí, mình cũng so với hắn lớn hơn a… Đương nhiên, cùng một đứa con nít, nhất là một đứa nhỏ tích cực thì không cách nào giảng đạo lý.
“Nếu không muốn gọi tỷ tỷ, vậy không gọi đi.” Nhạc Du Du cũng không sao, xưng hô a, tiện thế nào thì cứ thế đấy đi, chỉ bất quá, một hồi tỷ tỷ, một hồi Tiểu Du Du, một hồi nương tử, nghe có điểm vựng a.
“Chỉ biết nương tử là tốt nhất.” Lãnh Hạo Nguyệt thừa dịp Nhạc Du Du không chú ý, len lén thơm một cái.
“Nghịch ngợm.” Nhạc Du Du mặt không lí do đỏ lên một chút, nhịn không được tà liếc liếc mắt Lãnh Hạo Nguyệt một cái đang đắc ý, tiểu tử này cái khác không học, chuyện nam nữ thì lại học rất nhanh, người nam nhân này a, quả nhiên đều là theo trong khung sắc ra tới a, cùng tâm trí tuyệt đối không quan hệ.
“Nương tử.” Lãnh Hạo Nguyệt càng thêm được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, tựa đầu trực tiếp vùi vào hõm vai Nhạc Du Du, hướng về phía lỗ tai của nàng thổi khí, “Hạo nhi trên người lại cháy …” Hắn đã sớm biết rõ ràng mỗi một chỗ, mỗi điểm mẫn cảm trên người nàng.
Nhạc Du Du vừa nghe, nhất thời mặt cùng cổ cùng nhau đỏ lên, lấy ánh mắt liếc một chút ngoài cửa sổ, lúc này mới buổi chiều a, tiểu tử này sẽ không muốn nghĩ cái kia gì chứ?
“Nương tử…” Lãnh Hạo Nguyệt thấy Nhạc Du Du không ra tiếng, tiếp tục ra sức cọ cổ của nàng, thanh âm hết sức mị hoặc, tay cũng bắt đầu không thành thật lên, “Hạo nhi thật là khó chịu nga…” Thân thể cũng bắt đầu dùng sức thiếp tới trên người của nàng.
Nhạc Du Du có thể cảm nhận được thân thể biến hóa của Lãnh Hạo Nguyệt, cũng có thể ý thức được thân thể mình biến hóa, trong lòng không khỏi kiên nhẫn than thở một tiếng, chính mình đối tiểu tử ngốc này động liền, một điểm sức chống cự cũng không có đâu?
Nếu không có, vậy cũng không chống cự, thế là, xoay người ôm lấy hắn, nha, lâu như vậy, từ lúc mới bắt đầu nói cho hắn quá một lần, sau đó nhiều lần đều là bị nhào tới, khiến cho nàng phiền muộn đã lâu rồi, hôm nay, thế nào cũng muốn nhào tới tiểu yêu nghiệt này một lần…