Phúc Hắc Vương Gia Sỏa Tướng Công

Chương 39: Giết gà dọa khỉ




Edit: gau5555

Beta: Wicca

Nói thật là, Nhạc Du Du biết Hà lão bản của “Thực là trời” này nhất định sẽ tìm đến nàng, vì thế, nàng đã nghĩ nhân cơ hội này, thay Tấn vương phủ lập uy, giết gà dọa khỉ.

“Thảo dân Thuận Tử khấu kiến Tấn vương gia, Tấn vương phi.” Gã Thuận Tử kia vừa nhìn thấy Nhạc Du Du đi tới, liền vội vàng lôi kéo tiểu nhị quỳ xuống, dập đầu trên đất vang thùng thùng, dập đầu như nam châm rồi lại ngẩng đầu lên, cái trán kia tựa hồ cũng thấy máu.

Nhạc Du Du tâm không khỏi run rẩy theo, nói như thế nào nàng cũng trưởng thành ở thế kỷ hai mươi mốt bình đẳng, loại phương thức gặp mặt này nàng vẫn không quen nhìn.

Chỉ là, không có quen cũng không có nghĩa là không thể quen, vì muốn cho toàn bộ người ở Phi Nhứ thành cùng biết, Tấn vương tuy rằng ngu dại, thế nhưng, cũng không thể a mèo a cẩu tùy ý xem thường, vì thế Nhạc Du Du cũng không nói lời nào, tùy ý cho bọn họ dập đầu.

Bởi vì là ở ngoài đại môn của vương phủ,thế nên, rất nhanh liền không ít người vây xem.

Thời điểm khi mọi người nhìn thấy trong lòng có chút run sợ, Nhạc Du Du mới khoát tay chặn lại: “Đừng dập đầu nữa, đứng lên đi.”

Thuận Tử lúc này mới lôi kéo tiểu nhị Thuận Tử thiên ân vạn tạ (*) đứng lên, chỉ là, mỗi người cái trán cũng đã huyết nhục mơ hồ.

(*) thiên ân vạn tạ: Người ta tôn kính vua như trời nên thiên ân còn dùng để chỉ ân vua.

“Biết các ngươi sai ở đâu sao?” Nhạc Du Du chân mày cau lại, trừng mắt, thuận tiện cũng quét nhìn những người chung quanh một chút

“Tiểu nhân có mắt như mù a…” Thuận Tử mang theo tiếng khóc nức nở cùng sám hối, “Không biết Tấn vương phi đại giá quang lâm a.”

Nhạc Du Du liếc mắt, những người này thật đúng là cẩu không đổi được thì ăn, chẳng lẽ mình không phải Tấn vương phi, bọn họ còn muốn tiếp tục khi dễ Tấn vương sao?

“Còn gì nữa không?”

“Không nên thu tiền vương phi a.” Thuận Tử mới nói, ý bảo tiểu nhị đem kim vòng trang sức ngày hôm qua đã nhận đưa tới.

“Thuận Tử à Thuận Tử.” Nhạc Du Du không giận mà cười, “Ngươi quả nhiên là chết cũng không biết chết như thế nào a…”

Thuận Tử nhất thời sợ đến ngẩng đầu lên, kinh ngạc trừng mắt nhìn Nhạc Du Du.

“Ý của ngươi chính là bản vương phi cùng vương gia ăn chùa? Ý của ngươi chính là nếu như chỉ có một mình Tấn vương, các ngươi có thể tùy tiện khi dễ?”

A? Thuận Tử nhất thời có điểm há hốc mồm.

“Nếu bản vương phi cùng vương gia sẽ đi nơi đó ăn, cũng sẽ không quan tâm việc mang ít bạc.” Nhạc Du Du liếc mắt nhìn vòng kim trang sức trong tay Thuận tử, “Hơn nữa bản vương phi đập phá, hủy đồ của các ngươi, bồi thường thiên kinh địa nghĩa (**), vì thế, những thứ này ngươi có thể lấy về…”

(**) thiên kinh địa nghĩa: việc hiển nhiên không sai

Thuận Tử trong một lúc cũng không biết nên làm thế nào, tay kia đành phải tiếp tục giơ.

“Thế nhưng.” Nhạc Du Du bỗng nhiên giọng nói vừa chuyển, thanh âm cũng trở nên nghiêm khắc, “Là ai nói vương gia là người ngu đâu?”

Thuận tử vừa nghe, nhất thời thõng đầu xuống, người chung quanh cũng có không ít người từng gọi vương gia Lãnh Hạo Nguyệt là đồ ngốc, lúc này vừa nghe, nguyên nhân vương phi tức giận đều không khỏi cúi đầu xuống.

“Bản vương phi nói cho các ngươi biết, vương gia không phải đồ ngốc mà là thuần khiết, hiểu không? Thuần khiết.” Nhạc Du Du nhìn những người đó, nói xong dị thường nghiêm túc, “Tâm linh của hắn cùng thủy tinh trong suốt như nhau, bản vương phi tuyệt không cho phép bất luận kẻ nào làm bẩn hắn, tuyệt đối không, hiểu không?”

“Tiểu nhân biết sai rồi.” Thuận tử lại ùm quỳ xuống, “Tiểu nhân cũng không dám nữa, cầu vương phi tha mạng, cầu vương gia khai ân a…”

“Quên đi.” Nhạc Du Du khoát khoát tay, “Nhìn ở các ngươi biết sai có thể thay đổi là tốt, hôm nay tội chết có thể miễn, thế nhưng tội sống khó tha, các ngươi dọc theo đường cái vừa đi vừa lớn tiếng nói một trăm lần ‘Tấn vương gia xin lỗi, tiểu nhân là đồ ngốc’.” Sau đó quay đầu nhìn Ngọc thúc, “Ngọc thúc, tìm người theo bọn họ, ít một tiếng hoặc thanh âm không đủ lớn, liền vả miệng cho ta.”

“Dạ.” Ngọc thúc trong lòng vui vẻ, vương phi này thật biết cách giày vò người khác.

Đương nhiên, hành vi Nhạc Du Du không chỉ ảnh hưởng lớn đến dân chúng, mà  trong lòng Lãnh Hạo Nguyệt càng sinh ra sóng to gió lớn.